Chương 892: Thà cùng bạn lân cận, không tới gần gia nô
Ở trong nháy mắt, bầu không khí ngưng trọng tới cực điểm.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt như lợi kiếm nhìn về phía Phù Tô công tử!
Thiếp thân thị nữ bị một tặc ô ở trước mặt mọi người xé vớ đùa giỡn, loại khinh miệt này, dùng tính tình của Phù Tô công tử làm sao có thể nhẫn?
- Ngươi là đang tìm cái chết!
Quả nhiên, Phù Tô công tử không còn thái độ ôn tồn như lúc trước, ngẩng đầu lên, ánh mắt băng lãnh, sát khí ngưng tụ, ở thời khắc này, hắn đột nhiên huy chưởng, đập xuống bàn nhỏ, chỉ nghe "Bành" một tiếng, dưới lòng bàn tay thình lình có kiếm khí nồng đậm, trong nháy mắt hóa thành một Kiếm Long dài mười mấy trượng, giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, ở trong không trung im ắng gào thét, sau đó nuốt về phía Kim Ô...
Tay không hóa Kiếm Long, sát khí như hàn băng!
- Mạnh như vậy?
Chiêu kiếm khí hóa rồng này của Phù Tô, làm Kim Ô giật nảy mình, "Oa" một tiếng quái khiếu, xoay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này, Phương Hành bước ra một bước, hai tay lúc lên lúc xuống, chậm rãi vẽ một vòng tròn.
Phù Tô công tử tâm niệm khẽ động, tốc độ của Kiếm Long cực nhanh, hơn nữa quán chú linh khí, toàn thân tạo thành đạo đạo kiếm khí sắc bén, mỗi một đạo kiếm quang thật nhỏ, lấy ra đều có được uy lực xuyên sơn đoạn lĩnh, cũng chính là dựa vào chiêu này, Phù Tô công tử danh xưng kiếm đạo đệ nhất nhân trong hàng tiểu bối, đối với hắn tâm niệm khống chế, hiển hóa ra Kiếm Long, ngay cả Nguyên Anh cũng không dám đón đỡ, nhưng vào lúc này, Phương Hành lại bước ra, dùng tay không đè xuống...
Một tiếng ầm vang!
Thời điểm các tu sĩ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai tay Phương Hành đã đặt ở trên đầu long.
Đôi tay này, một âm một dương, nhất thiên nhất địa, mang theo huyền diệu chi lý khó mà hình dung, kẹp Kiếm Long ở giữa.
Giống như không trung xuất hiện một đại ma bàn, ma diệt tất cả kiếm khí đi.
Chỉ bất quá theo người khác, lại không nhìn thấy cối xay tồn tại, chỉ nhìn thấy Phương Hành đưa hai tay ra, áo bào xám phồng lên, nhưng hai tay bất động, cưỡng ép đè đầu Kiếm Long...
Trong sân, vô số tu sĩ giật mình, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dám cứng nhận kiếm ý của Phù Tô công tử, ma đầu kia quả nhiên giống như trong truyền thuyết, thực lực không bình thường!
- Trở về!
Phù Tô công tử ỡ trong nháy mắt này, hai mắt lạnh thấu xương, cũng không tiếp tục cường công, mà thấp giọng quát.
Oanh!
Kiếm Long quay đầu, vậy mà hóa thành một vòi rồng, cưỡng ép cuốn lên ba mỹ nhân, kéo về bên cạnh hắn, mà hắn thì trực tiếp đứng lên, đưa tay nắm cổ kiếm, sau đó ánh mắt u lãnh nhìn Phương Hành, trong thanh âm mang theo hờ hững:
- Tặc ô kia sắc đảm bao thiên, lại dám ở trước mặt mọi người bất kính với tùy tùng của ta, ta muốn trảm hắn, ngươi thật muốn cản ta?
- Bất kính lại như thế nào, là ta dạy!
Phương Hành không hề nhượng bộ, nhìn chằm chằm Phù Tô công tử mở miệng:
- Mà vì cái gì ta làm như vậy, ngươi phải biết nguyên nhân nha?
Ánh mắt của Phù Tô công tử lạnh lùng, nhìn thoáng qua Sở Từ, biểu lộ hơi kinh ngạc.
- Vì một nữ nhân, ngươi dám ... hồ nháo như vậy?
Trên mặt hắn hoặc nhiều hoặc ít có một tia kinh ngạc, tựa hồ có chút không hiểu.
Phương Hành thì đột nhiên nộ khí vạn trượng, bước ra trước một bước quát:
- Đây là nữ nhân của ta!
Phù Tô công tử giật mình, khẽ gật đầu một cái, như minh bạch cái gì.
Một thân sát khí ở thời khắc này, từ phong mang tất lộ hóa thành sóng ngầm cuồn cuộn.
Trong chuyện này, vốn là hắn đuối lý, trong lòng minh bạch, chính bởi vì mình lúc trước nhất thời nói đùa, mới rước lấy Thập Cửu đệ đối chọi gay gắt, mặc dù trong lòng tức giận không chút nào giảm, nhưng trong lúc nhất thời lại không muốn dây dưa tiếp, lo lắng Phương Hành không biết để ý mặt mũi, ở trên đại sảnh nói ra chuyện này!
Trong lúc nhất thời, tâm hắn bốc lên lửa giận, càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng trên mặt lại sợ ném chuột vỡ bình, nhất thời không nói gì.
- Ha ha, chúng ta gặp nhau nơi đây, là vì thương thảo việc lớn, cũng không phải đến xem người hồ nháo!
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo thâm trầm vang lên, rõ ràng là Thần Tử Đại Hoang Sơn Cổ Thạch, lúc này ánh mắt hắn bất thiện, lạnh lùng nhìn Phương Hành, lại nhìn Phù Tô công tử nói:
- Tô thế huynh, ta cũng đã được nghe nói sự tình Viên gia các ngươi có một đệ tử ngang bướng, bây giờ hắn đại náo phòng nghị sự, quá vô lễ, nếu ngươi không đành lòng, ta có thể thay ngươi ném hắn ra ngoài!
Trước đây hắn vừa thu ba ngọn núi, bây giờ liền cố ý giúp đỡ.
Nếu không phải sự tình Phương Hành là Thập Cửu tử truyền ra rồi, mà hắn cũng biết lúc này Phù Tô công tử không tiếp tục xuất thủ chính là bận tâm mặt mũi của Viên gia, không muốn để người nói đồng tộc tương tàn, nói không chừng đã trực tiếp xuất thủ.
- Ở trước đám đông cởi vớ giày của người khác, tặc ô kia quả thực vô lễ, nếu không giết, chẳng phải hỏng lễ tiết củ quy?
Thanh âm một nữ tử lạnh như băng vang lên, chính là Phù Diêu Cung Mạc Sầu tiên tử.
Lúc này nhìn nét mặt của nàng, đã có phần hơi không kiên nhẫn, chán ghét nhìn đám người Phương Hành, nhất là Kim Ô, tựa hồ bị cử động đùa giỡn Hồng Tước Nhi của Kim Ô chọc giận, lúc này cũng hiện ra sát khí...
- Không sai, chúng ta đến cũng không phải xem các ngươi hồ nháo, sao không đuổi hắn ra ngoài?
- Nơi này là phòng nghị sự, chỗ này có thể cho phép hạng người vô lễ như thế sao?
Chung quanh cũng lục tục ngo ngoe vang lên thanh âm quát tháo, hiển nhiên đều là hạng người tâm hướng Phù Tô, cũng có một chút là xác thật khó chịu cử động của Kim Ô, bọn họ không biết lúc trước Phù Tô nói bậy, chỉ thấy Kim Ô ở trước mặt mọi người đùa giỡn thị thiếp của Phù Tô công tử, lại chết sống muốn bảo vệ hắn, trong lòng đối với đoàn người này đã sinh ra miệt thị.
- Phương Hành huynh đệ, bọn họ nói không sai, đây là phòng nghị sự, chúng ta có sự tình nói sự tình, không phải lúc so đo với ba thị nữ!
Đúng lúc này, Hồng Anh tướng quân cũng nhẹ nhàng mở miệng, bất động thanh sắc dẫn chủ đề về.
- Hắc hắc, đương nhiên là phải nói sự tình!
Ánh mắt Phương Hành bất thiện quét qua Phù Diêu Cung Mạc Sầu tiên tử, Đại Hoang Sơn Cổ Thạch Thần Tử cùng mấy người vừa rồi quở trách mình, nhớ kỹ thù này, sau đó ánh mắt mới quét qua các tu sĩ, lạnh lùng mở miệng:
- Hôm nay tiểu gia ta vốn là tới nói lí, ai kiên nhẫn nói nhảm với các ngươi, lời nói rõ ràng đi, ta đã quân công thứ nhất, vậy vô luận Thần Châu các ngươi chiếm bao nhiêu lãnh địa, cũng nên có một phần của ta, hiện tại nói cho ta biết, lãnh địa của ta ở đâu, có mấy đỉnh núi, được đáp án, tiểu gia sẽ xoay người rời đi!
Hắn vừa nói ra, trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Thật muốn dựa vào công trạng phân lãnh địa sao?
Ngay cả Thần Tử Đại Hoang Sơn Cổ Thạch cũng lấy không được, cuối cùng là Phù Tô công tử từ đại cục suy nghĩ, nhường cho hắn ba ngọn núi, mà con rơi của Viên gia, tiểu ma đầu Phương Hành lại ăn không răng trắng đưa tay muốn chỗ tốt, cũng khó tránh khỏi có chút quá ngây thơ đi...
- Có người cho ta hay không?
Phương Hành lần nữa quát hỏi, tiến lên từng bước một, hùng hổ dọa người.
- Ha ha...
Trong đại sảnh vang lên tiếng cười lạnh, nhưng không người chính diện trả lời.
Hồng Anh tướng quân cũng mở miệng nói:
- Phương Hành huynh đệ, tha thứ ta bất lực, trước đây Trấn Uyên Bộ xác thực có mấy phần lãnh địa, nhưng bây giờ sau khi chủ lực của Thần Châu đến, đã theo công trạng, tướng lĩnh phân ra, cũng có thể nói, ở thời điểm này Trấn Uyên Bộ đã giải tán, hiện tại sự vụ của Thần Châu, đều do mọi người cộng đồng thương nghị...
Lời này của hắn thái độ minh xác, nói thẳng mình bất lực, chuyển dời đáp án đến trên người các tu sĩ.
- Mạnh gia chúng ta đã từng từ Trấn Uyên Bộ được chút lãnh địa, bất quá là công trạng được đến, ai cũng đừng phân đi!
Có một nam tử ngồi ngay ngắn ở trên đài cao cười lạnh mở miệng, sau đó cúi đầu uống rượu.
- Phân đất phong hầu đã định, chẳng lẽ lại còn muốn xáo trộn tất cả phân phối sao? Trò cười!
Có người cười lạnh mở miệng, là Thần Tử Hàn gia.
Hai người này nói, lại đưa tới mọi người gật đầu đồng ý, xem như tỏ rõ một thái độ.
Càng có người cười nhẹ nói:
- Nghe nói mười ngọn núi kia, đều không lọt vào tay người ngoài, đồ vật của Viên gia còn thuộc về Viên gia, các ngươi không tự mình đi thương lượng, lúc này lại đến đòi hỏi lãnh địa với chúng ta, không khỏi quá buồn cười đi!
Một câu kia nói trúng tiếng lòng của phần lớn người, vô số đôi mắt nhìn về phía Phù Tô công tử.
Trước đây, Phù Tô công tử vì đại cục, tặng ba ngọn núi cho Thần Tử Đại Hoang Sơn, bây giờ lại biết làm thế nào?
- Không cần hồ nháo!
Phù Tô công tử tự nhiên minh bạch tâm ý của các tu sĩ, cũng không né tránh, hắn tựa hồ suy tính nửa ngày, mới nhàn nhạt mở miệng:
- Viên gia là địa phương có quy củ, ngươi vốn là người Viên gia, mười ngọn núi kia của ngươi tự nhiên cũng thuộc về Viên gia, bây giờ mười ngọn núi kia do ta khống chế, cùng ở trên tay ngươi lại có khácgì? Đợi tạo hóa phủ xuống, ngươi có thể vào trong đó tìm kiếm tạo hóa... Đương nhiên, chỉ có ngươi mà thôi, những bằng hữu loạn thất bát tao kia của ngươi liền miễn đi, nếu không phải người Viên gia ta, không vào được lãnh địa Viên gia!
Dứt lời, hắn vung tay áo, ngồi ngay ngắn lại, nhàn nhạt quét nhìn Phương Hành một chút:
- Lời nói tới đây, ngươi ra ngoài đi!
- Ha ha... Ha ha...
Phương Hành nghe lời này, lại cười một tiếng, sau đó cảm thấy càng hoang đường, dứt khoát mở miệng cười to.
Trong tiếng cười, cả sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn hắn.
- Ai muốn cùng ngươi chung hưởng tạo hóa, ta chỉ cần cầm lại lãnh địa lúc đầu thuộc về ta!
Trong tiếng cười, ánh mắt của Phương Hành càng thêm âm lãnh, gắt gao nhìn Phù Tô công tử:
- Nghe cho rõ ràng, là lãnh địa của ta, không có nửa xu quan hệ với Viên gia các ngươi, ta muốn cho ai vào, người đó có thể vào, không muốn cho ai vào, ai cũng không thể vào, ngươi đã thừa nhận mười ngọn núi kia ở trong tay ngươi, vậy hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đến tột cùng có chịu trả lại cho ta hay không?
- Phù Tô công tử, dùng công trạng của Phương Hành huynh đệ, dù phân hắn mấy ngọn núi cũng không phải là không thể được...
Hồng Anh tướng quân mở miệng, quay đầu nhìn Đại Hoang Sơn Cổ Thạch Thần Tử một chút, cười nói:
- Dù sao...
- Thà cùng bạn lân cận, không tới gần gia nô!
Phù Tô công tử cắt ngang Hồng Anh tướng quân, thần sắc trước sau như một, nhưng lại ẩn ẩn có một chút tức giận, trong thanh âm mang theo lãnh ý, nhìn thẳng Phương Hành:
- Ngươi nên nhận rõ ràng thân phận của mình, có thể được Viên gia tiếp nhận, trở về gia tộc, đã là thiên đại ân tình, bàn về thân phận, ngươi vốn chỉ là chi thứ, gia nô thượng đẳng! Bây giờ ngươi không nghĩ đền đáp gia tộc, chứng minh mình trung thành với gia tộc, để cầu được gia tộc chính thức tiếp nhận, tăng lên địa vị của mình, lại vì một tiện tỳ chạy tới trước mặt ta nháo sự, không có phong phạm cổ tộc, bây giờ còn có tâm tư đòi lại lãnh địa, vô lễ bực này, gia tộc cần ngươi làm gì?