Chương 875: Trảm nhân quả, đoạn số mệnh
- Chuẩn bị thí phật?
Phương Hành nói làm người giật nảy mình, bất quá các tu sĩ đều biết Phương Hành từ trước đến nay to gan lớn mật, không sợ trời không sợ đất, việc có thể làm cho hắn trịnh trọng như vậy, tất có biến cố lớn xuất hiện, nhất thời không kịp nhiều lời, Kim Ô nhảy lên, kim vũ dựng thẳng, khí thế hung ác, cùng Phương Hành sóng vai nhìn về nơi xa, mà ở bên cạnh họ, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi, Vương Quỳnh, Lệ Anh, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn… cũng bày ra trận thế, Lệ Hồng Y chưa hồi phục thương thế, nên cùng đám người Ô Tang Nhi, Sở Từ thoáng dựa vào sau, chiếu cố Hàn Anh.
- Những lực lượng này đoán chừng còn chưa đủ!
Phương Hành liếc nhìn đồng bạn, tâm tư an định một chút, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, lại lột xuống tràng hạt trên cổ, vẩy lên.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Tràng hạt tứ tán, bay về phía không trung, hóa thành vô số đại yêu to lớn, yêu phong càn quét, hiện đầy một vực...
- Ta sát, cái này... đây là tình huống gì a?
Các tu sĩ Yêu Địa thấy một màn này, đều giật nảy mình, ngay cả Không Không Nhi và Tiểu Bằng Vương cũng nhịn không được rút lui mấy bước.
Đám đại yêu kia xuất hiện, thật để bọn hắn giật mình, thân là Yêu tộc, bọn họ càng có thể trực quan cảm nhận được những đại yêu kia đáng sợ, mặc dù có chút chất phác cứng nhắc, nhưng khí tức hùng hồn đáng sợ, khi còn sống nhất định là một phương đại yêu, mà nhiều đại yêu như vậy tập hợp, thế lực này có thể nói đã vượt qua rất nhiều đạo thống của Yêu Địa, lực lượng sao mà đáng sợ?
- Đây đều là yêu quái bị Hoàng Phủ gia trấn áp ở trong Hắc Thủy Hồ, thập nhất thúc và ta cứu chúng ra, đưa vào luân hồi, chân linh của chúng đều đã đầu thai chuyển thế, oán khí thì lưu ở Hoàng Phủ tộc địa, hóa thành Ma vực, mà lạc ấn của chúng thì phản hồi báo đáp ta, có thể tính là phân thân của ta...
Phương Hành nhìn ra bọn hắn kinh ngạc, vội vã giải đáp.
- Tiểu tổ, bằng một công này, ngươi chính là khách nhân tôn quý nhất vĩnh viễn của Yêu Địa!
Thần sắc của Kim Sí Tiểu Bằng Vương ngưng trọng, nhìn Phương Hành đường đường chính chính bái một cái.
Không Không Nhi cũng cười nói:
- Hoàng Phủ gia chính là công địch của Yêu Địa, ngươi giải cứu rất nhiều tiền bối Yêu tộc, ta miễn phí giúp ngươi mười lần cũng được!
- Đại gia, hiện tại ta là thật muốn bán mạng cho ngươi...
Ngay cả Vô Ảnh Sơn Đạo Tử cũng kích động mở miệng.
- Ách...
Phương Hành cũng không nghĩ tới đệ tử Yêu Địa kích động như thế, hơi có chút xấu hổ, cười nói:
- Nói nhảm thì bớt nói đi, hắc hắc, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta làm thịt con lừa trọc kia, tiểu gia ta không cần các ngươi nhớ ân, ta nhớ ân của các ngươi cũng được...
- Khó đối phó như vậy?
Tâm tư mọi người đều khẽ giật mình, nhìn ra Phương Hành không phải nói giỡn.
- Tiếp Dẫn Tháp hiện, Phật môn cơ duyên hưng...
Lúc này, nơi xa bỗng nhiên truyền đến ngâm nga ung dung, chỉ thấy kim quang đại thịnh, bầy quái tán loạn, kim quang bao vây một đám người đi tới. Kia đương nhiên là tứ đại Thần Tử cổ tộc, mà ở giữa, khí cơ của Huệ Năng hùng hồn. Chân linh như Đại Phật, bên người kim vân tùy hành, hiển hóa đóa đóa thiên hoa loạn trụy, vô số quái thi ở dưới phật ý kim sắc chấn nhiếp, không có con nào dám lên tranh phong, chỉ có thể giống như thuỷ triều vây lấy bọn họ, theo thế tới của bọn hắn phân ra hai bên...
Quái thi sát khí đầy người, Huệ Năng và các La Hán Bồ Tát thì một thân phật mang. Thần thánh và u ám, ở thời khắc này đối xứng rõ ràng, ẩn ẩn để các tu sĩ sinh ra ảo giác trong bùn sinh ra hoa sen thanh tĩnh, không khỏi tâm sinh kính sợ.
- Hòa thượng, ngươi trễ rồi, sư đệ Thần Tú đã vào cổ tháp, xông mười mấy cửa ải, tất nhiên sẽ thông qua cổ lộ sớm hơn ngươi!
Phương Hành tay cầm hung đao, nghiêm nghị hét lớn, bừng bừng sát khí, nhưng cũng khiến cho phật ý thần thánh ảm đạm, lòng kính sợ của chư yêu thối lui, nhấc lên chiến ý, tâm tư cảnh giác, minh bạch vừa rồi phật quang trên người Phật Tử thay đổi một cách vô tri vô giác, vậy mà làm bọn hắn nhận lấy ảnh hưởng, có một loại ý vị được Phật Tổ điểm hóa, khiến cho hung nhân quy y...
Nói trắng ra, cái kia chính là một loại huyễn thuật lợi hại!
Trực tiếp ảnh hưởng tâm linh, làm hung thần huyết hải quay đầu, cả đời không nhấc đồ đao lên được!
- Tiếp Dẫn Tháp hiện thế, con đường thành Phật mở ra, sư huynh đệ ta biện cơ mười thế, ước định thế này định ra Phật quả, chờ Tiếp Dẫn Tháp, lại tranh chấp ở trước con đường này, hẳn là cơ duyên thiên định, sớm rõ ràng ở trong u minh?
Huệ Năng nhìn đại điện, cũng khẽ gật đầu, hình như rất cảm khái.
- Đúng vậy, từ nơi sâu xa đã chú định ngươi thất bại, còn tranh cái gì, hết thảy tùy duyên đi đại huynh đệ...
Phương Hành cười hì hì nhìn Huệ Năng nói.
- Phương đạo hữu, ngươi có biết vạn năm trước, sư đệ Thần Tú học phật trăm năm, ta lại chỉ là một lão tăng quét rác, con đường cầu phật không bằng hắn, thời gian học phật cũng không bằng hắn, bây giờ vạn năm trôi qua, ta một lòng cầu phật, không hiểu tu vi, nhưng các ngươi mặc dù tu hành sớm hơn ta, nhưng ta dùng Phật pháp, tâm niệm vừa động, đồng dạng có thể đi sau mà tới trước, có thể thấy được phật đồ, tu hành, đều không hỏi tuần tự, người thành đạt vi sư...
- Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?
Phương Hành cau mày nói, quái nhãn trừng Huệ Năng.
Huệ Năng lại không phật ý, trầm thấp cười nói:
- Ta muốn nói, ngươi phí tâm nghĩ kéo dài ta, để sư đệ Thần Tú có thể có nhiều thời gian đi thông qua con đường thành Phật kia, tâm tư này để cho người ta khâm phục, chỉ tiếc... tác dụng không lớn!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng cất bước, đi thẳng về phía cổ tháp.
- Giết hắn, kém nhất cũng phải lưu hắn lại!
Phương Hành cũng không khách khí, trong nháy mắt trừng lên, nghiêm nghị rống to, vung đao chém tới.
Sau lưng hắn, gần trăm đại yêu gào thét, theo hắn lao đến, mà Kim Ô, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Đại Thánh Sơn Không Không Nhi, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn… cũng thi triển thần thông, hung ác đánh tới, bọn họ đều là hào kiệt, tu vi ở trong Kim Đan cảnh đều là đỉnh tiêm, sau khi vào cổ tháp, càng được rất nhiều cơ duyên, bản lĩnh càng đáng sợ, vừa xông lên chỉ thấy kim quang, ô ảnh, yêu phong, quỷ khí, thần thông, pháp bảo… đều đến, phô thiên cái địa như mưa to, uy thế sao mà đáng sợ?
Cũng không có biện pháp, sự tình liên quan tới Tiểu hòa thượng Thần Tú, bọn họ cũng có nghe thấy, biết nguyên nhân Phương Hành lo lắng, việc quan hệ tới Phật môn truyền thừa, mười thế biện cơ liên lụy bao nhiêu nhân quả?
Có thể nói, Tiểu hòa thượng Thần Tú ở một mức độ nào đó, nhất định chính là một vật hi sinh đáng buồn đáng tiếc. Mà Phương Hành, bây giờ rõ ràng là dùng sức một mình, muốn đánh phá vạn năm nhân quả của Phật môn, cứu tính mệnh của Tiểu hòa thượng Thần Tú, chỉ tiếc bản lĩnh của hắn lại lớn, ở trước mặt Phật môn truyền thừa vạn năm, lại có thể nổi lên bao nhiêu bọt nước?
Gần như có thể nói hắn là bọ ngựa đấu xe, làm một sự tình căn bản không có khả năng!
Sự thật cũng đúng như này, hắn đã làm được quá nhiều sự tình thường nhân nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng cục diện vẫn chưa từng chuyển biến tốt đẹp!
Chẳng qua hiện nay, còn có một cơ hội!
Tiếp Dẫn Tháp tái hiện thế gian, con đường thành Phật ở dưới chân Thần Tú!
Từ nơi sâu xa, tự có nhân quả tuần hoàn!
Nếu như trước kia, Thần Tú và Phật Tử tranh đoạt quyền kế thừa hợp pháp, như vậy hiện tại, hai người bọn họ lại trực tiếp đi tranh đồ vật cần phải thừa kế, dùng Kim Ô nói, trước đó là tranh Thái tử, hiện tại là đoạt hoàng vị!
Thời điểm tranh Thái tử, Thần Tú đã thua!
Mà bây giờ, Phương Hành lý giải càng trực tiếp...
Nếu có thể tranh được hoàng vị, còn cần Thái tử vị làm gì, đăng cơ xong chém là được?
Mà vào lúc này. Phương Hành muốn làm, là giết Huệ Năng, hoặc tận khả năng ngăn chặn!
Chỉ cần Thần Tú có thể thành công xông qua phật lộ, như vậy hết thảy đều kết thúc, tối thiểu nhất có thể thoát khỏi số mệnh bị hy sinh!
Nhân quả số mệnh như triều cường, mà bây giờ, Phương Hành dẫn bằng hữu của mình phóng tới triều cường, chặt đứt tất cả nhân quả!
Tối thiểu nhất, cũng phải để thủy triều đình trệ một chút, cho Thần Tú ở cuối thủy triều càng nhiều thời gian thở dốc!
Oanh!
Phương Hành tay cầm hung đao, lệ khí tăng vọt, kim quang tựa hồ cũng ở thời khắc này hóa thành hung diễm ngập trời, xông lên phía trước nhất. Cao cao nhảy lên, đao khí vô tận chém xuống, trong đao khí, chín long ảnh hiển hiện, cao cao bay lên không, bao phủ một mảnh địa vực, nhắm thẳng về phía Huệ Năng, mà sau lưng hắn, Kim Ô xòe hai cánh, kim quang đại thịnh, giống như một vầng mặt trời, cơ hồ nhìn cũng không nhìn phía trước là ai, ỷ vào nhục thân vô địch của mình, ngạnh sanh đánh tới!
Mà sau lưng bọn họ, Lệ Anh, Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi… cũng thi triển thần thông, hung uy nhất thời vô địch.
Lại càng không cần phải nói gần trăm đại yêu phía sau bọn họ, nhìn không khác gì đại quân!
- Tiểu ma đầu này thật hung ác điên cuồng, làm sao khó giải quyết như thế?
Các tu sĩ Tịnh Thổ vừa tức vừa sợ, lúc nhìn về phía Phương Hành, đáy lòng thậm chí đã cảm thấy khủng hoảng.
Nếu như ở bình thường, bọn họ đại khái sẽ chịu thua, thực không muốn tiếp tục liều mạng với ma đầu hung ác điên cuồng như thế.
Nhưng vào lúc này, có Phật Tử ở bên, cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể vận chuyển thần thông, liều mạng vọt tới.
Đại chiến bàn bạc, trong chớp mắt chính là biển máu ngập trời!
Nhưng ở trong quá trình này, Huệ Năng thở dài, cúi đầu hợp thành chữ thập, chậm rãi đi về phía trước, tốc độ của hắn cũng không nhanh, cũng không có quá nhiều uy thế, giống như đi bộ nhàn nhã, nhưng đón hung diễm của Phương Hành, Yêu Địa và đệ tử Đại Tuyết Sơn trùng kích, thân hình của hắn lại ở thời khắc này hiển hóa ra diệu pháp vô tận, cơ hồ chân không chạm đất, thân hình như có như không, đao Phương Hành đánh xuống, xuyên qua thân thể của hắn, rơi ở trên mặt đất, Kim Ô đánh tới, cũng xuyên qua thân thể hắn, xông về phía Bắc Minh Kiêu...
Huệ Năng chậm rãi đi tới trước đại điện, thân hình không dính một chút nhân quả.
- Đây là có chuyện gì?
Đám người Phương Hành chấn kinh, cùng nhau quay đầu, giống như gặp quỷ.
Vốn muốn ngăn Phật Tử, nhưng hắn lại như không có gì, vậy làm sao cản?
- Tu hành quả nhiên cũng có chút thú vị, đã thành Nguyên Anh, ta liền mượn pháp của mình, dựa vào ý của bản thân, thôi diễn ra một đạo thần thông, thân ta vốn không vật, thiên địa như hư ảo, các ngươi muốn ngăn, làm sao cản ta, làm sao ngăn được đồ vật vốn không tồn tại?
Huệ Năng nhàn nhạt mở miệng, sau đó cất bước, đi vào trong đại điện.