Chương 868: Hiện tại là chúng ta nhiều người
- Lúc trước đám người Kim Lục Tử bị Trường Sinh Kiếm truy sát, hẳn là trốn vào cổ tháp này!
Sau khi vào cổ tháp thần bí, Phương Hành cau mày dò xét bốn phía, đồng thời giải thích cho những người khác, ban đầu ở bên ngoài Ma Uyên, hắn từng tiến vào một sơn cốc tìm kiếm Kim Lục Tử cùng đoàn người Đại Tuyết Sơn, kết quả người không có gặp, lại thấy được rất nhiều huyễn tượng, thậm chí ở trong một huyễn tượng thấy đám người Kim Lục Tử bị Trường Sinh Kiếm truy sát, sau đó bị ép trốn vào một cổ tháp thần bí, về sau muốn tìm cổ tháp kia, lại hoàn toàn không có manh mối, không nghĩ tới, vậy mà ở trong Tịch Diệt Cốc, gặp lại cổ tháp này.
Trong cổ tháp tia sáng lờ mờ, ngay cả thần thức cũng bị áp chế tới cực điểm.
Đám người Phương Hành dọc theo đường mòn, ở trong cổ tháp đi dạo bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh, không gặp được nguy hiểm gì, nhưng không thấy bóng người nào, thật giống như trong cổ tháp hoàn toàn là một tử địa, không chút sức sống.
Hơn nữa ở bên ngoài nhìn, cổ tháp u tĩnh thần thánh, một mảnh tường hòa, nhưng tiến vào nơi đây, lại chỉ thấy tàn phá không chịu nổi, không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, hơn nữa khắp nơi sát khí nồng đậm, ngay cả tu vi như bọn họ, cũng cảm giác rất không thoải mái, nơi nào có nửa phần thần thánh, rõ ràng chính là một chùa miếu hoang bại không biết bao nhiêu năm tháng.
- Đám người Kim Lục Tử rõ ràng tiến vào cổ tháp, bây giờ lại đi nơi nào?
Phương Hành lẩm bẩm, nhịn không được nhìn về phía Tiểu hòa thượng Thần Tú.
Toà cổ tháp này rõ ràng có phong cách Phật môn, chắc hẳn tiểu hòa thượng có chút hiểu rõ.
Lại không nghĩ tới, Thần Tú cũng hiếu kỳ quan sát bốn phía, thật lâu mới lắc đầu nói:
- Sư huynh, ta thật không biết cổ tháp này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cổ tháp này nhìn không biết là đồ vật bao nhiêu năm trước. Thời đại quá xa xưa, nói không chừng là viễn cổ Phật môn lưu lại, hơn nữa đồ vật liên quan tới Phật gia, trong trí nhớ của ta cũng không nhiều, đều là sư tôn, các trưởng bối ở Linh Sơn Tự truyền thụ cho ta, bất quá kỳ thật bọn hắn biết cũng không nhiều, giảng cho ta nghe thì càng ít...
- Ngươi là làm hòa thượng như thế nào a, không có chút chuyên nghiệp nào...
Phương Hành móc lỗ mũi, khinh bỉ nhìn Thần Tú.
Thần Tú cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Tăng nhân trong Linh Sơn Tự chúng ta không phải Phật môn truyền thừa ở vạn năm trước, đại bộ phận là từ thời mạt pháp đến nay, bởi vì nguyên nhân này hay nguyên nhân khác mà bị ép trốn vào Phật môn, ngay cả những phật kinh trong chùa, cũng là ở trong các di tích thăm dò tìm được, Bỉ Ngạn Tự thì có chút quan hệ với Phật môn ở trong truyền thuyết...
Nói đến chỗ này, hắn cũng thở dài:
- Vì vậy Bỉ Ngạn Tự nói chúng ta không chính thống, cũng là có đạo lý!
- Nguyên lai là một đám hòa thượng giả... vậy còn thủ thanh quy giới luật làm gì...
Phương Hành nghe trợn mắt hốc mồm, biểu lộ cổ quái.
- Ngươi gặp qua mấy hòa thượng trong Linh Sơn Tự thủ thanh quy giới luật, ta mấy lần bắt gặp thủ tọa ăn vụng thịt heo, Tửu Nhục đại sư ăn càng rõ ràng, rất nhiều tiền bối đại sư khác cũng lạc tanh không kỵ, ngay cả giết người cũng làm không ít, chỉ có đối với ta, một mực rất nghiêm ngặt, muốn ta tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, nói Linh Sơn Tự có thể trở thành Phật môn chân chính hay không là nhìn vào ta...
Thần Tú thật có thể nói là lật ra hết nội tình của Linh Sơn Tự rồi.
Nghe mà các tu sĩ ánh mắt ngốc trệ, nghĩ thầm nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Phật môn thánh địa Linh Sơn Tự đặt ở nơi nào ah, đúng là nghịch đồ mà...
- Tiểu tổ, có người đến!
Lúc này, Tiểu Bằng Vương hét lớn một tiếng, tâm tư mọi người run lên, cùng nhau xoay người qua.
Bọn họ mới vào nơi đây, còn có chút cẩn thận. Nhưng Phương Hành gan to bằng trời, Thần Tú hiểu rõ Phật môn sâu nhất, tự nhiên là đi ở phía trước, Tiểu Bằng Vương và Không Không Nhi thì ở phía sau đoạn hậu, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn gian xảo, lại theo Sở Từ, Vương Quỳnh, con lừa đi ở chính giữa, lúc này Tiểu Bằng Vương gào to, tay cầm kim mâu, chỉ vị trí cửa tháp.
Cổ tháp quỷ dị, bọn họ rõ ràng là vừa mới bước vào cửa tháp, nhưng đã nhìn không thấy cửa tháp, chỉ thấy nơi mình đến, một mảnh tối tăm thâm trầm, nhưng lúc này, trong bóng đen lại đang có một bóng người chậm rãi lộ ra, bất động thanh sắc, cực kỳ quỷ dị, tâm thần các tu sĩ đều cực kỳ ngưng trọng, nhưng thấy bộ dáng của bóng đen kia, lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Từ trong bóng đen đi ra, rõ ràng là Bỉ Ngạn Tự Huệ Năng, hai tay hợp thành chữ thập, yên tĩnh đi tới.
- Xú hòa thượng, ngươi còn dám theo vào!
Phương Hành thấy vậy không khỏi giận dữ, nghiêm nghị hét lớn:
- Trói lại hắn!
- Tốt!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương đáp ứng lưu loát, bước ra một bước chộp tới.
Nhưng Huệ Năng căn bản không thèm nhìn hắn, ánh mắt lẳng lặng nhìn phía sau bọn họ, tầng tầng cung điện nằm ở trong bóng tối cổ tháp, thời điểm Kim Sí Tiểu Bằng Vương sắp bắt được hắn, trong bóng tối phía sau lại vang lên một tiếng gầm thét, kim sáng lóng lánh, Phật Ấn lao đến, đánh lệch tay của Tiểu Bằng Vương.
- Nha, còn theo vào một cái, cùng trói lại!
Phương Hành hét lớn, rất giống một thủ lĩnh đạo tặc.
- Được!
Đạo Tử Vô Ảnh Sơn Ngụy Vô Kỵ sảng khoái đáp ứng, một bước nhảy ra ngoài, muốn cùng Kim Sí Tiểu Bằng Vương động thủ.
- Ai dám tổn thương Phật Tử...
Nhưng nói thì chậm, khi đó thì nhanh, sau lưng Phật Ấn liên tục không ngừng có người vọt tới, đều có kim quang phật ý, tu vi cao thâm, lạnh như băng nhìn đám người Phương Hành, lẳng lặng đứng ở sau lưng Phật Tử, Bắc Minh Kiêu và Bắc Minh Thanh Địch đều ở bên trong, mấy người được Phật Tử điểm hóa thành La Hán Bồ Tát đều tiến vào, nhất thời uy danh chấn thiên, khí thế thắng qua đám người Phương Hành.
- Lát nữa lại trói...
Phương Hành vội vàng kêu to, sợ Tiểu Bằng Vương và Đạo Tử Vô Ảnh Sơn ăn phải lỗ vốn.
Trong lòng âm thầm cảnh giác, nhìn về phía sau bọn họ, lại phát hiện không có ai đi vào, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Thế cục có chút ngưng trọng, từ Tịch Diệt Cốc đấu đến cổ tháp, sát khí lại chưa hề giảm.
Trực diện đám người Phương Hành, Bắc Minh Kiêu mặt đầy sát khí, đi nhanh tới quát lên:
- Nghiệt chướng, hôm nay ngươi cản trở Phật quả phủ xuống, làm ra bao nhiêu chuyện ác, bây giờ cuối cùng đã tới thời điểm đền tội? Chư vị, Phật quả phủ xuống, việc này không nên chậm trễ, bây giờ lại gặp cổ tháp này, nhân quả biến ảo khó hiểu, hãy theo ta cùng tru ma đầu, trả Phật môn một phần truyền thừa...
Nghe hắn nói, các Thần Tử cổ tộc đồng thời bước lên một bước, thậm chí Phật Ấn cũng ngưng tụ pháp lực, chỉ có Bắc Minh Thanh Địch không động.
Bây giờ bọn họ đều biết mười ngày trước Huệ Năng gọi bọn họ tới nơi này, chính là vì sự tình Tịch Diệt Cốc, trong lòng càng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng nếu như đã đi theo Phật Tử vào cổ tháp, vận mệnh tự nhiên đã liên hệ với Phật Tử, không thể có tư tâm, hơn nữa bản sự của Phương Hành mọi người cũng đã gặp, ở nơi này nếu không đoàn kết, thì ắt sẽ bị hắn áp chế.
Vì vậy trước là trợ giúp Phật Tử lấy được Phật quả, đồng thời vĩnh tuyệt hậu hoạn.
- Móa***, hiện tại cũng không phải ở bên ngoài, các ngươi có thiên quân vạn mã sao...
Phương Hành quan sát bốn phía, chỉ cảm thấy âm trầm quỷ dị, nhìn an toàn một chút là quảng trường xa xa kia, lại không tiện trực tiếp chạy trốn, nếu gặp nguy hiểm gì liền phiền toái, lại thêm trong lòng hắn rất hận mấy người này một lòng muốn giết Thần Tú, vì vậy dứt khoát đi tới, vững vàng cầm đại đao:
- Đến lúc này còn dám đánh rắm, trước hỏi đao của ta một chút!
- Hắc hắc, Phương ma đầu, ta theo ngươi đánh, đừng quên sau đó đền bù tổn thất cho ta...
Không Không Nhi nhếch miệng cười, tiến lên một bước, kéo lấy Thủy Hỏa Đại Bổng, quái nhãn nhìn chằm chằm các tu sĩ Tịnh Thổ.
- Tiểu tổ, còn có ta!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng đi tới, cùng Phương Hành sóng vai, cầm kim mâu, chỉ xéo mặt đất.
Mà ở bên cạnh bọn họ, Vương Quỳnh thậm chí Đạo Tử Vô Ảnh Sơn nơm nớp lo sợ cũng đi tới, cùng tu sĩ Tịnh Thổ đối lập, về phần Sở Từ và Ô Tang Nhi, dù sao không sở trường chiến pháp, tự biết kém quá xa Thần Tử cổ tộc của Tịnh Thổ, không muốn vướng chân vướng tay, dứt khoát lui lại, lấy ra pháp khí phòng ngự bảo vệ bản thân, để tránh chiến giữa tác động đến, ảnh hưởng đám người Phương Hành.
- Cho dù đến nơi này, người của chúng ta cũng nhiều hơn các ngươi!
Bắc Minh Kiêu cười lạnh, cùng các cổ tộc đồng thời đi về phía trước, lúc đầu Bắc Minh Thanh Địch rơi ở phía sau, do dự bất định, Bắc Minh Kiêu và Phật Ấn thì đồng thời quay đầu nhìn nàng, sắc mặt Bắc Minh Thanh Địch tái nhợt như tờ giấy, do dự nửa ngày, mới chậm rãi đi về phía trước, cùng tu sĩ Tịnh Thổ kết thành trận thế, nhưng cúi thấp đầu, không dám nhìn Phương Hành...
- Sẽ là một trận ác chiến ah!
Trong lòng Phương Hành thầm nghĩ, chậm rãi vận chuyển sát khí trong cơ thể mình.
Mặc dù bây giờ tu sĩ Tịnh Thổ tiến vào cổ tháp cực ít, tăng thêm Huệ Năng cũng chỉ có bảy người, nhưng ngoại trừ Phật Tử, mấy cái khác đều là cao thủ hàng đầu, bản thân không chỉ là Thần Tử cổ tộc, còn đạt được Huệ Năng điểm hóa, được chính quả, gia trì Phật pháp, thực lực càng tiến một bước, mà bên mình, không luận thắng thua, có thể chiến đấu chỉ có năm người mà thôi...
- Người nhiều ghê gớm sao...
Phương Hành âm thầm quyết định chủ ý, chỉ có thể là mình gánh nhiều một chút áp lực, hung đao vung mạnh, muốn xông lên phía trước.
Quản hắn nhiều người ít người, đánh trước lại nói!
- Nhận lấy cái chết!
Bắc Minh Kiêu hét lớn, tế lên xích vàng mà Huệ Năng điểm hóa cho hắn, khí thế cường đại quấn tới Phương Hành.
Nhưng lúc này, đột nhiên trong bóng tối hướng tây bắc vang lên tiếng quái khiếu, sau đó kim quang đại thịnh, trong quang mang xen lẫn khí huyết cường hoành tới cực điểm, thậm chí còn chói mắt hơn tu sĩ Tịnh Thổ được Phật pháp gia trì, sau đó chỉ thấy một mặt trời từ hướng tây bắc bay ra, vội xông về phía này...
- Ta giống như nghe được một thanh âm quen thuộc... Mẹ nó, tiểu thổ phỉ là ngươi sao?
Trong thanh âm xen lẫn hoảng loạn và khẩn trương, truyền vào trong tai Phương Hành, giống như nghe được tiên âm...
- Hiện tại là chúng ta nhiều người!
Hắn nhìn về phía Bắc Minh Kiêu, không tự chủ được nở nụ cười, trong lòng đắc ý.