Chương 872: Con đường thành Phật
Ở dưới sáu đại cao thủ Tịnh Thổ hợp lực, quái thi kia không có lật lên sóng gió quá lớn đã bị bọn họ đóng chết ở trên mặt đất, cho dù sau cùng sát khí tán dật, cũng không có tạo thành tổn thương quá mức lợi hại, đều bị phật quang trên người chống đỡ, nhưng chuyện kinh khủng kế tiếp mới xuất hiện, trước khi quái thi chết kêu gào, vậy mà đưa tới vô số quái thi, oanh ầm ầm… giống như thuỷ triều lao đến, như sóng lớn bao phủ tu sĩ Tịnh Thổ, đám người Phương Hành thì bị hù run rẩy...
Những quái thi kia cực kỳ đáng sợ, chém rụng một cái còn cần ba đại cao thủ của Tịnh Thổ liên thủ, bây giờ lao đến nhiều như vậy, đơn giản là một loại lực lượng để cho người ta tuyệt vọng, căn bản không có cách chống cự, vượt xa năng lực cực hạn của bọn hắn...
Chỉ sợ dù Thánh Nhân đến, thấy được loại cục diện này, cũng phải cau mày!
Đám người Phương Hành không dám tới đánh lén, sợ bị cuốn vào, vội vàng nhảy xuống nóc nhà, mang theo Lệ Hồng Y và Hàn Anh còn chưa tỉnh lại, thi triển pháp môn Quỷ Già Nhãn che lại khí tức của mọi người, dọc theo góc tường vòng qua đám quái thi điên cuồng vọt tới, lén lút chui vào hạch tâm của cổ tháp, phía sau chỉ nghe từng tiếng tu sĩ Tịnh Thổ tuyệt vọng gầm rú...
Kim Ô cõng Lệ Hồng Y bay nhanh, Lệ Anh cõng Hàn Anh, Phương Hành đoạn hậu, một đoàn người vội vàng chạy vào trong cổ tháp, nhưng cũng đề phòng dị biến nảy sinh, dựa theo Kim Ô nói, những quái thi kia không chỉ có thực lực đáng sợ, sát khí càng rất khó chơi, dính lấy một chút sẽ như bóng với hình, rất khó thoát khỏi, bất quá nó ăn gần một trăm Bồ Đề Quả, bây giờ còn chưa luyện hóa một phần trăm, cũng đã có một thân kim quang, đừng nói đụng quái thi, ngay cả ăn quái thi cũng sẽ không có sát khí dính vào người.
Cũng chính là nguyên nhân này, để tên này xung phong rất thích hợp, Lệ Anh cũng không bình thường, theo hắn nói, mình là cửu thế quỷ thể, không sợ nhất chính là những sát khí này. Đối với người khác đây là chí độc, với hắn mà nói lại không khác tiên đan linh dược, ngay cả tu vi, ở sau khi vào cổ tháp cũng tăng lên trên diện rộng. Nếu không phải bởi vì bản thân quái thi cũng rất khó đối phó, hắn thật muốn vĩnh viễn ở trong cổ tháp tu luyện, cổ tháp âm u quái dị, với hắn lại không thua gì tiên gia phúc địa...
Mà Phương Hành và Thần Tú thì một cái là Linh Sơn Phật Tử, một cái Kim Cương Hộ Pháp, cũng có thể chống cự sát khí, về phần những người khác, thì không có năng lực như vậy, rất khó chống cự sát khí, chỉ có thể bị bọn họ bảo hộ ở giữa, cùng nhau tiến lên...
Cổ tháp thật rất lớn, phạm vi không biết bao xa, nếu thăm dò, tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, bất quá đám người Kim Ô đến đã lâu, sớm tìm tòi nghiên cứu không sai biệt lắm, tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, chạy thẳng đến hạch tâm, cũng may lúc này đại bộ phận quái thi đều bị Tịnh Thổ dẫn tới, để bọn hắn an toàn rất nhiều.
- Những quái thi này, trước kia ta gặp qua...
Phương Hành ven đường dò xét những quái thi từ trong bóng tối chui ra, tâm tư bắt đầu cân nhắc.
Mặc dù những quái thi này ngoại hình quỷ dị, hắn lại ẩn ẩn cảm giác có chút quen thuộc, rất nhanh đã nhớ ra ban đầu tìm kiếm đám người Kim Ô, ở trong huyễn ảnh nhìn thấy Bồ Tát áo trắng chém yêu ma, không độ thương sinh không thành phật!
Yêu ma trong huyễn cảnh kia, có chút tương tự những quái thi này. Nhưng so sánh, thì những quái vật kia có linh tính, hình thể nhỏ hơn, thực lực lại mạnh mẽ hơn nhiều. Những quái thi này nhìn giống như yêu ma sau khi chết, lại từ trong thi hài sinh ra quỷ quái, tựa như cương thi của người!
- Quỷ quái này đến tột cùng lai lịch thế nào, không giống sinh linh thế gian nha...
Phương Hành nhíu mày, trong lòng vừa kinh vừa nghi, chỉ cảm thấy đầy bụng không hiểu.
- Chính là chỗ này...
Tâm thần kéo căng, không biết xuyên qua bao nhiêu đường hẻm, vòng qua bao nhiêu Phật điện, ở trên đường cũng không biết tránh bao nhiêu quái thi, rốt cục tới một đại điện, điện này thình lình ở chính giữa cổ tháp, ở đám người Phương Hành xem ra, nếu cổ tháp là một hình vuông, như vậy vị trí của cổ điện này, hẳn là đối mặt với đại môn, cực kỳ nguy nga, cột trụ không biết cao mấy trăm trượng, cơ hồ nhìn không thấy đỉnh, một đại môn màu son pha tạp mục nát, nửa chặn nửa che.
Mà ở hai bên đại điện, vốn nên có hai câu đối, vào lúc này lại phong hóa nghiêm trọng, phân biệt không ra, chỉ mơ hồ có thể thấy được mấy chữ "Chúng Sinh", "Thành Phật", "Bỉ Ngạn", "Tự Tại", đã liên kết không thành câu, chỉ có thể âm thầm đoán ý vị của nó...
- Chúng sinh giai khổ ngô thành Phật hà dụng, nhất tâm tự tại kiến bỉ ngạn bất độ. (*Chúng sinh đều khổ ta thành Phật có tác dụng gì, một lòng tự tại thấy Bỉ Ngạn không độ!)
Thần Tú thấy câu đối kia, suy ngẫm nửa ngày, thần sắc đại chấn, thì thào niệm tụng phật ngữ.
- Có ý tứ gì?
Đám người Phương Hành kinh ngạc nhìn về phía hắn, Thần Tú giống như có chút suy nghĩ, giải thích nói:
- Hai câu phật yết này chính là Địa Tạng tiên sư của Phật môn ta lưu lại, nghe nói Địa Tạng tiên sư vốn nên là Phật Tổ đời thứ ba, nhưng hắn cuối cùng không thể thành Phật. Trong truyền thuyết, lúc ấy Phật pháp của hắn cao thâm, đã sớm tới cảnh giới thành Phật, ngay cả cổ tháp tiếp dẫn hắn tới tây phương thành Phật cũng đã đáp xuống trước mặt, nhưng hắn nhìn về phía Tây Thiên, chính là cực lạc, đi qua sẽ thanh tĩnh tự tại, nhìn về phía sau lưng, lại chỉ thấy chúng sinh mông muội, trầm mê khổ hải, liền lưu lại hai câu phật yết ở trên cổ tháp, ý là chúng sinh đều khổ, một mình ta thành Phật cũng không có tác dụng, nếu thế gian chỉ có một mình ta có thể thành phật, như vậy dù cho thấy được Bỉ Ngạn, ta cũng không muốn một mình đi qua. Về sau hắn phát đại nguyện, không độ chúng sinh không thành phật, cũng chính là nguyên nhân này, vị trí Phật Tổ đời thứ ba trống chỗ, Địa Tạng tiên sư đến nay còn chưa thành phật...
Sắc mặt hắn cũng dần dần thay đổi:
- Phật yết xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ đây chính là Tiếp Dẫn Tháp trong truyền thuyết?
- Tiếp Dẫn Tháp lại là cái gì?
Phương Hành hận không thể đi lên đánh Thần Tú một trận, để con lừa trọc nói lưu loát một chút.
- Tiếp Dẫn Tháp là cổ lộ thành Phật, cũng có người xưng nó là con đường thành Phật, hoặc Bỉ Ngạn Kiều!
Tiểu hòa thượng Thần Tú ngưng trọng lên:
- Trong truyền thuyết, vạn năm trước, mỗi khi có tăng nhân tu thành đạo quả, trên trời sẽ rơi xuống linh hoa, tiên âm diệu thế, Tiếp Dẫn Tháp từ hư không xuất hiện, chỉ cần vào cổ tháp, đi qua con đường thành Phật này, thì có thể đến Tịnh Thổ Bỉ Ngạn, được Phật quả đại tự tại... Tịnh Thổ này cũng không phải Tịnh Thổ của Ma Uyên, mà là Tây Thiên giới chân chính của Phật môn... Chỉ bất quá, vạn năm nay, Phật quả chưa định, mạt pháp phủ xuống, Tiếp Dẫn Tháp cũng vạn năm chưa từng xuất hiện...
Thần Tú ngơ ngác nói, ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện khủng hoảng:
- Sư huynh, xem ra Huệ Năng sư huynh thật là Phật Tử, lúc ấy nếu ta giúp hắn lấy được Phật quả, Tiếp Dẫn Tháp chắc chắn sẽ sẽ phủ xuống ở trước mặt hắn, độ hắn đi tây thiên thành phật, nhưng ngươi cứu ta, mới xuất hiện biến số bực này... Chỉ bất quá, vì sao trong Tiếp Dẫn Tháp có nhiều yêu ma như vậy?
- Ta nào biết được?
Phương Hành trừng mắt, sau đó nhìn cung điện kia, nghĩ đến một vấn đề, con mắt hơi sáng, nắm chặt lấy đầu tiểu hòa thượng nói:
- Trước không cần nói nhãm, mới vừa rồi không phải ngươi nói, thông qua con đường này liền có thể thành Phật sao?
Thần Tú ngẩn ngơ nói:
- Đúng vậy!
Kim Ô cũng bu lại chen lời:
- Đây chẳng phải con đường đi tới Kim Loan điện của thế gian, đi lên liền là Hoàng đế sao?
Thần Tú ngẩn ngơ, cười khổ nói:
- Nói như vậy cũng được!
Phương Hành nhất thời nổi quạu, đập trên ót Thần Tú:
- Vậy ngươi còn dông dài cái gì, nhanh đi!
- Tiếp dẫn cổ lộ chỉ có người phật lý chí cao mới có thể đi, nếu không qua không được...
Thần Tú che đầu, vẻ mặt đau khổ giải thích.
Kim Ô minh bạch, trầm ngâm nói:
- Há, tựa như Kim Loan bảo điện, phải là Hoàng đế mới có thể đi vào, trình độ không đủ đi cũng chỉ thành thái giám!
- Nói nhiều!
Phương Hành đá Kim Ô qua một bên, trịnh trọng nhìn Thần Tú nói:
- Sư đệ, ngươi nghe ta nói, Phật pháp của ngươi đã rất lợi hại, không cần phải để ý đến Huệ Năng kia, lúc này nói không chừng đã bị quái thi xé nát, Phật môn hết thảy chỉ có hai Thái tử, vậy khẳng định là ai qua con đường này trước người đó chính là Hoàng đế, đừng nghe Kim Lục Tử nói mò, ta đưa ngươi đi, đoạt Phật vị!
- Ta...
Thần Tú do dự, tựa hồ có chút lòng tin không đủ.
- Tiểu hòa thượng, ngươi thật có thể đi con đường này!
Lệ Anh đứng dậy, ngưng trọng nói:
- Trước đó ta và đám người tỷ tỷ đã thăm dò qua cổ tháp, phát hiện muốn rời đi nơi này cũng không dễ dàng, thông đạo duy nhất đại khái là cổ lộ kia, chỉ tiếc trên con đường này từng bước thiên cơ, Phật pháp không sâu căn bản không qua được, tỷ ta nghiên cứu qua Phật môn, nhưng cũng chỉ qua ba cửa, nếu là ngươi, hẳn có thể thông qua cổ lộ, nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài, nếu không chúng ta chỉ có thể bị vây ở chỗ này, không biết bị nhốt đến năm nào tháng nào...
Liên lụy đến vấn đề hiện thực, biểu lộ của Thần Tú cũng ngưng trọng lên, sau một hồi lâu mới gật đầu nói:
- Tốt, ta đi!
Trước Tiếp Dẫn đại điện, còn có bốn năm quái thi, mà ở bên ngoài Tiếp Dẫn đại điện, trong trăm trượng, lại một cái cũng không có, như trong đại điện kia, có một loại khí tức thần thánh nào đó, làm cho quái thi không dám tới gần, đám người Phương Hành một đường che đậy khí tức tiềm hành, không trực tiếp giao thủ với quái thi, nhưng đến lúc này, lại chỉ có cứng rắn xông tới, mặc kệ những quái thi kia khó chơi bao nhiêu, cũng nhất định phải cứng rắn đánh chúng nó, chỉ có đưa Thần Tú vào đại điện, đạp vào con đường thành Phật, bọn họ mới có hi vọng rời cổ tháp.
- Ta có Phật pháp hộ thể, trước dẫn dắt chúng rời đi, sau đó Kim Lục Tử mượn tốc độ, dẫn mọi người tiến lên!
Sau khi thương lượng, liền định ra sách lược, Phương Hành cầm tiểu đỉnh, phi thân xông ra ngoài, phía sau Kiếm Ma Đại Dực triển khai, uy phong lẫm lẫm lơ lửng ở giữa không trung, nhìn đám quái thi kêu to:
- Bọn quái vật, muốn ăn thịt tiểu gia không?
Mấy con quái vật trước đại điện ngẩn ngơ, nửa ngày sau mới lao về phía Phương Hành, sát khí trùng thiên.
- Đậu phộng, đến thực...
Phương Hành quay đầu bỏ chạy, đại cánh vỗ mạnh, như thiểm điện vừa chạy vừa không quên quay đầu mắng to.
- Ai, xưa có Phật Tổ cắt thịt nuôi ưng, hiện tại có Phương Hành sư huynh xả thân dụ ma, để cho người ta kính nể...
Tiểu hòa thượng Thần Tú lắc đầu thở dài, cảm khái không thôi.
- Xả con mẹ ngươi, mau đi vào!
Không có Phương Hành, Kim Ô liền lắc mình biến thành đại gia, thấy Tiểu hòa thượng Thần Tú dễ ức hiếp, liền đập lên đầu Thần Tú một cái, uy hiếp nói:
- Trọc tặc ngươi nghe cho rõ, không thành Phật được, Kim gia ta ăn ngươi...