Chương 883: Quá Khứ Vị Lai Phật
Nhẹ nhàng trôi nổi ở trên không trung, Phương Hành chép miệng, trong nội tâm cảm giác có chút không hiểu thấu, loáng thoáng cảm giác tựa hồ mình gây đại họa, mà thời điểm hắn mê mang, thân hình bắt đầu biến hóa, bị trận quang vây quanh, chung quanh tựa hồ trở nên hư vô, sau đó hắn cảm giác thân thể nổi lên, Thiên Địa biến hóa, vật đổi sao dời, lúc hiện ra lần nữa, bất ngờ phát hiện mình đang ngồi ở trên một đài sen, trước mặt đứng hai tên hòa thượng, một cái hắc y, một cái bạch y, là Huệ Năng và Thần Tú!
Hai người này, biểu lộ cũng hơi có chút cổ quái nhìn hắn, giống như cảm giác có chút hoang đường buồn cười.
Cho đến lúc này, hắn tả hữu dò xét, mới bất ngờ phát hiện mình thân ở trong đại điện, cuối Phật lộ!
Huệ Năng và Thần Tú khổ sở biện cơ xông trận, kết quả lại là mình trước một bước đi tới cuối Phật lộ.
- Sư huynh, đồ vật không nên ăn bậy a.
Huệ Năng và Thần Tú như nghe được Phương Hành nói thầm, biểu lộ cổ quái, qua nửa ngày, Thần Tú mới im lặng thở dài.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Phương Hành bị dọa, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
- Ha ha, vạn năm Phật quả xuất hiện, cuối cùng Phật quả lại bị hắn ăn, sư đệ, ngươi thấy thế nào?
Huệ Năng nhẹ giọng hỏi, có chút bất đắc dĩ, có chút cảm khái, nhẹ nhàng thở dài, trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, cũng có chút hoang đường.
- Cái gì? Ta ăn là Phật quả?
Phương Hành không để ý tới hai hòa thượng nói không đầu không đuôi, chỉ bị ý tứ trong lời nói của Huệ Năng dọa hoảng sợ, cơ hồ từ trên đài sen nhảy xuống, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, mới vừa rồi là có chút sợ, hiện tại là chân chính sợ, vừa rồi mình ăn dĩ nhiên là Phật quả? Sao Phật quả sẽ bị mình ăn? Ăn Phật quả, vậy bây giờ mình chẳng phải là…
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, sắc mặt Phương Hành bóp méo:
- Chẳng phải là không thể lấy vợ sao?
Thần Tú nghe Huệ Năng hỏi, biểu lộ cũng xoắn xuýt, cười khổ nói:
- Sư huynh, ta cảm thấy đây là sư tôn nói cho chúng ta biết cái gì đó?
Huệ Năng nhẹ gật đầu, lẳng lặng nói:
- Đúng vậy, ngay cả hắn cũng có thể thành Phật, vậy thế nhân có người nào không thể thành Phật?
Thần Tú nhẹ gật đầu, tựa hồ rất đồng ý.
- Con mẹ nó hai người các ngươi có ý gì, qua nói rõ ràng cho ta.
Phương Hành đang cảm giác khủng hoảng lập tức căm tức, lớn tiếng ồn ào.
Nhưng Huệ Năng và Thần Tú lại không để ý tới hắn, mà lẳng lặng nhìn nhau, thật lâu không nói.
- Sư huynh, vừa rồi một đường xông cửa, ta nhìn thấy rất nhiều chuyện xưa!
Sau nửa ngày, Thần Tú thấp giọng mở miệng, nhẹ nhàng nâng tay, xóa đi vệt nước mắt trên mặt.
- Ta cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện xưa, đã minh bạch sư tôn rốt cuộc muốn nói cho chúng ta biết cái gì.
Huệ Năng thấp giọng mở miệng, chậm rãi lắc đầu, biểu lộ vô cùng ngưng trọng.
- Tiểu sư đệ, ngươi mau tới đây, ta nhổ Phật quả cho ngươi.
Phương Hành ở bên kia nghĩ nửa ngày, đột nhiên cao giọng kêu lên, làm Huệ Năng và Thần Tú giật nảy mình, biểu lộ cổ quái nhìn hắn, ánh mắt bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười
- Sư huynh, ngươi nói chuyện có thể không nên buồn nôn như vậy hay không?
Thần Tú rụt đầu, trợn trắng mắt nói với Phương Hành.
- Con mẹ nó, thứ tốt cho ngươi còn không muốn.
Phương Hành kêu khổ:
- Sư huynh ta có rất nhiều vợ cần kết hôn, sao có thể làm hòa thượng?
- Ngươi trước làm chút đi, chúng ta còn có việc phải nói.
Thần Tú bất đắc dĩ nhìn thoáng qua sư huynh của mình, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Huệ Năng, lúc này trên Phật lộ, Phương Hành thứ nhất, trực tiếp hiển hóa ra, ngồi ở trên đài sen, Huệ Năng thì nhanh hơn hắn ba trượng, đã đứng ở trước đài sen:
- Sư huynh, bàn về phật lý kinh nghĩa, ngươi vẫn cao hơn ta một bậc, chư Phật chứng kiến, quả này bất phàm!
- Cái gì?
Phương Hành nghe xong lại nhíu mày mắng:
- Ngươi cái hỗn đản không chịu thua kém này, lại muốn nhận thua sao?
Nghĩ nghĩ lại quát:
- Hiện tại nếu như ta là Phật, ta cảnh cáo hai người các ngươi, không thể cãi nữa, có nghe hay không?
- Ngươi có thể yên tĩnh một lúc hay không?
Ngay cả Huệ Năng cũng nhịn không được nhíu mày, nhìn thoáng qua hắn.
- Con mẹ nó, ngươi dám bất kính với Phật, thấy lão tử đang ngồi trên ngai vàng… ah không, trên đài sen hay không?
Phương Hành ồn ào, đánh giá bổn sự của mình bây giờ, cân nhắc xem có nên nhảy lên đánh đối phương hay không.
Huệ Năng vốn Phật hiệu khó lường, đã vượt ra lẽ thường, Phương Hành thật không muốn cùng người như vậy so chiêu, bất quá hiện tại mình ăn Phật quả, cảm giác giơ tay nhấc chân có thể điều động Phật uẩn vô tận, thậm chí có thể khu động Phù Đồ đại trận, bao phủ địa vực vô tận, vì thế tin tưởng tràn đầy, đối mặt Huệ Năng cũng dám động thủ so chiêu.
- Sư huynh đừng vội, Phật quả là tu ra, không phải kế thừa có được.
Thần Tú bất đắc dĩ mở miệng giải thích nói:
- Phật quả kia, là binh khí sư tôn lưu cho chúng ta, ngươi không cần khẩn trương!
- Binh khí?
Phương Hành nao nao, phát giác không được bình thường.
Dựa theo hắn lý giải, mình nuốt vạn năm Phật quả, bọn hắn dù thế nào cũng nên phẫn nộ mới đúng, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng của hai người bọn họ, lại bình tĩnh như vậy? Trọng yếu hơn là, bây giờ nhìn hai người kia, tựa hồ đã không có cảm giác bị số mệnh quấn quanh như lúc đầu, ngược lại như trút được gánh nặng, được tự tại.
- Phật hiệu của ta cao hơn ngươi, đây cũng là nguyên nhân năm đó sư tôn muốn truyền Phật quả cho ta!
Huệ Năng thấy Phương Hành an tĩnh, cũng quay đầu nhìn Thần Tú nhàn nhạt nói, sau đó hắn trầm mặc nửa ngày, lại nói:
- Nhưng pháp của ta cao, pháp của ngươi lại đúng, cho nên sư tôn để cho chúng ta biện cơ mười thế, cuối cùng lấy ra một kết quả.
- Vừa rồi chúng ta chứng kiến những cái kia đều là thật?
Thần Tú mở miệng, thanh âm có chút run rẩy.
- Thật, Tây Thiên giới đã hủy!
Huệ Năng khẽ gật đầu, thở dài:
- Chỗ Bỉ Ngạn Tự, chiến hỏa liệu thương sinh!
- Sư huynh, ta nguyện xả thân, chúc ngươi cầu được thân đại tự tại!
Thần Tú kiên định mở miệng, hai tay hợp thành chữ thập, như làm xuống một quyết định to lớn.
- Ta sát, tiểu hòa thượng ngươi điên hả?
Phương Hành tức muốn nhảy xuống đài sen mắng to, bất ngờ phát hiện mình không thể động.
Huệ Năng và Thần Tú không để ý tới hắn, Huệ Năng lẳng lặng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng lại lắc đầu, thấp giọng nói:
- Không có tác dụng, không độ đại kiếp không thành Phật, không độ thương sinh không thành Phật, pháp của ta có thể giải Chân Phật chi ý, lại không độ được đại kiếp, không độ được muôn dân trăm họ, dù cưỡng ép gánh vác, cũng chi có thể theo con đường của ngươi đi, trước đây ở trong quá trình tranh Phật, ta cũng đã suy nghĩ, ta có thể trấn áp tà ma, hóa giải nguy cơ, nhưng trên thực tế, nếu làm như vậy lại không hợp đạo của mình, thẳng đến lên Phật lộ, nhìn hết nhân quả, mới xem như minh bạch sư tôn năm đó khổ tâm, mà thôi, mà thôi, sư đệ, nếu ta phải đi theo pháp của ngươi, há không phải thua ngươi? Phần gánh nặng này, ta không gánh được, vẫn là giao cho ngươi đi, Phật quả ở kiếp này, ta cam nguyện cho ngươi!
- Sư huynh, ngươi…
Thần Tú giật mình, thanh âm có chút run rẩy.
- Ta biết rõ, đây là làm sai, không hợp giáo lí Phật môn, nhưng đại kiếp đến thế gian, ai có thể không đếm xỉa đến?
Huệ Năng thở dài, tụng một yết:
- Dục khiết chưa từng khiết, vân không chưa hẳn không!
Ngâm nga qua đi, hắn như làm xuống một quyết định, ánh mắt sáng lên, ngưng trọng nhìn Thần Tú, hai tay hoa tròn, chậm rãi hợp ở trước ngực, sau đó thanh âm như sấm rền cuồn cuộn, xẹt qua chân trời, chấn động hư không:
- Sư đệ, bây giờ quả vị ở phía trước, ta vốn nên tiện tay lấy, phật lý chính thức không ngoài hai chữ từ bi, đã có từ bi, liền không được thanh tĩnh, không được tự tại, không được siêu thoát, là lối rẽ, nhưng đại kiếp buông xuống, chúng sinh đều khổ, ta muốn thanh tĩnh, làm sao có thể chỉ lo thân mình?
- Như thế, quá mức ủy khuất sư huynh.
Thần Tú rưng rưng, hợp thành chữ thập hạ bái.
- Không ủy khuất, Phật môn để cho ngươi thống ngự, vượt qua đại kiếp, cứu vớt thương sinh, sau đó lại do ta thay đổi giáo lí, rầm rộ Phật môn!
Thần sắc Huệ Năng cao thượng bằng phẳng, thanh âm như Thần Chung Mộ Cổ, chấn động Phật uẩn vô tận, phảng phất như pháp tắc nào đó minh khắc vào Đại Đạo chí lý:
- Ba ngàn năm sau, ta trở về thu hồi Phật vị, mà trong ba ngàn năm này, chỉ có thể làm phiền sư đệ!
- Các ngươi rốt cuộc nói gì thế?
Phương Hành cảm thấy khó hiểu, duỗi cái đầu hỏi.
Nhưng Huệ Năng hoàn toàn không để ý tới hắn, cúi đầu niệm chú, một màn kỳ dị xuất hiện, theo hắn niệm chú, Phật mang sau lưng hóa thành vô số Phật uẩn bay về phía Thần Tú, sinh ở sau lưng Thần Tú, lộ ra cực kỳ thần thánh, một đạo một đạo, liên tục chín đạo sinh ra, tới cuối cùng bất ngờ ngay cả bản thân Huệ Năng cũng trở nên mơ hồ, hóa thành một đạo hắc mang, dần dần sinh ở sau lưng Thần Tú, liên tiếp mười đạo Phật quang, biểu tượng Phật hiệu viên mãn.
Có thiên hoa bay loạn, chung quanh chư không, Phật ảnh vô số, đều hành lễ với Thần Tú!
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong Phật quang, Phương Hành nhanh chóng chửi ầm lên.
- Sư huynh, Phật môn truyền thừa định ra rồi!
Tiểu hòa thượng Thần Tú xoay người lại, nhìn Phương Hành chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói:
- Vạn năm trước, Mạt Pháp hàng lâm, Quá Khứ Phật tự hủy Phật quả, cam nguyện buông tha thanh tĩnh, hủy đi tự tại, vì hậu thế lưu một tia huyền cơ, bây giờ ta nghĩa bất dung từ, thành tựu Hiện Tại Phật, dùng pháp môn của ta dẫn dắt Phật môn vượt qua đại kiếp, phổ độ chúng sinh, thân thể của ta bất tử, Phật môn bất diệt, thương sinh bất diệt, mà Huệ Năng sư huynh là Vị Lai Phật, Phật môn đại kiếp qua đi, hắn sẽ trở về, minh giải phật lý, dẫn dắt giáo lí của Phật môn đạt tới viên mãn.
- Hiện Tại Phật, Quá Khứ Phật?
Phương Hành nghe mà lông mày nhíu lại, chợt nhớ tới một chuyện:
- Ta tính toán cái gì?
- Ách…
Nghe hắn hỏi, ngay cả Tiểu hòa thượng Thần Tú cũng nhíu mày, nhỏ giọng thăm dò:
- Tham gia náo nhiệt sao?