Chương 886: Phân phong chính quả
Thần Tú quát một tiếng, tựa hồ tỉnh lại cổ tháp trong giấc ngủ say, Phật uẩn vô tận bay lên, thiên địa biến sắc, trên đỉnh đầu, Phật vân hiện ra, hầu như cùng lúc đó, xa xa đột nhiên ầm ầm vang vọng, có dấu hiệu kinh động thiên hạ, sau đó năm đạo quang hoa đồng thời bắn lên không, một lát sau hóa thành thần quang vô tận rơi xuống, phân chia đứng ở bên người Thần Tú, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều là ý mừng sau khi ngộ đạo và phật uẩn...
Bên trái là một Kim Ô, một thân yêu khí, can đảm kinh người, cùng Phật uẩn trên người dung hợp, để người rất khó diễn tả bằng lời, một người là nữ tử, anh khí bừng bừng, phía sau có hai Tu La Đại Dực, chấn quét hoàn vũ, một người tay cầm trường thương, biểu hiện kiên nghị, trên đỉnh đầu có hư ảnh chúng sinh lưu chuyển.
Mà ở bên phải, một ác quỷ cả người sát khí nồng nặc tới cực điểm, hung phong phân tán, lạnh lùng nhìn chằm chằm các tu sĩ Tịnh Thổ, sát khí của hắn tà quái tới cực điểm, lại mang theo ý vị đường đường chính chính, một cái khác là nữ tử mặc áo đỏ, phía sau hiện ra vô số quỷ ảnh bị trấn áp, giống như nàng mang một Địa Ngục đi tới...
Năm người này xuất hiện, thậm chí còn xúc động một loại khí tức nào đó trên người Phương Hành, bảo quang xông lên tận trời, các tu sĩ Tịnh Thổ nhìn thấy phía sau hắn có một tượng thần đỉnh thiên lập địa, con mắt nửa mở nửa khép, mang theo ánh mắt coi thường chúng sinh, cao cao tại thượng nhìn về phía tu sĩ Tịnh Thổ, giống như có loại lực lượng tra hỏi tâm linh, bao phủ đại địa...
Nhưng Phương Hành lại không biết, dửng dưng như không đào lỗ mũi, trong lúc vô tình quay đầu, không khỏi sợ hết hồn!
- Lục Đạo Luân Hồi...
Trong các tu sĩ Tịnh Thổ, không ít người am hiểu Phật pháp, nháy mắt liền nhìn ra khí tức của sáu người này, chính là Lục Đạo trong truyền thuyết.
Thiên Nhân Đạo, Chúng Sinh Đạo, Yêu Ma Đạo, Tu La Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo...
Sáu loại đạo pháp chí cao trong truyền thuyết, đi đến cuối con đường, tu vi không thua gì Phật Chủ...
Năm đó Phật môn bị thương nặng, truyền thuyết Lục Đạo cũng thuận theo tiêu tán, mà bây giờ Phật Tử trở về, Lục Đạo chi chủ cũng quy vị?
Nhưng còn chưa xong, thời điểm các tu sĩ Tịnh Thổ ngạc nhiên không kiềm chế được. Xa xa lại có một đoàn người đi tới, thình lình là một thiếu niên mặc giáp vàng, một yêu viên hắc giáp to lớn, một nữ tử mặc váy vàng, một nữ tử mặc váy xanh, một thử yêu khô gầy thấp bé, ánh mắt lấp lóe cùng với một con lừa...
- Từ Phật thiện quả, liền ở hôm nay!
Tiểu hòa thượng Thần Tú tay nắm liên hoa ấn, nhẹ nhàng nhấn tới...
Trên trán Kim Sí Tiểu Bằng Vương hiện lên một đóa liên hoa, Phật uẩn mơ hồ xuyên thấu ra...
Đại Thánh sơn Không Không Nhi cũng chuyển biến, mơ hồ có ánh vàng hiển hiện, lưu chuyển bất định...
Trên tay Ô Tang Nhi có thêm một đóa hoa sen vàng, dập dờn sinh tư...
Trên người Sở Từ bao phủ kim quang, chiếu rọi hư không, biến ảo ra Phật mang năm màu...
Cuối cùng Thần Tú nhìn về phía Thử Đạo Tử và con lừa, hơi do dự, cuối cùng khóe miệng mỉm cười.
- Thôi. Cho các ngươi đi!
Dứt lời, ngón tay lại điểm, dưới bốn vó của con lừa, hiển hoá ra một đóa kim vân, cực kỳ thần dị, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn thì ở trong ánh mắt kinh hỉ vô hạn, được một áo cà sa màu vàng, chậm rãi khoác ở trên người...
Tu sĩ Tịnh Thổ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt vừa hâm mộ vừa quái lạ, đã nói không ra lời.
Phật môn chính quả, dĩ nhiên dễ dàng đưa đi sáu cái...
Thậm chí ngay cả con lừa cũng chiếm được, trời ạ, ta đi đâu nói lý?
- Tiểu hòa thượng, ta là nể tình tiểu tổ mới đến giúp đỡ, không muốn làm thủ hạ của ngươi...
Kim Sí Tiểu Bằng Vương còn dửng dưng như không nói, càng khiến người ta muốn quất hắn.
Thần Tú lại nở nụ cười nói:
- Các ngươi không phải người trong Phật môn, tự nhiên không phải thủ hạ của ta, mà ta làm Phật Chủ, chỉ vì vượt qua đại kiếp nạn, không lập tôn ti, không truy xét trong ngoài, lần này chỉ lấy cơ duyên tạo hóa ban tặng, chỉ vì ngày khác cùng độ đại kiếp nạn mà thôi...
- Vậy còn được!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương thoả mãn gật đầu, giơ tay vuốt liên hoa ở mi tâm.
Lục Đạo truyền thừa đều đã có chủ, Bát Bộ Thiên Long chính quả cũng đi sáu cái, chỉ còn hai cái...
Ánh mắt Tiểu hòa thượng Thần Tú bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Thanh Địch.
Bắc Minh Thanh Địch biến sắc, lui lại mấy bước, cúi người hành lễ, thấp giọng nói:
- Ta tự biết làm rất nhiều sự tình sai lầm, đã không có mặt mũi nào gặp người...
Nàng ngẩng đầu nhìn Phương Hành một chút, rồi lại cúi đầu nói:
- Ta có lỗi với hắn và ngươi, sự tình trước đây không cần nhắc lại, nếu như ngươi muốn giết ta cho hả giận, có thể động thủ, nếu không giết ta, ta cũng sẽ trở về gia tộc, bế quan trăm năm, quyết không hiện thân...
- Nếu như không có ngươi sai, cũng không có hôm nay đúng...
Thần Tú mở miệng, liên hoa ấn nhẹ nhàng điểm ra:
- Bát bộ chính quả, có một phần của ngươi!
Một vệt kim quang bay ra, rơi vào trên cổ tay phải của Bắc Minh Thanh Địch, thình lình là một xiềng xích màu vàng, giống như trước đây Bắc Minh Kiêu được Phật pháp gia trì, hóa thành xích vàng, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, ngưng tụ hơn rất nhiều...
Bắc Minh Thanh Địch không có gì để nói, chỉ rơi lệ đầy mặt, dịu dàng cúi đầu.
Sau đó Thần Tú ngẩng đầu, nhìn về phía Thần Nữ Oa Nữ tộc không nói tiếng nào, lẳng lặng nói:
- Tiền bối Oa Nữ tộc từng có ân với Phật môn, trong Bát Bộ Thiên Long chính quả, có một vị vì Oa Nữ tộc mà thiết trí, hôm nay tu vi của ta không đủ, chỉ có thể phân phong tám vị, vẫn còn dư một vị cuối cùng, cơ duyên này tặng ngươi, cảm tạ ngươi có lòng kính nể với Phật pháp, không biết Thần Nữ có nguyện tiếp thu hay không?
- Nguyện!
Thần Nữ Oa Nữ tộc bình tĩnh mở miệng:
- Tộc ta kính chính là Phật pháp, không phân Linh Sơn Bỉ Ngạn, ngươi là Phật Tử, ta liền kính ngươi, hôm nay ngươi muốn tặng ta chính quả, tương lai Phật môn hưng thịnh, Oa Nữ tộc ta tự nhiên tận sức!
Thần Tú cười nói:
- Thiện!
Liên hoa ấn điểm qua, trên người Thần Nữ Oa Nữ tộc vốn có Phật pháp gia trì, hiện nay ánh vàng càng tăng lên.
- Chính quả của hai người các ngươi, trả lại Phật môn ta đi!
Thần Tú phân phong chính quả xong, lại nhìn về phía Thần Tử Thất Nhãn tộc và Thần Tử Nhân Mã Tộc cách đó không xa, hai tay vung lên, hai ánh vàng bay tới. Mặc cho hai người kia liều mạng chạy trốn, chống đỡ, cũng không có chút tác dụng...
- Hiện nay còn có người dị nghị không?
Cho đến lúc này, Thần Tú mới quay đầu nhìn về phía các tu sĩ Tịnh Thổ, âm thanh bình thản.
Nhất thời, không người hé răng, hiện nay bên người Thần Tú, Lục Đạo chi chủ, Bát Bộ Thiên Long đều vây quanh ở bên cạnh hắn, khí thế kinh thiên động địa, ngay cả Thần Tử cổ tộc cũng không dám nói gì, càng quan trọng là, Thần Tú tùy ý phân phong chính quả, chứng minh hắn xác thực được vạn năm Phật uẩn tán thành, đến lúc này, ai còn dám phủ nhận hắn?
- Bỉ Ngạn Tự là cõi cực lạc cuối cùng của Phật môn, chỉ chờ Phật Tử trở về...
Lúc này, Phật Ấn nặng nề mở miệng:
- Trước khi khởi hành, thủ tọa từng nhắc nhở ta, bất luận cuối cùng Phật quả rơi vào tay ai, cũng lệnh ta đón Phật Tử về Bỉ Ngạn Tự... Ta... Ta vốn tưởng Phật Tử tông ta Phật lý tinh thâm, không thể nào bại, nhưng nếu ngươi đạt được chính quả, như vậy ta cũng vâng lệnh thủ tọa, mời ngươi trở về chùa, chân truyền y bát...
Trở về Bỉ Ngạn Tự, tiếp thu y bát?
Lời này làm cho các tu sĩ Tịnh Thổ trái tim chấn động, không dám tin tưởng.
Bỉ Ngạn Tự là tồn tại cỡ nào, đối với Tịnh Thổ có ảnh hưởng sâu xa, cực kỳ quan trọng...
Mà bây giờ lại muốn mời hòa thượng này trở lại chủ trì đại cục?
- Đúng là phải đi...
Ngoài ý muốn, Thần Tú nghe xong, lại không có chút do dự, khẽ gật đầu nói:
- Ta sinh ra chỉ vì trợ giúp Phật môn vượt qua đại kiếp nạn, một lòng chỉ vì Phật lý, không phân chia Bỉ Ngạn Linh Sơn, cũng sẽ không trộn lẫn vào Thần Châu và Tịnh Thổ phân tranh, dù ở Bỉ Ngạn Tự tu hành cũng không gì không thể, hơn nữa tâm ta có nghi hoặc, cần tìm kinh Phật ở Bỉ Ngạn Tự đến tìm tòi nghiên cứu, hóa giải mê chướng trong lòng...
Nghe xong hắn nói, Phật Ấn thở dài một hơi, chắp tay nói:
- Nguyện làm hộ pháp cho Phật Tử!
- Ngươi muốn đi Tịnh Thổ?
Hiện nay, địa vị của Thần Tú đã không người nào có thể dao động, nhưng nghe hắn nói, Phương Hành cũng không khỏi nhíu mày.
Dù sao Tịnh Thổ và Thần Châu đối lập đã không biết bao nhiêu năm, tuy Thần Tú đến từ Nam Chiêm Bộ Châu Linh Sơn Tự, nhưng lấy tính tình bài xích của tu sĩ Tịnh Thổ, tất nhiên sẽ coi hắn là người Thần Châu, hắn đi tới Tịnh Thổ, không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
- Sư huynh, ta biết ngươi lo lắng an nguy của ta, có điều về Bỉ Ngạn Tự là tình thế bắt buộc, nếu như ta muốn dẫn dắt Phật môn vượt qua đại kiếp nạn, thì phải chỉnh hợp Bỉ Ngạn Tự và Linh Sơn Tự, thậm chí nói, so sánh với Linh Sơn Tự, Bỉ Ngạn Tự càng chính thống hơn, bên trong có rất nhiều đồ vật mà tiên hiền lưu lại, đều cần ta đi xác minh từng cái, chuyến này dù cho có chút hung hiểm, ta cũng không cách nào từ chối...
Tiểu hòa thượng Thần Tú thần niệm truyền âm:
- Viên Phật quả kia, liền để lại ở trên người sư huynh! Ngươi tu hành công pháp đặc dị, trong thức hải tự thành thiên địa, có thể ngăn cách khí tức Phật quả không để người khác nhận biết, này cũng là sự tình từ nơi sâu xa chú định! Năm đó sư tôn không trực tiếp giao Phật quả cho sư huynh hoặc ta, tuy cũng có ý để chúng ta thông qua mười thế biện cơ đến lĩnh ngộ Phật pháp Đại Thừa chân chính, nhưng càng nhiều là lo lắng chúng ta sớm đạt được Phật quả, ở trong vạn năm sẽ gặp nạn, Phật trận kia nói là thủ hộ Phật lộ, còn không bằng nói là bao vây Phật quả, để tránh khí tức của Phật quả tiết lộ, xúc động một loại tồn tại nào đó cảm ứng!
Nói đến cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Bây giờ ta thành Phật Tử duy nhất, ở trong quá trình chấn chỉnh lại Phật môn, sợ cũng sẽ xúc động kiếp số từ nơi sâu xa, Phật quả kia lưu ở chỗ ngươi, sẽ an toàn hơn ở trong tay ta, đợi ta công đức viên mãn, có thể lập địa thành Phật, sẽ trở lại cầu sư huynh ban Phật quả...
Mấy câu nói này làm tâm tình Phương Hành nặng trĩu, khuôn mặt bình tĩnh, một lát sau mới nói:
- Ngươi phải đưa tiền chuộc mới lấy được!
Thần Tú nở nụ cười, hai tay hợp thành chữ thập, nhẹ nhàng thi lễ, cười nhẹ nói:
- Sư huynh có lệnh, không dám trả giá...
Nói xong như nghĩ tới một chuyện, lấy ra một thẻ ngọc, hơi điểm nhẹ ở trán mình, đánh vào một tia linh quang, hai tay đưa về phía Phương Hành, cười nói:
- Này coi như là lợi tức đi, Huệ Năng sư huynh ngẫu nhiên đạt được Thái Thượng Đạo Kinh, xin sư huynh vui lòng nhận...
- Thái Thượng Kinh thứ sáu, cuối cùng cũng coi như lấy được!
Phương Hành tiện tay nhận lấy, sau đó cùng Tiểu hòa thượng Thần Tú nhìn nhau, thật lâu không nói.
Một lúc lâu, Phương Hành quay người, hung thần ác sát nhìn Phật Ấn và đám tu sĩ Tịnh Thổ, trong thanh âm hung uy vô hạn:
- Sư đệ ta tới Tịnh Thổ, các ngươi tốt nhất thành thật một chút cho ta...
Dứt lời, đưa tay vỗ vai Thần Tú nói:
- Đừng quên, hòa thượng này do ta bảo kê!