Lược Thiên Ký

Chương 893: Một ngọn núi cũng không cho ta

Chương 893: Một ngọn núi cũng không cho ta

Thà cùng bạn lân cận, không tới gần gia nô!
Phù Tô công tử ôm hận mà phát một câu lại chấn kinh các tu sĩ, thật lâu không người mở miệng, nếu nói vừa rồi Kim Ô ở trước mặt mọi người đùa giỡn thị thiếp của Phù Tô công tử, để các tu sĩ loáng thoáng cảm nhận được Phù Tô công tử có sát ý vô tận, như vậy hiện tại Phù Tô công tử nói không lưu tình chút nào, lại làm cho các tu sĩ nhịn không được có chút chờ mong Phương Hành phản ứng, mặc dù nói, phàm là xuất thân đại gia tộc, đều hiểu Phù Tô công tử nói là thật, nhưng dù lời này thật, bình thường cũng không ai dám nói ra!
Đại gia tộc nhân khẩu vô số, phân nhánh chi thứ rất nhiều, nào có khả năng mỗi người đều là chủ tử, trên cơ bản ngoài ba đời, thân phận liền không khác gì gia nô, thậm chí nói những đệ tử chi thứ đó, còn không bằng một số nô tài được thế ở trong tộc, bọn họ cũng cần vì gia tộc liều mạng, đổi lấy địa vị và tài nguyên của mình, đây cũng là nguyên nhân con cháu chi thứ tự giễu mình là gia nô thượng đẳng.
Mà Phương Hành, đã lâu không trở về gia tộc, bây giờ muốn lần nữa trở về gia tộc, bất luận mặt ngoài nói êm tai như thế nào, về mặt thân phận kỳ thật chỉ tương đương chi thứ, Phù Tô công tử nói hắn là gia nô thượng đẳng, kỳ thật là nói, hắn trở về gia tộc, cũng không vào được chủ mạch!
Về phần Phù Tô làm, cũng có thể khiến người ta lý giải.
Hắn cho Đại Hoang Sơn ba ngọn núi, thứ nhất là hóa giải nội bộ Thần Châu phân liệt, đi tới trước mặt Thánh Nhân, cũng sẽ được khen hắn hiểu đại thể, biết đại cục, thứ hai cử động kia, không phí chút sức lực thay gia tộc tranh tới một thế lực lớn liên minh có thể kéo dài hơn mấy ngàn năm, thứ ba Viên gia chiếm được quá nhiều lãnh địa, vốn đã ẩn ẩn bị người căm hận, thậm chí mấy thế gia đạo thống tương đương Viên gia, cũng bắt đầu không cam lòng, Phù Tô nhường ra ba ngọn núi, cũng là hóa giải nguy này cơ.
Về phần phân cho Phương Hành, đó lại là một chuyện khác!
Vô luận ai cũng không cảm thấy, chỉ là một Phương Hành, đưa đến tác dụng lại mạnh hơn Đại Hoang Sơn!
Còn nữa, Phù Tô là lãnh tụ của tiểu bối Viên gia, nếu như cúi đầu với Phương Hành, vậy ở trên mặt sẽ không cách nào nói nổi...
Nhưng hiểu thì hiểu, một khi nói ra ngoài, vậy thì có trò hay để nhìn!
Một đám tu sĩ Thần Châu, đều nhắm mắt nín thở, muốn nhìn tiểu ma đầu làm như thế nào!
Lúc này mới được Viên gia nhận mấy ngày, lại muốn vạch mặt sao?
Ngay cả Kim Ô, Lệ Anh, Hàn Anh, Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi… gan to bằng trời, cũng nhịn không được mắt hiện sát cơ, chuẩn bị giết người, dùng bọn họ hiểu rõ, nếu Phương Hành có thể nhịn được mới gọi gặp quỷ, bọn họ đã làm xong chuẩn bị hỗ trợ.
Chỉ bất quá ngoài dự liệu của bọn họ, Phương Hành không có trực tiếp nổi trận lôi đình, ngược lại vẫn bình tĩnh như trước.
- Thà cùng bạn lân cận, không tới gần gia nô, nói cách khác, ta ở trong lòng Viên gia các ngươi, chỉ tính là nô tài?
Hắn nhàn nhạt nhìn Phù Tô công tử, bất động thanh sắc.
Phù Tô công tử nghe vậy, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhẹ hừ một tiếng, cũng không trả lời.
Phương Hành thấp giọng cười, lại nhìn về phía các tu sĩ, lên giọng nói:
- Còn có các ngươi, biết rõ ta là công trạng đệ nhất nhân, chiếm Thái Âm Hà hiểm địa, còn ở Ma Châu đại náo một trận, giúp các ngươi kiềm chế số lớn nhân mã, không biết giúp các ngươi tiết kiệm được bao nhiêu tài lực, tiết kiệm được bao nhiêu nhân mạng, kết quả bây giờ ngay cả một ngọn núi cũng không chịu đồng ý cho ta phải không?
- Vậy mà nhắc lại sự tình cũ...
Các tu sĩ tâm lúc buồn cười, không người trả lời, bầu không khí trong sân ngưng trọng mà xấu hổ.
- Hắc hắc, thương lượng đi, ta cũng không cần mười ngọn núi, cho ta năm tòa được không?
Như cảm thấy có chút xấu hổ, Phương Hành bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cười nói.
Phù Tô lãnh đạm nhìn hắn một cái, nhíu mày, hình như cảm thấy có chút hoang đường, lại không mở miệng nói chuyện.
Ngược lại là Hồng Tước Nhi ở bên người Phù Tô cười lạnh, thấp giọng quát lên:
- Nằm mơ!
Mà các tu sĩ trong sân, cũng không một người mở miệng, thần sắc lạnh lùng...
Phương Hành bất đắc dĩ hít một hơi, lại nói:
- Vậy nếu không ba tòa?
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, cảm giác trào phúng, ai cũng lười mở miệng.
Phương Hành như bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Được được được, ta lại nhường các ngươi một bước, chỉ cần một tòa! Một ngọn núi là đủ rồi, để các huynh đệ của ta có địa phương đóng quân, có thể lấy chút cơ duyên, bằng quân công của ta, đây không quá mức chứ?
Hắn lại sẽ nói như vậy, nhất thời khiến cho các tu sĩ cảm thấy đã ngoài ý muốn lại hoang đường.
Trong truyền thuyết ma đầu kia không phải quen phách lối sao?
Sao hiện tại hồn nhiên không có bộ dáng cường hoành bá đạo, ngược lại đáng thương như chó nhỏ!
Đây là từ bỏ tôn nghiêm cầu xin các tu sĩ cho hắn một ngọn núi sao?
Không phải là uy thế của Phù Tô công tử, hù dọa tiểu ma đầu này chứ?
Các tu sĩ ngược lại càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao ma đầu kia bốn phía gặp rắc rối, gây ra không biết bao nhiêu cừu gia, trở về Viên gia, đúng là một phương pháp tránh họa tốt, chỉ bất quá hắn vốn cho rằng Viên gia sẽ coi trọng quân công và thanh danh của hắn, cho hắn càng nhiều bao dung, lại không nghĩ rằng Phù Tô công tử một câu xé đi loại ngụy tượng này, để hắn cảm thấy mình không được coi trọng, khí thế liền yếu đi!
- Phương Hành huynh đệ, nếu ngươi thật cần, tộc ta còn có bốn ngọn núi, nguyện phân ngươi một tòa!
Lúc này Hồng Anh tướng quân cũng tưởng Phương Hành là thật không có biện pháp, thở dài một tiếng, mở miệng nói.
Một câu nói kia, lại dẫn tới các tu sĩ chấn kinh, Triệu Hồng Anh tướng quân cũng quá hào phóng đi?
Triệu gia bọn họ không giống Viên gia, có 14 ngọn núi, chỉ có bốn tòa, lại nguyện ý để một tòa ra?
Hắn không sợ gia tộc trách phạt sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Hành nghe, lại quay đầu nhìn hắn nói:
- Tính ngươi tư nhân tặng cho ta?
Hồng Anh tướng quân giật mình, gật đầu nói:
- Không sai!
Phương Hành nở nụ cười nói:
- Tâm ý ta nhận, nhưng núi trước không cần!
Dứt lời, lại nhìn về phía các tu sĩ và Phù Tô công tử, lên giọng nói:
- Các ngươi thật sự một ngọn núi cũng không cho ta sao?
Lúc này các tu sĩ đã đoán không ra Phương Hành đang suy nghĩ gì, thậm chí có người ẩn ẩn đang nghĩ, hắn có phải điên rồi không, rõ ràng Hồng Anh tướng quân đã nguyện ý cho hắn một ngọn núi, sao còn ở nơi này lải nhải lắm điều?
Hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn lúc này, phẫn hận không thôi, nhưng trên mặt lại mang theo tiếu dung, đằng đằng sát khí, lại cố ý giả bộ như bình tĩnh, càng làm cho người cảm thấy trong lòng không chắc.
- Chúng ta vốn là thương nghị việc lớn, sao lại để tên điên kia ở chỗ này mò mẫm quấy rầy, đuổi hắn ra ngoài đi!
Thần Tử Đại Hoang Sơn Cổ Thạch quát lạnh, cao giọng đề nghị.
- Cuồng đồ này nhất thời quấy rối, cũng nên để hắn lui xuống!
Phù Diêu Cung Mạc Sầu tiên tử cau mày nói, biểu lộ không vui.
- Tiểu Cửu ca, chúng ta đi thôi!
Ngay cả Sở Từ cũng kéo lấy cánh tay Phương Hành, thấp giọng khuyên nhủ, nhìn bộ dáng của Phương Hành, nàng có chút đau lòng.
- Tiểu tổ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bọn họ không trả, liền đánh tới bọn họ trả!
Ở thời khắc này, Tiểu Bằng Vương cũng nhịn không được, xách kim mâu kêu lớn.
- Đúng, giết chết bọn họ!
Lệ Anh cũng hét lớn, thêm gió thêm lửa.
Ngay cả Hàn Anh và Vương Quỳnh cũng lộ ra chiến ý, chuẩn bị xuất thủ.
Ngược lại là Kim Ô, vào lúc này tròng mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi, các ngươi đi theo một người điên hồ nháo cái gì, còn không mau trở về!
Trong góc đại sảnh, chợt có một người quát lớn, là Yêu Địa Hồ Tiên Cơ, lúc này lạnh lùng hét lớn.
- Tiện tỳ, có chuyện gì của ngươi, im ngay!
Sắc mặt Tiểu Bằng Vương dữ tợn, hung hăng trừng Hồ Tiên Cơ một cái, lửa giận vô tận.
- Ngươi...
Ngay cả Hồ Tiên Cơ cũng không nghĩ tới, Tiểu Bằng Vương sẽ nói chuyện với mình như vậy, nhất thời giật mình, không kịp phản ứng.
Nửa ngày sau, nàng mới tức giận quát:
- Tùy ngươi, hiện tại không chịu trở về, chúng ta tranh được tạo hóa cơ duyên, sẽ không có phần của Cô Nhận Sơn, Phù Tang Sơn, Đại Thánh Sơn cùng Vô Ảnh Sơn các ngươi, các ngươi sẽ phải hối hận!
Nghe lời này, con mắt của Đạo Tử Vô Ảnh Sơn vòng vo, sau một hồi lâu vẫn than nhẹ một tiếng, không có nói chuyện.
- Các ngươi không chịu cho ta, vậy ta...
Phương Hành quét qua hết thảy mọi người, sau đó mở miệng cười, thanh âm chậm chạp...
- Tên này muốn động thủ?
Oanh… trong sân không biết bao nhiêu tu sĩ nhảy dựng lên, dùng Đại Hoang Sơn Cổ Thạch Đạo Tử cầm đầu, từng cái sát cơ dập dờn, dù sao trong phòng khách này đều là cao thủ tuyệt đỉnh, cơ hồ có thể đại biểu cả Thần Châu, bây giờ đồng thời tăng lên khí thế, kia là cực kỳ kinh khủng, như uông dương đại hải thâm bất khả trắc, ngay cả Nguyên Anh tới nơi đây, cũng sẽ trực tiếp quỳ.
Mà thời khắc này, đám người Kim Ô cũng vội vàng tăng lên khí thế, nhưng rõ ràng yếu hơn nhiều.
Mặc dù bọn họ đều được cơ duyên tạo hóa, nhưng lúc này còn chưa đủ cứng đối cứng với toàn bộ Thần Châu...
Nếu thật muốn động thủ, trong đại sảnh, có một nửa người xuất thủ, cũng có thể tuỳ tiện trấn áp bọn hắn!
Dù sao nội tình của Thần Châu vẫn rất bất phàm.
Chỉ bất quá thời điểm các tu sĩ nâng khí thế lên đỉnh điểm, Phương Hành lại nói:
- ... Vậy ta liền đi!
Dứt lời, hắn chắp hai tay, quay người đi ra ngoài đại sảnh, cũng không quay đầu lại.
Chỉ có trong miệng thấp giọng nói:
- Mẹ nó, một ngọn núi cũng không cho ta...
Các tu sĩ ngẩn ngơ, biểu lộ cực kỳ cổ quái!
Tiểu ma đầu đi?
Đây là tiểu ma đầu hung ác điên cuồng kia sao?
Như vậy liền đi?
Dù sao thanh danh của Phương Hành quá thịnh, cho nên nhìn thấy hắn dễ dàng từ bỏ như vậy, các tu sĩ đều có loại cảm giác không thể tin được.
- Ha ha, cái gì ma đầu, bất quá giống như con chó, mới dọa một chút đã bị hù chạy...
Trong đại sảnh, qua thật lâu Cổ Thạch mới cười lạnh.
- Quả nhiên không sai, nghe danh không bằng gặp mặt, thanh danh của tiểu ma đầu kia, xem ra chỉ là nghe nhầm đồn bậy...
- Cũng không nhìn hôm nay nơi này là trường hợp nào, xem như hắn là ma đầu, cũng phải cúi đầu nhận thua!
Trong từng tiếng nghị luận, đám người Tiểu Bằng Vương biệt khuất tới cực điểm, nhất là nhìn thấy đám người Hồ Tiên Cơ cười trên nỗi đau của người khác, càng giận không chỗ phát tiết, bất quá thế cục như thế, ngay cả Phương Hành cũng nhận thua, bọn họ không có khả năng tự tiện tiến lên khiêu chiến, đành phải buồn rầu lui ra khỏi đại sảnh, ngực giống như đè ép một ngọn núi, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài!
Mà lúc này, Phương Hành còn đang không ngừng trách móc, mặt không biểu tình:
- Móa nó, một ngọn núi cũng không cho ta...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất