Chương 890: Đòi lại lãnh địa
- Chỗ mấu chốt tới rồi?
Trong đại điện, nhất thời an tĩnh một lát, sau đó các tu sĩ đều hiện lên nụ cười cổ quái, đã có khinh miệt, cũng có trào phúng, khó trách tiểu ma đầu đột nhiên xông vào trong đại sảnh nghị sự, trước dõng dạc nói muốn giảng đạo lý, lại công khai hỏi công trạng, nguyên nhân mục đích cuối cùng nhất không khác gì Đại Hoang Sơn, là cảm thấy bây giờ thế cục của Bách Đoạn Sơn đã định, mình lại rơi vào cảnh hai tay trống trơn, chạy tới nói lí lẽ, tâm tình này các tu sĩ có thể lý giải, nhưng lại vẫn cảm thấy...
- Hoang đường!
Trong đại sảnh, có người mở miệng cười:
- Ngươi cho rằng tạo hóa chi địa là cái gì, đưa tay đòi hỏi là có thể đạt được?
Người nói chuyện là một thiếu niên tuổi tác không lớn, người khoác hạc bào, xếp bằng ở trên một bồ đoàn, thần sắc rất khinh thường, hơn nữa trong ánh mắt nhìn Phương Hành có vẻ phẫn hận không che giấu được.
- Ngươi là ai?
Phương Hành nhìn về phía thiếu niên này, khẽ cau mày hỏi.
- Ta chính là Thần Châu Bắc Vực, đệ tử chân truyền Thuần Dương Đạo Lý Hiên Dương, như thế nào?
Thiếu niên kia ngóc đầu lên, dù đối mặt với Phương Hành hung danh vô tận, cũng không chịu nhượng bộ chút nào.
- Nguyên lai là hắn...
Các tu sĩ nghe vậy, không ít người âm thầm gật đầu.
Ân oán giữa Phương Hành và Thần Châu Bắc Vực, người biết rất nhiều, năm đó hắn vì giúp sư phụ của mình hả giận, xông vào Phong Thiện Sơn, từ trận thứ nhất xông qua trận thứ mười, diệt sát không biết bao nhiêu thiên kiêu của Thần Châu Bắc Vực, cuối cùng ngay cả Thần Tử Thuần Dương Đạo Tống Quy Thiện cũng rơi xuống thần đàn, còn bại lộ sự tình hắn tu ma, cho nên Thuần Dương Đạo không thể không nhịn đau cắt thịt, trấn áp thiên kiêu được tông môn ký thác kỳ vọng cao ở hậu sơn, cho tới hôm nay còn không có thả, có thể nói diệt tuyệt một đời trẻ tuổi của Bắc Vực.
Mà đến cuối cùng, hắn còn trực tiếp đoạt Phong Thiện Đỉnh đào tẩu, khiến Bắc Vực đại loạn, khí vận tản mạn khắp nơi, mười năm cũng không khôi phục nguyên khí.
Phần thâm cừu này, có thể nói đã sớm chôn sâu ở đáy lòng các tu sĩ Bắc Vực, suốt đời khó quên.
Mà Thuần Dương Đạo Lý Hiên Dương, là sau khi Tống Quy Thiện bị trấn áp. Thuần Dương Đạo phí vô số tâm huyết, dùng thời gian mười năm bồi dưỡng ra được một người nối nghiệp, tục truyền cũng là thiên kiêu bất thế, tiềm lực không thua Tống Quy Thiện, hơn nữa người này đã kế thừa khí vận của Thần Châu Bắc Vực, tự nhiên không có thiện cảm với Phương Hành, nói không chừng ngày nhớ đêm mong, đều muốn đoạt về Phong Thiện Đỉnh, trọng chấn uy danh Bắc Vực.
Hai người này gặp mặt, lộ ra có chút ý tứ.
Nhìn hắn ứng phó như thế nào!
- Thần Châu Bắc Vực?
Phương Hành nghe, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó kinh ngạc nói:
- Các ngươi còn chưa chết sạch sao?
- Ngươi...
Lý Hiên Dương nghe xong lời này, tức đến lông mày nhíu chặt, vỗ bàn đứng dậy, tay cầm trường kiếm chỉ Phương Hành quát lên:
- Ma đầu, năm đó ngươi giết tu sĩ Bắc Vực ta, đoạt trấn vận chi bảo, thù này không đội trời chung, Bắc Vực Tam Đạo ngàn vạn tu sĩ, không người không muốn chính tay đâm ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tru ngươi ở dưới kiếm, đoạt lại Phong Thiện Đỉnh...
- Vậy sao bọn hắn không đến, lại không người kéo chân của bọn hắn nha?
Phương Hành uể oải trả lời, một bộ tùy ý.
Lý Hiên Dương thét lên:
- Nếu không phải trong mười năm này, ngươi hoàn toàn không có tung tích, sớm đã bị tu sĩ Bắc Vực ta chém giết!
- Hiện tại ta không phải hoàn toàn không có tung tích, đứng ngay ở chỗ này, sao ngươi không đến?
Phương Hành cười lạnh, chắp hai tay sau lưng, một bộ xem thường.
- Ngươi...
Lý Hiên Dương tức nói không ra lời, mặt nghẹn thành màu đỏ tía.
- Ngươi cái gì ngươi, thấy được ngươi ta mới biết tu sĩ Bắc Vực chính xác chết sạch, nếu không sao đến phiên ngươi vào Ma Uyên?
Phương Hành nói chuyện chậm rãi, lại từng từ đâm thẳng vào tim gan.
- Ta... Ta giết ngươi, vì tu sĩ Bắc Vực chính danh...
Lý Hiên Dương vốn là người tính tình nóng nảy, đây cũng là tác dụng phụ khi tu hành công quyết Thuần Dương Đạo chưa đạt đến đại thành, nếu tu đến cảnh giới của Tống Quy Thiện hay Thuần Dương Đạo Chủ, hỏa ý nội liễm, cả người trở nên thâm trầm hàm súc.
Lý Hiên Dương rõ ràng không có đạt đến một bước này, bằng không sẽ không vừa thấy Phương Hành liền nhịn không được mở miệng châm chọc, lúc này cùng Phương Hành so công phu miệng lưỡi, chỉ vài câu đã bị tức giận bốc khói, con mắt đỏ bừng, vậy mà giơ kiếm xông về phía trước.
Sưu!
Một kiếm này, giống như ở trong đại điện triệu hoán ra một hỏa long, vắt ngang hư không, muốn xuyên qua ngực Phương Hành!
- Quả nhiên không hổ là người nối nghiệp của Tống Quy Thiện, lão quái vật của Thuần Dương Đạo tốn hao vô số tâm huyết bồi dưỡng ra, tuổi còn nhỏ đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, một kiếm này càng rất được tinh túy của Thuần Dương Đạo, trưởng thành sẽ là đại nhân vật ah...
Các tu sĩ ở xung quanh không ai là người bình thường, tự nhiên xem thấu môn đạo, nhịn không được mở miệng tán thưởng.
Trong đại sảnh, đã ẩn ẩn có người sinh ra hứng thú, muốn nhìn kết quả như thế nào.
Dùng thân phận của Phương Hành, thắng kẻ này không quá mức hào quang, nhưng nếu thua, dù chỉ thua một chiêu, cũng không mặt mũi làm người.
Mà đối mặt một kiếm của Lý Hiên Dương, Phương Hành vẫn chắp tay sau lưng, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Trơ mắt nhìn kiếm của Lý Hiên Dương đâm tới lồng ngực, đáy mắt thậm chí tóe lên sát cơ, Phương Hành vẫn không động.
Chỉ bất quá, một người sau lưng hắn lại động, không đúng, là một con lừa!
Con lừa kia người khoác ngân giáp, bốn vó đạp trên hỏa vân, "Sưu" một tiếng từ sau lưng Phương Hành lao ra, đầu xoay chuyển, cái mông quay về phía Lý Hiên Dương, hai chân sau đạp ra ngoài, lực lượng mạnh mẽ, lại không thua một kích của Kim Đan viên mãn, cơ hồ trong chớp mắt đã hung hăng đá vào ngực Lý Hiên Dương, làm xương cốt của hắn vỡ vụn không biết bao nhiêu cái, kêu lên một tiếng đau đớn bay ra ngoài, bảo kiếm trong tay leng keng rơi xuống đất.
- Hừ hừ, loại người như ngươi cũng muốn khiêu chiến sư phụ ta sao?
Con lừa kia miệng nói tiếng người, cực kỳ xem thường:
- Muốn gặp Chân Phật, trước qua con lừa ta!
Xôn xao...
Nhất thời trong đại điện loạn tùng phèo, không biết bao nhiêu người ánh mắt trợn tròn!
Người nối nghiệp của Thần Tử Thuần Dương Đạo Tống Quy Thiện, lại bị một con lừa đá bay?
Con mẹ nó còn là con lừa chưa hóa hình ah...
Càng có người nghĩ, con lừa kia xưng ma đầu kia là cái gì?
Chẳng lẽ ma đầu kia thu một con lừa làm đồ đệ?
- Đồ nhi ngoan, làm không tệ!
Thời điểm các tu sĩ kinh ngạc, Phương Hành hết lần này tới lần khác vỗ vỗ đầu con lừa, một bộ lòng ta rất an ủi.
- Ấy... Khà khà khà khà, là sư phó dạy đúng cách...
Con lừa thu chân, ở trước mặt Phương Hành lắc đầu vẫy đuôi giống như chó xù...
Một bộ sư từ đồ hiếu thật để cho người ta buồn nôn ah...
- Phương đạo hữu thu hảo đồ đệ ah...
Thanh âm của một nữ tử nhàn nhạt vang lên, lại là Trà Trà Tiên Tử, thời điểm Lý Hiên Dương bị con lừa đạp bay, nàng liền xuất thủ tiếp nhận thiếu niên này, nhưng Lý Hiên Dương thấy đạp bay mình lại là một con lừa, đã tức đến khí huyết công tâm ngất đi, Trà Trà Tiên Tử thân là Thần Nữ Âm Linh Đạo, minh hữu của Thuần Dương Đạo, vào lúc này sắc mặt “giận dữ” nói...
- Oa ha ha, còn tạm được, đồ đệ này rất hiếu thuận...
Phương Hành cười ha hả, lại nhìn Trà Trà Tiên Tử truyền âm nói:
- Trước ngươi giúp ta, ta nhận nhân tình này...
Trà Trà Tiên Tử cũng truyền âm nói:
- Không có gì, ta rất không thích kẻ này, lần sau ngươi tìm cơ hội phế hắn luôn giúp ta...
Má ***, Phương Hành hết chỗ nói rồi, nhìn khẩu khí của Trà Trà Tiên Tử… khó trách vừa rồi nàng không ngăn cản Lý Hiên Dương ra tay, cổ nhân nói không sai a, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!
- Ha ha, bây giờ còn có người có ý kiến không?
Phương Hành đảo mắt nhìn các tu sĩ, hung thần ác sát hỏi.
Lần này, ngược lại không người mở miệng, bản lĩnh không tốt, nhìn thấy một con lừa dưới trướng hắn cũng bất phàm như thế, sau lưng đi theo đám yêu ma quỷ quái kia, cũng không giống như thiện nam tín nữ, nơi nào còn dám khinh thị, mà có bản lĩnh thì tự trọng thân phận, sẽ không vô duyên vô cớ nhảy ra gây chuyện, dù sao người nguyện ý xuất lực không có kết quả tốt, ở trên đời này còn không nhiều...
Nếu nói trước đây còn có người hoài nghi Phương Hành không có tư cách vào phòng nghị sự, vậy bây giờ đã không người hoài nghi.
Con lừa đá bay Lý Hiên Dương, trên thực tế cũng là thay Phương Hành giương oai, bây giờ khí thế đã lên.
Ngược lại có không ít người, nghe Phương Hành nói, ánh mắt đã vụng trộm nhìn phía trên Phù Tô công tử.
Những người có ý đục nước béo cò thì càng vui vẻ, nào còn có thể nhìn không rõ, Phương Hành nhìn như đang hỏi Hồng Anh tướng quân, đang hỏi các tu sĩ trong sảnh, trên thực tế đầu thương là nhắm vào Viên gia Phù Tô công tử Viên Vô Đạo?
Dù sao trước đây hắn vốn có mười ngọn núi, về sau đều bị Viên gia tiếp thu!
Ở trong bầu không khí ngột ngạt, Phù Tô công tử không nói gì, qua nửa ngày mới nhàn nhạt nói:
- Ngươi đi ra ngoài trước, sau đó ta sẽ tìm ngươi!
Bộ dáng kia, giống như đại nhân đang đuổi một hài đồng ngang bướng!
- Tiểu gia là tới nói lý, lý nói không thông, chỗ nào ta cũng không đi!
Phương Hành cười lạnh, dứt khoát đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn về phía Hồng Anh tướng quân:
- Bằng quân công của ta, có nên được lãnh địa hay không?
Hồng Anh tướng quân trả lời chém đinh chặt sắt:
- Nên!
Phương Hành truy hỏi:
- Vậy lãnh địa của ta đâu?
Hồng Anh tướng quân trả lời càng nhanh:
- Nó không ở trong tay ta!
Phương Hành trực tiếp chửi ầm lên:
- Vậy ở trong tay tên vương bát đản nào?
Hồng Anh tướng quân quay đầu liếc nhìn Phù Tô công tử một cái, cười khổ ngồi xuống uống rượu, không trả lời.
Phương Hành thì nở nụ cười, nhẹ gật đầu nói:
- Há, nguyên lai là ở trong tay ngươi...
Bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ...