Chương 873: Ba hơi thành Nguyên Anh
- Đến ăn ta đi...
Phương Hành triển khai tốc độ, thân hình như điện, mờ mịt như tiên, Kiếm Ma Đại Dực phối hợp, quỹ tích vô thường, xuất quỷ nhập thần, sau lưng hắn, bốn năm con quái thi đã phát triển thành bảy tám con, không ngừng gào thét theo sát, giống như bảy tám cơn lốc theo đuổi không bỏ, thậm chí ở phía trước Phương Hành, trên nóc nhà, trong đường hẻm, trong tàn điện… đều thỉnh thoảng có quái thi lao ra, sát khí lẫm liệt, bao vây chặn đánh, nhưng hết lần này tới lần khác sờ không được hắn mảy may.
Lúc đầu trong lòng Phương Hành còn có chút kính sợ với mấy quái thi này, bây giờ phát hiện, mặc dù những quái thi này va chạm thần tốc, nhưng dù sao chỉ là tử vật, xê dịch cứng nhắc, đối phó tu sĩ bình thường, một thân sát khí ngược lại sẽ tạo thành ảnh hưởng, nhưng đối với Phương Hành mà nói, Kim Cương Hộ Pháp, Phật pháp gia trì, sát khí đều bị phật quang cản ở bên ngoài, căn bản không đả thương được hắn, đối với sát khí như không có gì.
Bất quá dù như thế, lúc quái thi sau lưng càng ngày càng nhiều, đạt đến mười mấy con, trong lòng của hắn cũng không nhịn được cảnh giác, biết không sai biệt lắm rồi, hiện tại hắn chỉ là dựa vào thân pháp quần nhau, tựa như một con ruồi bay múa trêu chọc ở giữa mười mấy đại hán, nhìn thư giãn thích ý, trên thực tế nguy hiểm mọc thành bụi, sơ xẩy một chút sẽ bị bao vây, dù sao những quái thi này cường đại đến cực điểm, bàn về thực lực cá nhân, Phương Hành một chọi một xử lý một cái cũng không có gì, nhưng hai cái đã có chút khó khăn...
- Hiện tại tiểu hòa thượng đã vào đại điện, ta nên chuẩn bị rút lui...
Trong lòng nổi lên tâm tư, nhìn về bốn phía, chuẩn bị cướp đường chạy trở về, nhưng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên run lên, thình lình thấy được phía trước, lại có kim quang hùng hồn sáng lên, giống như một vầng mặt trời, đang chậm rãi lan về phía mình, tâm tư thất kinh, ẩn ẩn đoán được cái gì, liền thay đổi phương hướng, dứt khoát vọt về phía vầng thái dương kia, khi sắp đến gần, tâm tư đại chấn.
- Úm, Ma, Ni, Bát, Mễ, Hồng!
Phạn âm trầm thấp lại điếc màng nhĩ người vang lên, kim quang chậm rãi di động đến.
Nhìn chăm chú, lại là tu sĩ Tịnh Thổ mà hắn vốn cho rằng đã chết ở trong miệng quái thi, lúc này bọn họ dùng Huệ Năng làm trung tâm, hợp thành một đại trận đơn giản. Một chữ một bước, đi về phía trước, mỗi bước một bước, phật quang trên người Huệ Năng sẽ sáng lên, khuếch tán ra ngoài, tạo thành một đạo phật quang cường đại, mà quái thi tới gần bọn họ, sẽ bị chấn lui ra ngoài, hơn nữa quanh người bọn họ, quái thi phô thiên cái địa, để cho người ta nhìn một cái đã tê cả da đầu, hãi hùng khiếp vía...
- Lại là hòa thượng kia...
Phương Hành hận nghiến răng, vừa xem xét, hắn liền biết chuyện gì xảy ra, đám người Bắc Minh Kiêu từng cái bị thương, hiển nhiên vừa rồi bị thương không nhẹ, mà sở dĩ có thể chống đỡ được, là mượn phật uẩn trên người Phật Tử, hóa thành một đại trận. Trận này rất đơn giản, lấy phật uẩn của Huệ Năng làm căn cơ, ngạnh sanh ngăn cản quái thi ở bên ngoài ba trượng.
Loại phương pháp này, giống như hắn bình thường dùng Phong Thiện Đỉnh làm trận nguyên bày trận, có diệu dụng to lớn!
- Rõ ràng không có tu vi, lại khó chơi như vậy...
Phương Hành hận cắn răng, nhưng không có cách nào xử lý Huệ Năng.
Lúc trước gia hỏa này rơi vào trong tay mình, đúng là không có chút tu vi nào, muốn khi dễ ra sao cũng được. Nhưng hôm nay xem ra, mặc dù hắn không có tu vi, nhưng bản lĩnh thông thiên, các loại loạn cục hiểm địa, không có hắn không giải quyết được!
Nếu vừa rồi đổi lại bên mình bị quái thi vây kín, ngoại trừ bố trí Phong Thiện đại trận, tại chỗ đợi chết, thì không có biện pháp khác, nhưng bọn hắn lại dùng phật uẩn chấn nhiếp quái thi, Huệ Năng kia tựa như một trận nguyên di động, chỉ cần giữ trận hình không thay đổi, phật uẩn không cạn, vậy bọn hắn chính là vô địch, có thể đi ngang trong cổ tháp...
- Các ngươi đã khó chơi như thế, vậy đừng trách tiểu gia nhẫn tâm!
Phương Hành thầm quát, trong lòng nổi lên sát cơ, ánh mắt thăm thẳm, đảo qua trên người đại biểu tỷ và Huệ Năng.
Đối với các tu sĩ Tịnh Thổ, những người khác hắn đều hận không thể giết cho thống khoái, nhưng đối với đại biểu tỷ và Huệ Năng, ngược lại còn chưa tới cấp độ tất sát, nhất là tự tay mình hạ thủ, sẽ có chút ray rức, nhưng tình huống như thế, hắn không thể không hạ quyết tâm, nhấc lên Long Văn Hung Đao, dưới chân gia tốc, hiện lên một đường thẳng tắp, ngạnh sanh vọt tới đại trận!
- Các ngươi đã sống đến bây giờ, vậy để tiểu gia đến tiễn các ngươi quy thiên!
Trong miệng hét lớn, uy danh trong chốc lát nâng lên.
Mà sau lưng hắn, gần hai mươi con quái thi đồng thời ngửa mặt lên trời gào thét, thẳng tắp đuổi theo.
Loại cảnh tượng này, mới nhìn giống như hắn mang theo bọn quái thi này công kích.
Ầm ầm!
Hắn xông tới gần đại trận, Long Văn Hung Đao cách hơn trăm trượng đã hung hăng bổ xuống.
Đao khí đáng sợ chấn mặt đất rách như mạng nhện, phóng thẳng về phía tu sĩ Tịnh Thổ.
- Lại là ma đầu kia!
Tu sĩ Tịnh Thổ vừa mới vượt qua một trận đại kiếp, đang cẩn thủ tâm thần, tụng Lục Tự Chân Ngôn, mượn phật uẩn của Phật Tử chấn nhiếp quái thi, chậm rãi tiến lên, lại nghe được thanh âm gầm lên giận dữ, không khỏi kinh hãi, trong ánh mắt đều muốn bắn ra hỏa diễm.
Gặp vận đen tám đời, mới trêu chọc phải một ma đầu như thế!
Làm sao mới có thể ngăn hắn?
Oanh!
Phật Ấn thấp giọng gầm thét, tay nắm quyền ấn, ngạnh sanh chống đỡ đao khí, lại bị chấn đến khí huyết quay cuồng.
Đại trận bực này, tối kỵ nhất là trận hình tán loạn, nếu như ở bình thường thì thôi, hết lần này tới lần khác bây giờ quái thi quay chung quanh, hơi không cẩn thận sẽ bị quái thi vọt lên, cho nên dù hắn biết rõ thực lực của mình thấp hơn Phương Hành, cũng chỉ có thể chọi cứng!
Nhưng vẫn chưa xong, sau khi Phương Hành vọt tới, mắt thấy cách những quái thi kia càng lúc càng gần, liền nhảy lên, đạp mạnh lên người quái thi, sau đó lật ngược, thân hình giống như sao băng bắn về phía không trung, mà những quái thi ở phía sau đuổi sát theo thì ngừng không được, đâm vào trong đám quái thi trước mặt, ngươi chen ta, ta chen ngươi, dẫn đến quái thi ở ngoại vi phật quang thân bất do kỷ đụng vào...
Bành!
Lực lượng va chạm cường đại cỡ nào, tu sĩ Tịnh Thổ nhất thời chống đỡ áp lực này, bị đụng đến phật quang dao động, người người thân hình vật ngã, đại trận bị va chạm giải tán, lực lượng chấn nhiếp yếu đi rất nhiều, vô số quái thi nhìn bọn hắn chằm chằm. thèm chảy nước miếng thấy được cơ hội, theo bản năng nhào tới, từng người đứng trước hiểm cảnh đáng sợ...
- Sưu sưu sưu sưu...
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Phật Ấn và Bắc Minh Thanh Địch, cơ hồ người người vọt ra bốn phía, ném Phật Tử qua một bên, trước cầu tự vệ.
- Nếu các ngươi lại tổ trận, tiểu gia sẽ chặt các ngươi!
Phương Hành thì lạnh lùng nói, dao động vô chừn, gắt gao nhìn chằm chằm đám người Tịnh Thổ.
- Nghiệt chướng, ta chắc chắn chém ngươi thành muôn mảnh!
Bắc Minh Kiêu nổi nóng tới cực điểm, một bên kiệt lực chống cự quái thi, một bên nghiêm khắc hét lên.
- Ha ha, ngươi cho rằng ta chỉ là đơn giản giết ngươi sao?
Phương Hành vận chuyển thân pháp, dao động không chừng, sát cơ lẫm liệt nói.
Giờ khắc này, các tu sĩ Tịnh Thổ đã không lo được hắn, đại trận chấn nhiếp quái thi vừa vỡ, bọn họ người người lâm vào nguy hiểm. Cũng không phải mỗi người đều có thân pháp quỷ thần khó lường như hắn, bên người quái thi lại nhiều, lập tức lâm vào trong khổ chiến, nhất là Bắc Minh Thanh Địch, vì bảo vệ Phật Tử, đã bị một quái thi cắn nát nửa cánh tay...
Ma đầu vừa tới, nguy cơ lại nổi lên!
Trong hiểm cảnh, thậm chí đã có người bắt đầu hối hận vì cuốn vào trong sự tình nội bộ của Phật môn!
Vừa rồi bọn họ bởi vì được Phật Tử nhắc nhở, mới bày ra đại trận, miễn cưỡng chống đỡ quái thi, nhưng bây giờ, nơi nào còn dư lực bố trí lần nữa? Huống hồ ma đầu kia ở bên người, cũng sẽ không cho bọn hắn cơ hội này...
Các Thần Tử cổ tộc đã bắt đầu cảm thấy hoảng sợ!
- Ai, cuối cùng vẫn không thể một lòng thanh tĩnh, thuận theo tự nhiên...
Nhưng ở thời khắc này, Huệ Năng một mực mặt trầm như nước, rốt cục thấp giọng than nhẹ, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Sau đó hắn chậm rãi đưa tay, ấn về phía hư không, ở chung quanh quái thi hung ác điên cuồng, động tác của hắn lộ ra mềm yếu bất lực, mà ở bên cạnh hắn, Phật Ấn và Bắc Minh Thanh Địch một trái một phải, vì bảo vệ hắn, đã rơi vào tình huống cả người là thương, máu tươi văng khắp nơi...
- Thí chủ, ngươi quả nhiên có ma tính!
Huệ Năng giơ tay lên, ánh mắt nhìn Phương Hành, từ tốn nói.
- Vậy thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi bảo Phật Tổ tới đánh ta...
Phương Hành cười ha ha, không xem ra gì.
Trên mặt Huệ Năng cũng nổi lên nụ cười nhàn nhạt:
- Không cần!
Ngừng lại một chút, hắn mới nói:
- Ta đến đánh!
- Ừm?
Phương Hành không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này, có chút im lặng, đối với bản sự của Huệ Năng, hắn hiểu rất rõ, xác thật là phàm nhân, vậy mà mở miệng nói muốn đánh mình? Cũng không phải thổi, một ngón tay của mình có thể đánh hắn mười cái...
Nhưng một giây sau, hắn liền biết Huệ Năng nói có ý gì!
Huệ Năng vươn tay ra, lúc thu hồi lại, ở trước ngực kết thành một phật ấn, cúi đầu tụng kinh.
Cùng lúc đó, trên người hắn dần dần có sóng linh khí, hắn đã là tu sĩ Linh Động cảnh.
Lúc này hắn đã không thể xưng là phàm nhân!
Nhưng sự tình càng khiến người ta kinh ngạc còn ở phía sau, sóng linh khí trên người hắn dùng tốc độ đáng sợ tăng trưởng, chung quanh phật uẩn phồng lên, như thủy triều mãnh liệt, mà ở trong quá trình này, linh khí tăng trưởng cực nhanh, trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh phong, sau đó khí tức biến đổi, thình lình hóa thành Trúc Cơ, cùng lúc đó vẫn không có chút ngăn chặn nào nhanh chóng tăng trưởng.
Bá...
Khí tức Trúc Cơ tăng tới cực hạn, biến đổi, lại thình lình hóa thành khí tức Kim Đan.
Nhưng đây còn chưa đình chỉ, phật uẩn liên tục không ngừng vòng quanh xoay chuyển, khí tức Kim Đan trên người hắn như vòng xoáy hấp thu linh khí, đến cuối cùng vậy mà hoàn toàn biến đổi, một điểm kim quang từ trán bay ra, hóa thành một Kim Thân pháp tướng đỉnh thiên lập địa, chấn nhiếp vô số quái thi, giống như Phật Đà tại thế, toả ra ánh sáng chói lọi, tọa trấn Chư Thiên Vạn Giới...
- Nguyên Anh...
Phương Hành nhìn thấy một màn này, không khỏi sợ ngây người, nửa ngày sau mới nhanh chân bỏ chạy.
- Xui tám đời mới chọc phải một đồ chơi như thế a...
Trong lòng Phương Hành kêu rên:
- So sánh với những quái thi kia, đây mới thật sự là quái vật...