Chương 882: Nuốt luôn
- Một đóa hoa sen như vậy, dĩ nhiên ẩn chứa lực lượng vô tận...
Nhìn thấy hoa sen kia, Phương Hành thở dài, cảm thán Phật môn thuật số tuyệt diệu, tuy hắn không hiểu trận thuật nhiều, nhưng không phải không biết gì cả, trận thế của đạo gia, thường thường là mượn lực lượng núi sông địa mạch để bản thân sử dụng, thuận thế mà làm, ám hợp đại đạo, nhưng Phật môn phát huy lý niệm nhất sa nhất giới đến cực hạn (*một hạt cát là một thế giới), ở trong đại trận này, sợ là không dưới mười dặm, nếu bao trùm ra, càng không biết có thể kéo dài mấy vạn dặm, nhưng tất cả lại không trọng yếu bằng đóa hoa sen kia, dù là kẻ ngu, hắn cũng có thể đoán được hoa sen này chính là hạch tâm của đại trận...
Thậm chí có thể nói, đóa hoa sen kia chính là Phật trận chân chính.
Ở trước mặt Phương Hành, hoa sen như có linh tính, nhẹ nhàng dập dờn, bắn ra tinh huy.
Này để Phương Hành xuất hiện một loại cảm giác, như hoa sen này đang hiếu kỳ quan sát mình...
- Khà khà khà, đừng sợ, thúc thúc không phải người xấu... (*DG: lạy thánh, méo nhịn được cười)
Phương Hành nhếch miệng nhìn hoa sen nở nụ cười, sau đó vòng quanh hoa sen loanh quanh, muốn tìm nhược điểm của nó.
Trong lòng cũng cảm thán, thực là chưa từng thấy, hạch tâm đại trận lại nắm giữ linh tính...
Nhìn một lát, không ngờ phát hiện Hắc Bạch Liên Hoa căn bản không có kẽ hở, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, trong lòng cũng có đáp án, kỳ thực trong Phật trận, Phật quang và sát khí hiện ra, hai màu đen trắng chính là minh chứng, điều này cũng dẫn đến, tuy nó là thực thể, nhưng cũng mịt mờ, căn bản không thể như phàm vật bình thường tìm ra nhược điểm, điều này cũng làm cho hắn chỉ hơi trầm ngâm, liền càng ngày càng bạo, tế lên Phong Thiện Đỉnh, nhìn hoa sen kia một chút, sau đó ầm ầm ầm trấn áp!
- Một là đỉnh trấn vận của Đạo môn, một là liên hoa hộ pháp của Phật môn, xem xem các ngươi ai càng lợi hại!
Phương Hành nói nhỏ!
Cùng lúc đó, hắn hóa ra Kiếm Ma Đại Dực, như kén tằm chăm chú quấn quanh mình.
Hắc Bạch Liên Hoa chính là hạch tâm của Phật trận, chỉ cần hủy diệt nó, giống như hủy diệt đại trận...
Một tiếng vang ầm ầm!
Phong Thiện Đỉnh bay tới trên đầu hoa sen, tỏa ra đạo uẩn vô tận, như sông lớn ầm ầm, mỗi một tia đều mang theo khí tức trầm trọng như sơn hà, chảy về phía Hắc Bạch Liên Hoa, thời khắc này, ngay cả hư không xung quanh Hắc Bạch Liên Hoa cũng bị đè ép, trong nháy mắt trở nên vặn vẹo đổ nát, hoa sen thì như chấn kinh, cánh sen dập dờn, tinh khí đại thịnh...
Phật trận hơi chấn động, cũng sẽ xúc động tới con đường thành Phật ở ngoại giới trời đất xoay vần. Hiện tại cũng như thế, trong Phật trận, hai loại khí tức đan dệt, trực tiếp gợi ra lực lượng làm người ta rung bần bật, mắt thường quét tới, rõ ràng có thể nhìn thấy trên con đường thành Phật, Huệ Năng và Thần Tú đều kinh ngạc ngẩng đầu, không đứng vững được, ảo giác ở xung quanh nhanh chóng sinh diệt!
- Hồ đồ!
Lúc này, tựa hồ Huệ Năng đoán được bên ngoài phát sinh biến hóa gì, trong Phật trận, hình chiếu của hắn thu nhỏ lại vô số lần, ánh mắt như thực chất nhìn Phương Hành, lớn tiếng quát.
Lúc này hắn tựa hồ hận không thể trực tiếp từ trong trận nhảy ra cho Phương Hành một tát, nhưng sau khi do dự một phen, lại cái gì cũng không làm, nhanh chân đi về phía trước, tuy lúc này Phật trận gặp phải công kích nghiêm trọng, nhưng dù sao còn chưa đổ nát, đại trận không đổ nát, Phật lộ sẽ hoàn chỉnh, nhìn dáng dấp của hắn, tựa hồ là muốn nhanh chóng đi tới cuối đường, sau đó lại tới thu thập Phương Hành.
- ****, Phong Thiện Đỉnh tranh khí một chút đi...
Phương Hành bao phủ ở trong Kiếm Ma Đại Dực, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn Phong Thiện Đỉnh và Hắc Bạch Liên Hoa tranh đấu.
Hai vật kia, một là ở trên Phong Thiện Sơn hưởng thụ hương hỏa cung phụng, trấn áp khí vận của Đạo môn mười vạn năm, một là bảo vật của Phật môn, cả hai tám lạng nửa cân, lúc này lực lượng của song phương đan dệt, ầm ầm tuôn về phía đối phương, nhất thời thành tư thế giằng co, như mũi nhọn đấu với đao sắc, trong lúc nhất thời ai cũng không bắt được ai, Phong Thiện Đỉnh hung mãnh, Hắc Bạch Liên Hoa kiên cường, ẩn ẩn hóa thành Âm Dương Ngư của Đạo gia, đan vào nhau, ầm ầm vận chuyển, mài giũa ra vô số Hỗn Độn cổ khí, giống như pháo hoa tứ tán!
Lúc này Phương Hành thì như được mùa, đạo đạo cổ khí bị hắn vơ vét sạch sành sanh.
Hơn nữa bây giờ phóng tầm mắt nhìn đi, Phong Thiện Đỉnh và Hắc Bạch Liên Hoa tranh đấu, một là Đạo uẩn, một là Phật quang, tính chất không giống, lại âm thầm phù hợp, hiện nay hai khí tranh bá, tiêu diệt vạn vật, mơ hồ làm cho hắn có một phen lĩnh ngộ...
Âm Dương Đại Ma Bàn... Thiên Địa Đại Ma Bàn...
Ánh mắt hắn âm thầm toả sáng, đối với bản mệnh pháp thuật của mình, ẩn ẩn có thêm một tia lĩnh ngộ!
- Muôn vàn Phật lý, tất cả kinh nghĩa, thông hiểu đạo lí, có điều một yết...
Lúc này, bỗng nhiên một thanh âm tựa hồ xuyên qua thời gian và không gian vang vọng ở bên tai Phương Hành, ầm ầm ầm rung động tâm thần của hắn, làm cho hắn từ trong cảm ngộ thức tỉnh, cúi đầu nhìn, thình lình phát hiện trong đại trận, hình chiếu của Huệ Năng dáng vẻ trang nghiêm, chậm rãi đi tới cuối đường, tay áo buông xuống, trong thanh âm bao hàm Phật lý:
- Bồ Đề vốn không thụ, gương sáng cũng không phải căn, vốn là không một vật, nơi nào dính bụi trần... Ta tu Phật, là tu thanh tĩnh, đại tự tại, siêu thoát thế gian, không nhiễm bụi trần...
Một tiếng Phật lý kia, làm thiên địa tựa hồ yên tĩnh, không hề có một tiếng động...
Lúc này Thần Tú đứng ở sau lưng hắn, như đã chịu thua, lẳng lặng không nói một câu, hai tay hợp thành chữ thập.
Trong nháy mắt, Phương Hành tức giận!
Đây rõ ràng là con đường thành Phật tranh chấp phân ra cao thấp, Thần Tú muốn thua!
Mà nhìn Phong Thiện và Hắc Bạch Liên Hoa tranh đấu, rõ ràng còn giằng co kéo dài, trong thời gian ngắn không thể có kết quả.
Phải tự mình ra tay...
Phương Hành triển khai Kiếm Ma Đại Dực, thân thể hiện ra ở trước đỉnh và liên, vô số tinh khí bắn ra, nhưng không thương hắn mảy may, như ngoan thạch trong dòng sông chảy xiết...
Vù...
Tựa hồ Hắc Bạch Liên Hoa phát hiện Phương Hành khí thế hung ác, khe khẽ run rẩy, tựa hồ xin tha.
Loại linh tính này, giống như một cô bé!
Mà một khi Phương Hành hung ác lên, thì sao có thể cho nó mặt mũi, trong đầu cấp tốc nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một kế, tàn nhẫn cười cười:
- Bảo ngươi thành thật ngươi không chịu, vậy tiểu gia ăn ngươi... Thái Thượng Hóa Linh Kinh...
Ầm!
Hắn lại thật sự há mồm, nuốt hoa sen xuống!
Cùng lúc đó, Phong Thiện Đỉnh bay đến đỉnh đầu của mình, trấn áp bản thân.
Mà ở trong cơ thể hắn, vận chuyển Thái Thượng Hóa Linh Kinh, như một hắc động lớn, luyện hóa vạn vật, tiêu diệt vạn vật!
Làm như thế, một là bởi vì Phật lộ chi tranh sắp phân ra cao thấp, lại kéo dài tất cả cố gắng của mình sẽ thành không, thứ hai là hắn cũng phát hiện, không giống mình tưởng tượng, tuy Phật trận lợi hại, nhưng đối với mình nắm giữ thân phận Phật môn hộ pháp, lại không có quá nhiều thương tổn và mâu thuẫn, hơn nữa hắn cũng biết, lúc này thân thể mình cường hãn, trong sương mù có vô số quái vật thần bí, đồ vật có thể làm loạn ở trong cơ thể mình thật không nhiều, không tin trấn áp không được hoa sen này...
...
...
Phần phật...
Thời điểm Phương Hành nuốt hoa sen vào, chuyện quái dị xuất hiện!
Cũng không có tiêu tốn tinh lực quá lớn, hắn vừa nuốt Hắc Bạch Liên Hoa, Phật trận đình chỉ vận chuyển, một lát sau, phù hải ầm ầm ầm tràn về phía hắn, trong nháy mắt ở bên cạnh hắn, hình thành vô số phù văn giống như ngôi sao, ở không trung, ánh vàng rừng rực, Phạn âm vang vọng, làm cho Phương Hành giống như thần linh...
Mà ở trong thức giới, ầm ầm một tiếng, kim quang mãnh liệt.
Một Phật Đà... hoặc nói là Phương Hành dáng dấp giống như Phật Đà khoanh chân ngồi ở trong thức giới, tăng bào rách nát, tóc ngắn hướng lên trời, không có một chút dáng dấp của tăng nhân, lại thần thánh như Chân Phật, quái dị tới cực điểm...
Lúc này ở ngoại giới, trong cổ tháp, trên Phật lộ, Huệ Năng và Thần Tú đã miễn cưỡng đi tới cuối đều ngẩng đầu nhìn về phía trước, vốn ở trong mắt bọn họ, cuối đường chính là Phật quả, biện hết thiên cơ liền có thể đạt được Phật quả, mà theo bọn họ đi tới, trên Phật quả đã lạc ấn bóng dáng của hai người bọn họ, một đen một trắng, đan dệt xoay chuyển...
Nếu như Huệ Năng có thể thắng được Phật lộ, hoa sen sẽ hóa thành màu đen, cũng không phải hắc ám, mà là dáng vẻ bản nguyên vũ trụ.
Nếu Thần Tú thắng, hoa sen sẽ hóa thành màu trắng, cũng không phải thật trắng, mà là lòng người hiện ra.
Bây giờ Huệ Năng rõ ràng chiếm ưu thế, hoa sen đã càng ngày càng thiên về màu đen...
Nhưng bỗng nhiên, Phật quả biến mất!
Phảng phất như có một cái miệng lớn vô hình nuốt lấy Phật quả, lưu lại một mảnh hư tịch...
Biến cố này, ngay cả Huệ Năng và Thần Tú cũng không nghĩ tới, vẻ mặt có chút đờ ra...
Phật quả chạy đi đâu?
...
...
Trong đại trận, Phương Hành nuốt Hắc Bạch Liên Hoa, đại trận tụ lại, hóa thành vô số ngôi sao vờn quanh, trước đây Kiếm Linh bị đại trận ngăn cản ở bên ngoài rốt cục cũng bay vào, vây quanh ở bên cạnh hắn, ong ong ong phát sinh thanh âm, Sở Từ lo lắng thay Ô Tang Nhi lan truyền tin tức, kết quả Phương Hành vọt thẳng vào Phật trận, hoàn toàn không nghe được:
- Tiểu Cửu ca, ngươi đừng vội, Tang Nhi tỷ tỷ nói Phật trận này vốn vô hình không có gì, ngươi vọt vào cũng không có tác dụng, nó không giống đại trận bình thường, căn bản không có trận tâm, ngươi vọt vào cũng không thể hủy, bó tay hết cách rồi...
- Ngạch... Không có trận tâm...
Phương Hành mở mắt, vẻ mặt có chút dại ra...
- ***, nếu không có trận tâm, vậy vừa nãy ta nuốt xuống là cái quái gì?