Lược Thiên Ký

Chương 876: Tối tăm có thiên định

Chương 876: Tối tăm có thiên định

Nhìn thấy Huệ Năng dễ như trở bàn tay, mượn đạo pháp của hắn thôi diễn ra thần thông, hóa thân hư vô, dễ như trở bàn tay vượt qua phòng tuyến của nhóm người mình, trái tim Phương Hành nhất thời trầm xuống, thôi diễn đạo thuật của mình, đây là người kinh tài tuyệt diễm bực nào mới có thể làm được, ngay cả mình cơ duyên vô số, tạo hóa phong phú, cho tới hôm nay ngay cả Thiên Địa Đại Ma Bàn cũng chưa hoàn thiện được, mà Huệ Năng, từ khi có tu vi đến giờ, ngay cả thời gian uống cạn chung trà cũng chưa tới, vậy mà đã ngộ ra pháp của mình, thành đạo của mình?
Dựa vào cái gì, đối thủ như vậy để ai cũng tuyệt vọng!
Từ khi bước lên con đường tu hành đến nay, cảm giác bất lực thật lâu chưa từng xuất hiện lần nữa xuất hiện ở trong lòng Phương Hành.
Mà cũng chính bởi vì Huệ Năng nhẹ nhõm xuyên qua phòng tuyến, bước lên cổ lộ, đám người Phương Hành cũng không đánh nhau với tu sĩ Tịnh Thổ, lúc này động thủ đã không có ý nghĩa, nếu như không cản được Huệ Năng, thì dù giết sạch tu sĩ Tịnh Thổ cũng không có ý nghĩa, huống chi tu sĩ Tịnh Thổ cũng không bình thường, một khi liều mạng, chỉ có thể là cục diện lưỡng bại câu thương, phần thắng của bọn họ cũng không nhiều lắm!
- Không cần lo lắng, tiểu hòa thượng chiếm quá nhiều tiên cơ, còn có phần thắng!
Lệ Hồng Y đi tới, thấp giọng an ủi:
- Ta đã nghe nói chuyện của hắn, vốn là thập tử vô sinh, nhưng ngươi giúp hắn cứng rắn chiếm một đường tiên cơ, thậm chí còn cho hắn ưu thế lớn như vậy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ...
- Đúng... Đúng... Còn cơ hội...
Phương Hành run rẩy, tự lẩm bẩm, nhìn vào trong cổ tháp.
Trong cổ tháp, thiên cơ trọng trọng, cửa ải vô số, mà lúc này Tiểu hòa thượng Thần Tú đã liên phá mười ba ải, cách phần cuối của cổ lộ chỉ tầm trăm trượng, mà Huệ Năng thì mới vừa đi tới cửa đại điện mà thôi...
Hắn không muốn nhận thua, trong lòng không nhịn được dâng lên hi vọng!
Ở trên con đường này, Thần Tú chiếm hết tiên cơ, dù Phật pháp của hắn thua Huệ Năng, cũng nên có phần thắng rất lớn?
- Con đường thành Phật, mười thế biện cơ...
Lúc này Huệ Năng đứng trước đại điện, ngẩng đầu nhìn lại, tự lẩm bẩm, dường như không vội đi vào.
Ở trên mặt hắn, hình như cũng có vẻ nghi hoặc:
- Tiếp Dẫn Tháp, vạn năm chưa từng hiện thân, vẫn giấu kín ở trong Ma Uyên, đến tột cùng là vì cái gì? Hẳn là từ nơi sâu xa, đang chờ ta và sư đệ Thần Tú sao?
- Có lẽ, đây mới thật sự là mười thế biện cơ?
Huệ Năng cúi đầu tự nói, quay đầu nhìn Phương Hành:
- Hẳn là ngươi quấy rầy, cũng từ nơi sâu xa chú định, nhìn như làm sự tình thành một đoàn đay rối, trên thực tế lại thành Hộ Pháp thôi động Phật quả chân chính phủ xuống, cái này mới là nguyên nhân ngươi được Phật pháp gia trì công đức?
Huệ Năng nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt một tiếng, cất bước bước vào đại điện.
- Muốn tìm thân thanh tĩnh, chỉ cần tâm tự tại!
Trước mặt Huệ Năng, giữa không trung huyễn ảnh biến hóa, hiển hóa ra một tăng nhân khô lâu đang ngồi ở dưới một gốc Bồ Đề Thụ minh tưởng, hốc mắt có Quỷ Hỏa thăm thẳm, cái cằm khép mở, phát ra thanh âm, chính là cửa thứ nhất trên con đường thành Phật.
- Người đến, muốn vào điện này, đáp lại lời ta hỏi, cái gì là phật?
Huệ Năng phất tay áo, lạnh nhạt nói:
- Phật tức là phật, hỏi cái gì hỏi, lui ra!
Đối mặt cửa thứ nhất, hắn thình lình quát tháo, tay áo phất qua, để tăng nhân khô lâu thối lui.
Mà thời điểm hắn mở miệng, phật uẩn tản ra, phảng phất như mặt trời mới mọc, phật quang vô tận từ từ tản ra, ngay cả quái thi nhìn chằm chằm đại điện cũng bị chấn nhiếp lùi về phía sau mấy bước. Mà tăng nhân khô lâu trong ảo ảnh kia, vào lúc này thình lình cũng á khẩu không trả lời được, hốc mắt kinh ngạc nhìn Huệ Năng, nửa ngày sau, huyễn ảnh tiêu tán, trực tiếp biến mất.
- Cái này... Làm sao có thể?
Vương Quỳnh nghẹn ngào kêu lên, mặt mũi khó có thể tin.
Nàng đã nghe Lệ Anh nói qua, trước đây bọn họ đều từng vượt quan, lúc qua ải thứ nhất cực kỳ nhẹ nhõm đơn giản, nhưng thời điểm Thần Tú qua cửa, lại cùng khô lâu tăng chất vấn thật lâu mới quá quan, Lệ Hồng Y phân tích, đó là bởi vì Phật pháp của Thần Tú cao hơn bọn họ, chạm đến chân lý Phật pháp của khô lâu tăng, mới có thể chất vấn lâu như vậy, vậy theo đạo lý, coi như Huệ Năng không dùng thời gian lâu hơn Thần Tú, cũng nên biện vài câu, nhưng vì sao hắn nói một câu liền xua tán huyễn ảnh, còn nhanh hơn đám người Lệ Hồng Y?
- Đây chính là nói rõ, Phật pháp của hắn cao hơn tưởng tượng của mọi người?
Lệ Hồng Y lẩm bẩm, đáy mắt tuôn ra vẻ lo lắng, nhìn về phía Phương Hành.
Lúc này Phương Hành cũng nhìn chằm chằm bóng lưng cuối cùng Huệ Năng, ánh mắt hung ác, mơ hồ có sát ý đáng sợ.
- Người đến, lại đáp ta hỏi, trời sinh chúng sinh đều có Phật tính, vì sao không được người người thành Phật?
Trước Huệ Năng, xuất hiện một Bồ Tát ngay ngắn trên hoa sen màu trắng, áo trắng nhuốm máu, thấp giọng hỏi.
- Thế nhân si ngu, vô tri, chấp nhất, không bỏ xuống được, sao thành Phật được?
- Làm sao độ được?
Huệ Năng nhanh chân đi về phía trước, trong miệng trả lời:
- Ta tự cầu thanh tĩnh quả, thế nhân học ta tức tự độ!
Cửa thứ hai qua, Huệ Năng tiếp tục nhanh chân đi về phía trước, bước chân như căn bản chưa có ngừng qua.
Ở trước người hắn, không ngừng xuất hiện huyễn tượng, đều là quan ải, thiên cơ, trên con đường thành Phật, hỏi hắn Phật pháp.
Nhưng không giống Thần Tú mỗi một cửa ải đều qua chậm chạp gian nan, chất vấn thật lâu, Huệ Năng qua cửa tốc độ cực nhanh, vô luận là huyễn tượng bực nào xuất hiện, hỏi hắn phật nghĩa, đều bị hắn một lời phá đi, những nơi đi qua, huyễn tượng đều vỡ vụn, một đường thông suốt không trở ngại...
Trái tim Phương Hành trầm xuống, tay nắm đao tựa hồ có chút bất lực.
Cho đến giờ phút này, hắn mới chính thức cảm nhận được độ cao Phật pháp của Huệ Năng...
Không hổ là vạn năm trước, một câu liền được Phật Tổ ưu ái, bởi vì hắn vốn có phật nghĩa chí cao!
Cho tới nay, đều là Phương Hành cưỡng bách Thần Tú đi tranh với hắn, nhưng thẳng đến lúc này, hắn mới biết áp lực của Thần Tú ở nơi nào, hắn đối mặt vốn là một đối thủ Phật pháp thông hiểu chí cao ah, đạo của đối phương vốn không sai, pháp lại cao, cùng hắn tranh, giống như dựa vào một lời chấp nhất thủ vững pháp của mình, ngộ đạo của mình, nhưng gặp phải, chỉ có một kết cục tất thua...
Nhưng Phương Hành không rõ...
- Ngươi thắng thì thắng, vì sao lại muốn lấy mạng sư đệ ta?
- Nếu tối tăm có thiên định, vậy sư đệ Thần Tú đắc tội trời ở chỗ nào?
Hắn không cam tâm, con mắt đỏ lên, tay run run, sát khí càng mạnh.
Nhưng lại bất đắc dĩ, bất lực, không cách nào cải biến!
Hắn đã làm quá nhiều, nhưng kết cục vẫn xuất hiện ở trước mặt hắn!
- Ha ha, nghiệt chướng, ngươi to gan lớn mật. Không biết tự lượng sức mình, thật cho rằng có thể dựa vào một chút sức lực của mình thay đổi càn khôn, ngăn cản Phật quả phủ xuống? Trò cười, trò cười, thuần túy là bọ ngựa đấu xe! Bây giờ Phật Tử đã đạp vào con đường thành Phật. Bằng trình độ Phật pháp của hắn, thông qua tất cả cửa ải, đợi hắn đuổi kịp tiểu hòa thượng kia, sẽ trở thành Phật Tử chân truyền, đợi đi hết con đường này, chính là thời khắc thành Phật Tổ, Phật môn đại hưng, mà ngươi, một phen tâm huyết chảy về hướng đông, đừng nói cuối cùng ai cũng không cứu được, còn vì mình rước lấy tội nghiệt vô biên...
Đám người Bắc Minh Kiêu thấy Huệ Năng dễ như trở bàn tay đi vào con đường thành Phật, thế như chẻ tre, nhất thời cuồng hỉ gầm thét.
Mà Phương Hành thì tâm chìm đến đáy cốc!
Bàn tay nhịn không được run lên, con mẹ nó, mình làm nhiều như vậy, kết quả đều không thể cải biến sao?
- Hắn thắng thì đã có sao?
Phương Hành nghiêm nghị gào to, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Bắc Minh Kiêu:
- Ta tất sát ngươi cho hả giận!
- Ngươi...
Bắc Minh Kiêu cảm giác lạnh cả tim, thật lâu mới gầm thét:
- Có con như ngươi, là sỉ nhục của Bắc Minh gia ta, ta nhất định thanh lý môn hộ!
- Đạo hữu, nhân duyên sớm định, cần gì phải chấp nhất?
Vào lúc này, Phật Ấn rốt cục cũng nhàn nhạt mở miệng, trong thanh âm không có vẻ tức giận, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh lại:
- Ngươi là Kim Cương Hộ Pháp của Phật môn ta, chính quả này là thực, ai cũng không thể phủ nhận, mặc dù cùng bọn ta phật lý khác nhau, nhưng bây giờ Phật quả sắp giáng lâm, kết quả ai cũng không cải biến được, cần gì phải nhớ mãi không quên? Phật quả sắp phủ xuống, Phật môn sắp đại hưng, chính là lúc dùng người, dùng tài năng của ngươi, quy Phật môn ta, chưa chắc không chứng được Bồ Đề Phật quả...
Những lời này, thình lình kinh động đến các tu sĩ Tịnh Thổ, thậm chí bằng hữu của Phương Hành.
Nhìn như cả hai đã đối chọi gay gắt tới cực điểm, không nghĩ tới Phật Ấn còn lộ ra ý mời chào.
Bất quá ngẫm lại cũng phải, Phật môn muốn đại hưng, xác thực cần rất nhiều nhân thủ, mà bản sự của Phương Hành, thì ai cũng không thể xem nhẹ.
Hơn nữa Phật Ấn nói cũng coi như thành khẩn, nhưng nghĩ nghĩ, lại có chút đại lượng và tha thứ của bên thắng...
Mà Phương Hành, lại rất khó chịu đựng được loại cảm giác này, ánh mắt băng lãnh nhìn Phật Ấn:
- Xú hòa thượng, nếu sư đệ Thần Tú chết, thời điểm ta và Phật môn các ngươi gặp nhau, chính là thời điểm đồ sát sạch sẽ các ngươi...
- Ngươi thật muốn thành Ma, cùng Phật môn ta là địch phải không?
Phật Ấn cũng lên nộ khí, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gầm thét.
- Cũng không nhất định, bởi vì tiểu gia còn không có nhận thua!
Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng trừng Phật Ấn, thanh âm trầm thấp vang lên:
- Bên trong kia là sư đệ của ta, là Tứ đương gia của Kiếp Đạo ta, do ta bảo bọc, chỉ cần ta còn không nhận thua, hắn sao có thể thua?
- Ha ha, con vịt chết mạnh miệng, chấp mê bất ngộ!
Bắc Minh Kiêu lành lạnh mở miệng, đáy mắt lại có vẻ buông lỏng, vừa rồi Phật Ấn nói muốn mời chào Phương Hành, hắn bị hù không nhẹ, ở Bắc Minh tộc, hắn không hy vọng sẽ có một người thực lực mạnh hơn hắn, thanh danh lớn hơn hắn, công đức cao hơn hắn, càng sớm hơn hắn trở thành Kim Cương Hộ Pháp xuất hiện, kia đối với địa vị Thần Tử của hắn, chính là một uy hiếp trí mạng, không thể không phòng!
Mà lúc này, Phương Hành đối với hắn châm chọc khiêu khích thình lình không để ý, thần sắc ngưng trọng, hung hăng nhìn về bốn phía, phảng phất như làm một vấn đề khó mà quyết định, một lúc sau, hắn nhìn về phía con đường thành Phật, thấy Huệ Năng đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Thần Tú, hắn rốt cục hạ quyết định, thình lình quay đầu nhìn đám bằng hữu.
- Các ngươi chờ ở chỗ này, Kim Lục Tử, Tang Nhi, theo ta...
Hắn nhanh chân đi về phía phương tây của cổ tháp, bước chân kiên định, ánh mắt hung ác.
Kim Ô và Ô Tang Nhi giật mình, nhưng lập tức theo sau, ánh mắt nghi hoặc.
- Nói cái gì tối tăm có thiên định, ta không phục thiên này...
Trong mắt Phương Hành như muốn phun ra lửa, ẩn ẩn có một loại điên cuồng khiến người ta run sợ!
- Các ngươi đã chơi ác như vậy, vậy ta chơi ác hơn các ngươi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất