Lược Thiên Ký

Chương 888: Có công nên được lợi

Chương 888: Có công nên được lợi

Chuyện như vậy, ngươi tìm ai nói lý?
Phương Hành nói làm cho đệ tử Yêu Địa và Đại Tuyết Sơn sững sờ, coi như Phương Hành quân công số một, bọn họ dẫn ra bốn phần mười tu sĩ Tịnh Thổ cũng coi như lập công, nhưng lợi ích ở trước mắt, ai nói lý với ngươi?
Then chốt là nhìn dáng dấp kia của Phương Hành, lại không phải đùa giỡn, thì càng để bọn họ có chút không rõ, chẳng lẽ hắn thực dự định đi nói lý, không trực tiếp động thủ sao?
Phải biết tuy bọn hắn đều đạt được tạo hóa, thực lực có thể nói mạnh chưa từng có, cao thủ như mây, nhưng dù sao đoạt được tạo hóa vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa sạch sẽ, thực lực cũng không phải tăng nhanh như gió, bây giờ đối kháng Thần Châu bền chắc như thép, e là cũng sẽ ngã chổng vó...
Có điều nhìn Phương Hành chắp hai tay sau lưng, hưng phấn xông ra ngoài, bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể theo.
Nói thật, dù cho Phương Hành lại làm cử động ghê gớm như thế nào, nhưng tính tình kia, vẫn để cho người không yên lòng!
Mà lúc này, ở khu vực của Thần Châu, trên một đỉnh núi, thình lình đặt một hành cung, trong hành cung, các Đạo Tử Thần Tử của Thần Châu ngồi xếp bằng, ở trên thềm ngọc thì bày mười cái bồ đoàn, rõ ràng là vị trí tôn quý nhất trong hành cung, Trung Vực Viên gia Phù Tô công tử và Trấn Uyên Bộ Hồng Anh tướng quân đều có vị trí, ngoài ra còn ngồi năm, sáu người, trống hai ba vị trí.
- Các vị đạo hữu đều đến đủ, có chuyện gì cứ thương lượng, ta xem có thể bắt đầu rồi!
Các tu sĩ lẳng lặng ngồi một lát, thấy Thanh Đàn Hương đã cháy hết, Triệu Hồng Anh tướng quân mở mắt ra, nhẹ giọng nói.
- Không nói Phù Diêu công tử cũng sẽ tới sao? Vì sao chậm chạp không thấy tăm hơi?
Trong cung điện, có một nam tử mặc đạo bào nhìn về phía một bồ đoàn trống, cau mày nói:
- Còn có Ly Hận Thiên Thanh Linh tiên tử, Phụng Thiên Đạo Cố Đạo Nhân, Thiên Cơ Cung Ngọc Cơ Tử chân nhân cũng không có mặt, chúng ta thương nghị ra kết quả sao?
- Thanh Linh từ trước đến giờ độc hành, ba ngày trước đã mất tích, ngay cả đệ tử Ly Hận Thiên cũng không biết đi tới nơi nào, không cần chờ nàng, Cố Đạo Nhân thì cùng Ma Châu Lạc Đông Hoa có thù cũ, có người nói ước chiến ở đâu đó, không có tin tức, Thiên Cơ Cung Ngọc Cơ Tử vẫn ở trung bộ Ma Uyên thôi diễn thiên tượng, chí ít phải bảy ngày nữa mới có thể hoàn thành thôi diễn, còn Phù Diêu công tử...
Triệu Hồng Anh tướng quân nói đến chỗ này, nhìn về phía một cô gái mặc áo trắng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cười khổ nói:
- Phù Diêu Cung công tử nói là một đám người chen ở trong Ma Uyên cướp tạo hóa gì đó quá vô vị, cho nên nửa đường tránh đi, chạy Bắc Hải học đàn, có điều có Phù Diêu Cung Mạc Sầu tiên tử thay hắn đến, cũng giống như vậy!
- Chạy đi Bắc Hải học đàn?
Nghe xong lời của Hồng Anh tướng quân, một đám tu sĩ đều cảm giác bất đắc dĩ.
Ở trong mắt bọn họ, Phù Diêu công tử tự nhiên là một nhân vật hết sức quan trọng, trong mấy ngày này một mực chờ đợi cũng là hắn. Nhưng chẳng ai nghĩ tới, đợi có tới năm ngày, cuối cùng không đợi được hắn đến, đường đường cơ duyên Huyền Quan rơi ở ngay đây, hắn dĩ nhiên cảm giác vô vị, chạy đi Bắc Hải học đàn? Điều này cũng quá không còn gì để nói... Hơn nữa Phù Diêu Cung địa vị cỡ nào, một cô gái cũng có thể thay thế?
Thiên hạ ai không biết nữ đệ tử của Phù Diêu Cung căn bản trời sinh chỉ là thị thiếp?
Nhưng Viên gia Phù Tô công tử nghe vậy nở nụ cười nói:
- Chư vị có khả năng không biết, Mạc Sầu tiên tử không thể so với thường nhân, thiên địa đại thế đã biến, Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ thành nhân sớm, vị trí Thánh nữ cũng sẽ sớm quyết định, Mạc Sầu tiên tử là ứng cử viên Thánh nữ đời tiếp theo của Phù Diêu Cung... Nàng bây giờ, đại khái cách vị trí Thánh nữ chỉ kém một danh phận mà thôi!
- Thánh nữ?
Nghe xong lời này, các tu sĩ đều ngẩn ra, có loại cảm giác nổi lòng tôn kính.
Thánh nữ Phù Diêu Cung và đệ tử bình thường, địa vị có thể nói cách biệt quá xa, một thiên một địa. Vị trí Thánh nữ, có thể ngang hàng Thiếu Tư Đồ, nếu thật như thế, vậy Mạc Sầu tiên tử đại biểu Phù Diêu Cung tới tham gia đại hội, về mặt thân phận là không kém...
- Như vậy liền được!
Nam tử mặc tinh thần đạo bào mở miệng:
- Hôm nay ta đến, chỉ muốn hỏi chư vị, chúng ta còn dự định tiếp tục công kích Ma Châu không?
Nghe xong hắn nói, trái tim của các tu sĩ đều rùng mình, đồng thời trầm mặc lại.
Hồng Anh tướng quân cũng chỉ hơi nhẹ gật đầu, nói:
- Những đạo hữu khác có kiến giải gì không?
Một người mở miệng nói:
- Ý của ta là có thể thu binh, tu sĩ Ma Châu và Hồng Hoang di chủng liên thủ, thế rất lớn, không thể khinh thường, hơn nữa chúng ta có thám tử báo lại, nói tu sĩ Ma Châu mấy ngày nay bỗng nhiên tăng cường, tựa hồ là mấy cổ tộc không ở tiền tuyến đồng thời trở về, thế lực đã không phải mấy ngày trước có thể so sánh, hơn nữa Bách Đoạn Sơn trăm toà sơn mạch, hiện tại đã có năm mươi tám toà vào trong túi Thần Châu ta, đã đạt đến cực hạn của tu sĩ Ma Châu, nếu như làm quá gấp, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ liều mạng, phần tổn thất này, không thể xem thường!
- Ha ha, nào có cái gì cực hạn?
Nam tử mặc tinh thần đạo bào nói:
- Cơ duyên này cực kỳ to lớn, vốn tất cả nên là của Thần Châu chúng ta, chỉ là bị tu sĩ Ma Châu kia âm mưu quỷ kế, phá huỷ đại trận, lúc này mới giáng lâm ở Ma Uyên mà thôi, ta xem ra nên đoạt lại toàn bộ, một ngọn núi cũng không cho bọn họ, đả kích những nhãi con kia bớt hung hăng kiêu ngạo, để bọn họ biết Thần Châu chúng ta không phải dễ trêu!
- Khà khà, trừ ác là phải chảy máu, tạo hóa ngay ở trước mặt, ngươi cam tâm để đệ tử môn phái mình đi chịu chết sao?
Có người lời lẽ vô tình cười lạnh, có ý châm chọc.
- Ta chỉ là không cam lòng, càng không cam tâm Đại Hoang Sơn chúng ta một ngọn núi cũng không chiếm được!
Người nói chuyện lúc trước nổi trận lôi đình:
- Dựa vào cái gì? Các ngươi từng người đến sớm, đoạt lĩnh địa bỏ vào túi, nhưng Đại Hoang Sơn chúng ta chỉ vì thay các Thánh Nhân thủ vệ phù trận ở cực bắc, khi tới Ma Uyên chỉ có thể hai tay trống trơn? Ngày hôm nay ta để lời ở lại chỗ này, hoặc là các ngươi nhường ra ba ngọn núi cho Đại Hoang Sơn ta, hoặc giúp Đại Hoang Sơn ta một chút sức lực, cùng Ma Châu khai chiến, đoạt được lãnh địa đều coi như của Đại Hoang Sơn ta, chư vị đồng đạo, đề nghị này có gì không ổn không?
- Khà khà...
Trong đại điện, có người cười lạnh, lại nhất thời không ai mở miệng.
Bọn họ tự nhiên rõ chuyện gì xảy ra, Đại Hoang Sơn tới chậm, một ngọn núi cũng không chiếm được, trong lòng tự nhiên không cam tâm, chỉ có điều bây giờ phần lớn đạo thống đã chiếm được lãnh địa, nếu như muốn bọn họ giao ra, ai cam tâm? Mà nếu muốn bọn họ xuất binh, giúp đỡ Đại Hoang Sơn và Ma Châu khai chiến, chảy máu chết vì Đại Hoang Sơn cướp địa bàn, trong lòng cũng không muốn.
Dù sao ở trong mắt một vài người tinh tường, cục diện bây giờ gần như đã định!
Thực lực tu sĩ Ma Châu chỉ hơi yếu hơn Thần Châu một chút, không phải là bên này hoàn toàn áp chế, càng mấu chốt là, bọn họ đã ký kết khế ước với Hồng Hoang di chủng. Song phương liên thủ càng khó đối phó, trước đây tu sĩ Thần Châu có thể một lần đoạt được năm mươi tám ngọn núi, là bởi vì phần lớn tu sĩ Ma Châu đều không ở tiền tuyến, mượn cơ hội công kích mà thôi, bây giờ nghe nói đám tu sĩ Ma Châu kia đã trở về, hơn nữa trước đây trong lòng tu sĩ Ma Châu đều tức sôi ruột, hiện tại lại đi chọc bọn họ, e là sẽ gợi ra tu sĩ Ma Châu phẫn nộ, liều lưỡng bại câu thương.
Chỉ có điều, người được lợi ích muốn cầu ổn, nhưng những người chưa từng được lợi ích, hoặc không hài lòng với lãnh địa trong tay lại không cam tâm, lợi dụng Đại Hoang Sơn dẫn đầu, tranh chấp không ngớt, cộng thêm Đại Hoang Sơn không phải hạng người vô danh, chính là đại tông ở Thần Châu Tây Vực, trong tộc có Độ Kiếp cảnh, ảnh hưởng hết sức quan trọng, bọn họ không hài lòng, đạo thống Thần Châu còn thật không dám không nhìn, chỉ có thể ở đây cãi cọ...
- Chư vị không nên cười gằn, cũng không nên coi đây là việc không to tát, ngày hôm nay Đại Hoang Sơn ta nói rõ ràng, đối với kết quả phân phối hiện tại, Đại Hoang Sơn ta rất không vừa ý, cũng tuyệt đối không đồng ý, nếu chư vị không cân nhắc đề nghị của ta, vậy đừng trách Đại Hoang Sơn ta tự mình ra tay đoạt đồ vật nên được, nếu có người dị nghị, vậy thì trực tiếp đánh tới trước mặt Thánh Nhân, ta không tin Đại Hoang Sơn ta phòng thủ mắt trận có công, kết quả lại rơi vào không thu hoạch được gì, Thánh Nhân quyết sẽ không mặc kệ không hỏi...
Nam tử mặc tinh thần đạo bào lạnh lùng bỏ xuống một câu, liền ôm cánh tay ngồi đó, không lên tiếng nữa.
Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, trong lòng rõ ràng, đây là Đại Hoang Sơn hạ tối hậu thư...
Tự mình ra tay cầm lại đồ vật nên được?
Làm sao cầm?
Còn không phải cá lớn nuốt cá bé!
Đại Hoang Sơn là nói rõ thái độ, bọn họ dự định nếu như hôm nay không chiếm được một kết quả, sẽ lập tức không phân địch ta, trực tiếp tiến công đạo thống Thần Châu khác cướp đoạt lãnh địa, một khi rút dây động rừng, lãnh địa Thần Châu sẽ đại loạn, người người tự chiến, không còn cách nào đồng tâm hiệp lực đối phó tu sĩ Ma Châu, không chừng sẽ làm cho người ta có cơ hội lật bàn, Đại Hoang Sơn cũng là một đạo thống lớn ở Thần Châu Tây Vực, cùng Côn Luân Dao Trì có liên hệ nào đó, các tu sĩ không dám cưỡng ép bọn họ...
Trong khoảng thời gian ngắn vô cùng yên tĩnh, không người mở miệng.
Ngay cả Hồng Anh tướng quân, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải, duy trì trầm mặc.
Hiện tại Thần Châu, sau khi trải qua đại loạn lúc đầu, đã hình thành hiểu ngầm, chính là lấy lãnh địa lúc trước làm chủ, lẫn nhau không được thảo phạt, để tránh bị Ma Châu thừa dịp, nhưng Đại Hoang Sơn trước đây lập công, rồi lại không được bất kỳ lãnh địa nào chính là một tồn tại đặc thù, thế lực của bọn họ không bình thường, không cho người khinh thường, hơn nữa chiếm lý, không sợ đánh tới trước mặt Thánh Nhân.
Hơn nữa nói trắng ra, lấy địa vị và thế lực của Đại Hoang Sơn, một phần lãnh địa cũng không bắt được, đúng là trò cười.
Chỉ là coi như vậy, ai lại chịu nhường lãnh địa cho bọn họ?
Ngay cả mình cũng không chịu, một khi nhường, những tộc lão kia nhất định sẽ thảo phạt mình!
Điều này cũng dẫn đến, nhất thời bầu không khí lúng túng lên, ở bước ngoặt này, không người dám mở miệng, để tránh gây phiền toái lên người.
Nhưng lúc này có người mở miệng, miễn đi Hồng Anh tướng quân lo lắng.
- A, Đại Hoang Sơn phòng thủ mắt trận có công, bởi vậy trì hoãn hành trình, không thể trước thời gian tiến vào Ma Uyên chiếm lãnh địa, xác thực không hợp với lẽ thường, chỉ có điều, bây giờ cơ duyên sắp giáng lâm, đang cùng Ma Châu tranh đấu, Thần Châu chúng ta cũng chiếm thượng phong, nếu mạo muội khai chiến, cũng không phải là thời cơ tốt, hơn nữa hiện tại Thần Châu chúng ta đã có minh ước, lẫn nhau không được thảo phạt, nếu Đại Hoang Sơn Cổ Thạch đạo hữu phá hỏng quy củ này, chỉ sợ sẽ dẫn tới Thần Châu đại loạn, quy củ sụp đổ, ngược lại cho Ma Châu cơ hội...
Là Phù Tô công tử nhàn nhạt mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười, nâng một chén rượu, nhìn về phía nam tử mặc tinh thần đạo bào:
- Nhưng tuy nói như thế, Đại Hoang Sơn có công huân, nếu như không được một mảnh lãnh địa, vậy thì thực không còn gì để nói, không bằng như vậy, Viên gia ta chiếm được mười lăm ngọn núi, phân ra ba toà tặng cho Đại Hoang Sơn, có làm đạo hữu thoả mãn không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất