Chương 891: Ăn miếng trả miếng
Mặc dù Phương Hành cố ý bỏ bớt đi mấy chữ, nhưng các tu sĩ đều không phải người ngu, nghe không ra hắn nói có ý gì, nhất thời cả đại sảnh đều trở nên an tĩnh, các tu sĩ đều hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm tên vương bát đản này chẳng phải là rõ ràng chỉ Phù Tô công tử?
Lá gan của ma đầu kia cũng quá mập đi, nghe nói hắn cũng có huyết mạch Viên gia, chẳng lẽ không biết Phù Tô công tử ở Viên gia là dạng địa vị gì? Thần Châu Trung Vực cổ thế gia gia quy sâm nghiêm, tội bất kính sẽ nghiêm trị rất nặng...
Bọn họ nhịn không được đi vụng trộm dò xét biểu lộ của Phù Tô công tử, muốn nhìn đối phương sẽ xử lý như thế nào!
Lúc này Phù Tô công tử mặt không biểu tình, bưng một một ly rượu, ánh mắt lạnh lùng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Thập Cửu gia, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, công tử bảo ngươi lui ra, ngươi liền lui ra, sau này hắn tự có thủ lệnh triệu ngươi đến!
Phù Tô công tử không nói, sau lưng hắn, Hồng Tước Nhi nhịn không được thấp giọng răn dạy.
Cũng may nàng còn biết lễ nghi, xưng một tiếng Thập Cửu gia, thấp giọng khuyên hắn tạm thời rời đi.
Thế nhưng lúc này, Phương Hành còn cười cợt nói chuyện sắc mặt đại biến, hai mắt như kiếm nhìn về phía Hoàng Oanh Nhi, thanh âm lãnh khốc:
- Tiện tỳ, ta đang cùng công tử nhà ngươi nói chuyện, ngươi ở đâu có tư cách xen vào?
Lời này vừa ra, bầu không khí trong sảnh có chút vi diệu.
Bên người Phù Tô công tử có ba tùy tùng, mặc dù trên danh nghĩa là nha hoàn, nhưng rất được Phù Tô công tử sủng ái, thân phận tự nhiên không bình thường, ngay cả nữ đệ tử của Phù Diêu Cung thấy ba người các nàng, cũng ngang hàng tương giao, mà nếu các nàng mang pháp chỉ của Phù Tô công tử ra ngoài giải quyết việc công, thì ở trong đạo thống bình thường, thân phận không thua gì Đạo Tử Thần Nữ, nhưng lúc này lại bị người quát mắng?
Mặc dù bàn về thân phận Phương Hành xác thực cao hơn nàng, nhưng mắng một tiểu tỳ như vậy, cũng có chút thất lễ a?
Ngược lại là một số người ở sau lưng Phương Hành, đều minh bạch cái gì, quay đầu nhìn Sở Từ.
Lúc này khuôn mặt Sở Từ đỏ bừng, thân hình khẽ run, tràn đầy xúc động.
Người khác không rõ, nàng tự nhiên biết, lúc trước nàng vì cứu Phương Hành, đến trước điện của Phù Tô công tử cầu người, kết quả bị ba người kia nhục nhã, khiển trách nàng không xứng cùng mình đặt song song, dù chịu đi theo, cũng chỉ có thể ở bên cạnh làm nô tỳ, chuyện này lúc đầu bị nàng chôn ở đáy lòng, nhưng Ô Nhất Điển lại đào lên, sau đó thêm mắm thêm muối nói cho Phương Hành biết, Phương Hành thì vốn là người có thù tất báo, lúc này là cố ý nắm cơ hội, chuyên môn giúp nàng hả giận...
Hồng Tước Nhi nhất thời cũng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, bình thường không người dám quát nàng như vậy, khiến cho nàng nhất thời không kịp phản ứng, cúi đầu nhìn về phía Phù Tô công tử, chỉ thấy hai đầu lông mày của hắn giống như nhiều thêm một vòng sương lạnh, nhưng vuốt vuốt chén rượu trong tay, rõ ràng không có ý tứ mở miệng nói gì, đành phải cưỡng chế lửa giận, thấp giọng nói:
- Ta là thay công tử truyền lời mà thôi, Thập Cửu gia không cần...
- Nô tỳ truyền lời thì có thể tùy tiện sao?
Phương Hành lạnh giọng trả lời, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
- Ngươi...
Hồng Tước Nhi bị hắn nói tức đến không kịp thở.
- Ngôn từ ác độc như thế, nào có chút thân phận quý nhân?
Vào lúc này, ngay cả Tử Diên Nhi luôn trầm mặc ít nói cũng không nhịn được mở miệng quát lên.
Nàng này ngược lại lợi hại, một câu chỉ trích Phương Hành không có phong phạm quý nhân...
Chỉ bất quá so với Phương Hành vẫn kém xa.
Trực tiếp chống nạnh mắng:
- Ta không giống quý nhân cũng là quý nhân, ngươi có vinh quang vẫn chỉ là tiện tỳ thấp hèn!
- Ngươi...
Một câu nói kia, làm Tử Diên Nhi không mở miệng nổi.
- Thập Cửu gia, ngài như vậy là không đúng, dùng thân phận của ngài, cần gì phải ở chỗ này ồn ào với hai tiểu tỳ, nếu như truyền ra ngoài, hỏng thanh danh của ngài không nói, sợ là ngay cả danh dự của gia tộc cũng bị ảnh hưởng, ngài có thể sống từ Ma Châu trở về, ba người chúng ta đều thay ngài cảm thấy cao hứng, nhưng ngài dù sao còn chưa trở về gia tộc, nếu ở nơi này liền hỏng thanh danh, về sau muốn gọi ngài một tiếng Thập Cửu gia cũng khó khăn!
Lúc này, Hoàng Oanh Nhi đi truyền pháp chỉ trở về, thấy một màn này, liền nhẹ lời khuyên bảo, không giống Hồng Tước Nhi và Tử Diên Nhi, nàng mặt đầy mỉm cười, ngôn từ lợi hại, thậm chí còn mang theo uy hiếp...
- Ngươi là cái mặt hàng gì, cũng xứng gọi ta một tiếng gia, gọi đồ đệ của ta cũng không nhất định sẽ đáp ứng!
Phương Hành lại không ăn một bộ kia của nàng, đối với ba mỹ nhân kia hắn đều không có cảm tình gì, bắt ai mắng ai.
Hết lần này tới lần khác con lừa cũng mở miệng hát đệm:
- Gọi đại gia quá già, gọi quái thúc thúc đi...
- Khà khà khà khà, đại chất tử, ngươi là không hiểu được, gọi đại gia là có ý vị khác, nếu không trong kỹ viện lấy đâu ra nhiều đại gia như vậy?
Lúc này Kim Ô đã nghe rõ ràng, nhất thời lòng ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được nở nụ cười.
Một sư một đồ ra trận đã khó lường, bây giờ lại thêm Kim Ô, hiệu quả còn hung ác hơn tiên pháp, làm ba mỹ nhân kia cơ hồ muốn bốc khói, trong lúc nhất thời trong lòng ba người đều dâng lên sát khí, cúi đầu liếc nhìn Phù Tô công tử, chỉ thấy hắn vẫn không để ý đến, trong lòng liền có quyết định, thời điểm công tử tức giận, từ trước đến nay chỉ cần không phản đối, kia chính là cho phép ba người mình làm gì cũng được, lại thêm khó thở, càng không rảnh đi tinh tế phân biệt!
- Súc sinh, cũng dám nói hươu nói vượn ở trước mặt tỷ muội chúng ta!
Trong nháy mắt, Tử Diên Nhi nổi giận quát, thân hình như mây khói tung bay qua, một cước đạp về phía Kim Ô.
Cùng lúc đó, Hồng Tước Nhi cũng bắn người bay ra, một kiếm ảnh sáng loáng, thình lình chém thẳng xuống đầu con lừa.
Hai tùy tùng thình lình cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, một thân tu vi, sợ không dưới trảm nhị cảnh, cực kỳ đáng sợ.
- Thập Cửu gia đứng lâu, mời uống một chén giải lao...
Lúc này, Hoàng Diên Nhi cũng động, tay nâng chén rượu, thân hình nhẹ nhàng, chớp mắt vọt đến trước mặt Phương Hành, cười cười hạ bái, hai tay nâng rượu dâng lên, động tác nhìn như nâng rượu, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đạo uẩn vận chuyển, không ngờ phong tỏa hết thảy động tác của Phương Hành ở bên trong, thậm chí ngay cả không gian chung quanh hắn cũng khóa kín, lại mượn tên dâng rượu, muốn ngăn cản Phương Hành cứu viện hai người khác.
Dù sao ba mỹ nhân còn kiêng kị thân phận của Phương Hành, nhưng đối với Kim Ô và con lừa lại không để ý, vào lúc này, ba người liên thủ, do Hoàng Oanh Nhi xuất thủ cuốn lấy Phương Hành, để hắn không rảnh ra tay cứu viện, Hồng Tước Nhi và Tử Diên Nhi xuất thủ với con lừa và Kim Ô, đằng đằng sát khí, lại động sát cơ, như muốn mượn cơ hội trảm hai người này cho hả giận, cũng thuận tiện cho Phương Hành một hạ mã uy!
Nếu là người khác, các nàng bố trí như thế, xuất thủ ngoan độc, thật có khả năng đạt thành mục đích.
Chỉ tiếc các nàng đánh giá thấp bản sự của ba người này!
Đối mặt Hoàng Oanh Nhi dâng rượu, Phương Hành không tránh không né, cười hì hì tùy ý nàng đến trước mặt mình, thậm chí tùy ý nàng phong tỏa hư không xung quanh, sau đó mặt không đổi sắc, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, đưa tay cầm tới chén rượu.
Cũng trong nháy mắt, Hồng Tước Nhi và Tử Diên Nhi đã đến trước mặt con lừa và Kim Ô, con lừa cũng dứt khoát, thời điểm cảm nhận được ba mỹ nhân truyền đến sát cơ, trực tiếp quay đầu bỏ chạy, hai vó hung hăng bước ra, dựa thế lẻn đến sau lưng Lệ Anh, Tử Diên Nhi vọt tới vị trí của con lừa, lại chỉ cảm thấy hoa mắt, con lừa đã không thấy, ngược lại trước mặt nhiều một tiểu tử ngốc cực kỳ xấu xí, nhìn mình nhếch miệng cười, dọa đến nàng run rẩy, lảo đảo lui lại!
Hồng Tước Nhi đạp về phía Kim Ô một cước, gần như không thấy Kim Ô có động tác gì, móng vuốt tìm tòi, lưu lại một chuỗi hư ảnh, đợi nàng kịp phản ứng, móng vuốt đã bắt được bắp chân của nàng, kéo nàng lật ở trên mặt đất, sau đó một cái móng khác kéo một cái, thình lình kéo xuống vớ giày của Hồng Tước Nhi, lộ ra một đôi chân ngọc, hai mắt tặc ô này tỏa sáng, trong miệng chậc chậc tán thưởng, từ đáy lòng phát ra tiếng khen...
- Vừa rồi ngươi đạp qua một cước, ta liền biết đây là một đôi chân ngọc cực phẩm, giật ra xem xét, quả nhiên không sai...
Một màn bất thình lình, là ba mỹ nhân đều bị dọa sợ.
Bản thân các nàng đều là cao thủ khó được, thực lực không thua Đạo Tử Thần Nữ bình thường, sao có thể nghĩ đến sẽ xuất hiện một màn này.
Ngay cả cô gái bình thường, bị người chộp chân ngọc ở trong tay thưởng thức cũng sẽ kinh hoảng, huống chi là các nàng?
Dùng thân phận của các nàng, trên người hết thảy đều là của Phù Tô công tử, làm sao có thể để nam nhân khác trông thấy?
Đây quả thực là đùa giỡn dưới ban ngày ban mặt ah!
Hoàng Oanh Nhi kinh hãi, muốn đứng dậy đi qua giúp Hồng Tước Nhi, nhưng phát hiện trên đỉnh đầu của mình, một đạo lực lượng hùng hồn phủ xuống, thình lình ép xương cốt của nàng "ba ba" rung động, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, căn bản một chút cũng không thể động, sau đó cúi đầu nhìn, chỉ thấy Phương Hành đưa tay cầm chén rượu trên tay của mình, cũng không có động tác khác, thậm chí không có thi triển thuật pháp, chỉ bằng tay này đỡ chén rượu, liền có lực lượng phủ xuống, trấn áp bản thân không nhúc nhích được.
Nhất thời bầu không khí của cả đại điện đọng lại.
Chỉ có chân ngọc của Hồng Tước Nhi bại lộ ở trong không khí, phảng phất như trân phẩm được người tán thưởng.
Tràng diện bực này, để các tu sĩ thậm chí quên hô hấp!
Không người giống Kim Ô còn có lòng dạ thanh thản đi thưởng thức chân ngọc, bọn họ chỉ cảm thấy sát khí nồng đậm.
Mưa gió muốn nổi lên!
Phù Tô công tử là nhân vật bậc nào, ba tùy tùng bên cạnh hắn lại là thân phận bực nào?
Con lừa kia còn đỡ, nhưng tặc ô lại dám ở đại sảnh đùa giỡn người?
Không sống nổi, tuyệt đối không sống nổi...
Bất luận tặc ô có chỗ dựa nào, cũng tuyệt đối không sống nổi!
Ngược lại là Phương Hành thấy cảnh ấy, nhịn không được hắc hắc cười xấu xa, hận không thể đi lên ôm Kim Ô một cái!
Vẫn là huynh đệ nhà mình hiểu rõ mình, cái gì cũng ăn, chỉ quyết không thể ăn thiệt thòi!
Ngươi dám chọc cô dâu nhỏ của ta không cao hứng, ta liền có dũng khí ở trước đám đông đùa giỡn bảo bối của ngươi!
Cái này gọi là ăn miếng trả miếng!