Lược Thiên Ký

Chương 895: Địa bàn của ta

Chương 895: Địa bàn của ta

Trong Ma Uyên, xuất hiện một hình ảnh thần dị.
Một tinh vân to lớn vô tận, từ tinh không phủ xuống, bao phủ ở trên Bách Đoạn Sơn, tinh vân thật lớn, tinh huy mênh mông, giống như ngưng tụ vô số ngôi sao, theo nó càng lúc càng lớn, nhìn xa lại không khác gì tinh không, hơn nữa tinh vân lan tràn cực kỳ nhanh chóng, phảng phất như con sứa giãn ra thân thể, từng chút từng chút, chảy về bốn phía, bao phủ cả Bách Đoạn Sơn, sau đó ngăn cách thành hai thế giới trong ngoài.
- Kia đến tột cùng là cái gì?
Vô luận là Thần Châu hay Tịnh Thổ, các tu sĩ đều sợ hãi đến cực điểm.
- Đây là một loại đại trận, mau ngăn cản nó!
Có người kiến thức cao minh, ý thức được bản chất của tinh vân, trong tiếng hét vang, nhao nhao tế lên các loại dị bảo ngăn cản.
Nhưng vô dụng, loại pháp bảo thần quang kia so sánh với tinh vân, thì nhỏ bé như ném cục đá vào đại dương mênh mông, căn bản không ngăn được tinh vân lan tràn, hoặc là nói, tinh vân đại biểu trận lý, đã siêu việt cực hạn mà Kim Đan có khả năng đạt tới, Kim Đan cảnh căn bản không cách nào đụng chạm đến.
Cho nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh vân bao phủ lãnh địa của mình, trơ mắt nhìn lãnh địa bị lực lượng ẩn chứa trong tinh vân tràn ngập, cũng trơ mắt nhìn lực lượng của mình bị áp chế, bị suy yếu, lại bất lực...
- Đây là đòn sát thủ của Thần Châu sao?
Có tu sĩ Tịnh Thổ kêu rên:
- Không công bằng, bọn họ chí ít là vận dụng Tiên Bảo...
- Nhanh chóng bẩm báo lão tổ trong gia tộc, đây không phải là chúng ta có thể đối phó...
- Hẳn là trực tiếp mời Thánh Nhân xuất mã, Thần Châu gian lận!
Tu sĩ Tịnh Thổ cho rằng mình nhất thời không đề phòng, bị tu sĩ Thần Châu tính toán, tâm tư phẫn uất và tuyệt vọng không cần nhiều lời, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, lúc này Thần Châu đã đại loạn, ở trung tâm đại trận, Phương Hành ngồi xếp bằng, trên đỉnh đầu trôi nổi Phong Thiện Đỉnh, mà trên đỉnh thì có đạo uẩn vô tận rót vào tinh vân, khiến cho tinh vân có đầy đủ lực lượng khuếch trương.
Các tu sĩ Thần Châu đều biết lúc này nên tiến lên cắt ngang Phương Hành vận chuyển đại trận, nhưng hết lần này tới lần khác bị đám người Lệ Hồng Y ngăn trở, căn bản không tới gần được, chỉ có thể trơ mắt nhìn phạm vi tinh vân bao phủ càng lúc càng rộng, kéo dài đến chỗ mắt bọn họ không thể thấy...
- Cơ hội không nhiều, hết toàn lực chém ma đầu kia!
Có người nghiêm nghị rống lên, hiệu triệu các tu sĩ, tập hợp tất cả lực lượng chém giết Phương Hành.
Một câu này, nhất thời dẫn phát nhiều người hưởng ứng, vô số cao thủ kết trận, liều mạng lao về phía trước.
Nhưng vào lúc này, thân là nhân vật tuyệt đỉnh trong các tu sĩ Thần Châu, sắc mặt của Phù Tô công tử lại đại biến, ẩn ẩn cảm thấy không lành...
- Phù Tô công tử, pháp lực của ta đang bị trấn áp, mượn pháp lực của ngươi dùng một lát, hợp lực thôi động bảo vật này, chém giết ma đầu kia!
Phù Diêu Cung Mạc Sầu tiên tử lấy ra một chiếc Thanh Đồng Đăng, phí sức nâng ở trước ngực, nhìn Phù Tô công tử hét lớn.
- Không...
Nhưng lúc này, Phù Tô công tử khẩn trương nhìn Phương Hành, quan sát được thủ pháp của hắn đang dần dần trở nên chậm lại, như dự liệu được cái gì, đột nhiên rống to:
- Nhân cơ hội này, nhanh chóng rời đi...
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hắn gầm lên giận dữ, như chớp giật bỏ chạy.
Mà thấy cảnh ấy, ba mỹ nhân và Mạc Sầu tiên tử nao nao, nhưng cũng ý thức được cái gì, lập tức đi theo.
Không trung tinh vân đã bao phủ cả Bách Đoạn Sơn, rõ ràng đây là một đại trận, hoàn toàn bao phủ Bách Đoạn Sơn ở bên trong, hơn nữa trong trận này, lực lượng của các tu sĩ đều bị áp chế, như sa vào mạng nhện, giãy càng kịch liệt, lực lượng của bọn hắn trôi đi cũng càng nhanh, hiện tại các tu sĩ vội vã tránh phá mạng nhện, có ai ý thức được, con nhện kia muốn làm thế nào?
- Không sai biệt lắm cũng chỉ như vậy, Phù Đồ đại trận lại lớn sẽ mất khống chế, ta không khống chế được!
Lúc này Phương Hành trầm thấp nói, sau đó mở mắt.
Lúc này hắn nhìn qua, không trung mờ ảo, đỉnh núi vô tận đều bao phủ ở trong Phù Đồ đại trận.
Mà ở trong trận này, hắn có thể cảm giác được, mình có Phật quả, có thể nắm cả đại trận ở trong tay.
Mà ở chung quanh hắn, đang vang lên tiếng rống vô tận, tu sĩ giống như thủy triều vọt tới, lại bị bằng hữu của mình cản ở bên ngoài, nhất thời giằng co, người khác không xông vào được, đám người Kim Ô cũng không xông ra được, Phương Hành thì trực tiếp đứng lên, đầu đội tinh không, thân hình như cự nhân thượng cổ đỉnh thiên lập địa...
- Đám vương bát đản, tới thời điểm tính nợ rồi?
Phương Hành rống to, Kiếm Ma Đại Dực hiển hoá, phô thiên cái địa.
Oanh!
Hắn vọt thẳng xuống dưới, ở hướng đông bắc, Thần Tử Đại Hoang Sơn Cổ Thạch tay cầm hai đại giản, một người độc đấu Lệ Anh và Hàn Anh, dù lúc này đại trận đã bao phủ, lực lượng bị suy yếu rất nhiều, nhưng hắn không có nhụt chí, đại giản múa thành gió lốc, bức Lệ Anh và Hàn Anh ở bên ngoài.
- Đại Hoang Sơn các ngươi rất mạnh đúng không?
Phương Hành quát lạnh, từ trên trời hạ xuống, một cước đạp mạnh.
Oanh!
Một cước này của hắn, cơ hồ dẫn động lực lượng của cả Phù Đồ đại trận, theo một cước này đạp xuống, như lực lượng giữa thiên địa đều bị hắn dẫn dắt, ở dưới loại lực lượng này, lực lượng của Cổ Thạch như con kiến, cơ hồ không có bất kỳ phản kháng, bị hắn đạp nằm trên mặt đất, xương cốt vỡ vụn...
- Tên vương bát đản này, lúc ấy quát ta cút đi đúng không?
Phương Hành quay đầu, thấy một nam tử đang bị con lừa đuổi theo đạp, trở tay vỗ một cái.
- Phốc...
Nam tử kia bị hắn đánh miệng phun máu tươi, bay ra ngoài, hóa thành lưu tinh bay ra Phù Đồ đại trận.
- Còn có ngươi, dám mắng ta là tên điên?
Phương Hành quay đầu, thình lình thấy được Hồ Tiên Cơ đang triền đấu với Tiểu Bằng Vương, nhếch miệng cười lạnh.
Hồ Tiên Cơ vốn càng chiến càng băng giá, nhất là thấy Phù Tô công tử và Mạc Sầu tiên tử đều đào tẩu, càng sinh lòng thoái ý, nhưng nhất thời bị Tiểu Bằng Vương cuốn lấy, thoát thân không ra, lúc này thấy Phương Hành nhìn tới, càng bị hù đến hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn mặc kệ Tiểu Bằng Vương công kích, xoay người bỏ chạy, Tiểu Bằng Vương nhìn bóng lưng của nàng, cũng không có hạ sát thủ.
- Hồ ly lẳng lơ, ngươi thực không nên đến trêu chọc lần thứ hai ta!
Phương Hành cười lạnh, giơ chân đuổi theo, sau đó vỗ một chưởng.
- Ta sai rồi, cầu ngươi tha ta...
Hồ Tiên Cơ sinh lòng cảm ứng, không khỏi hãi hùng khiếp vía, bỗng nhiên nàng làm xuống một quyết định thật nhanh.
Thình lình từ bỏ đào tẩu, quay người quỳ trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- A a a a, ăn ta một đao, tha cho ngươi khỏi chết!
Phương Hành không có một chút do dự, đao trảm tới, nào có một chút lưu tình.
Hắn toàn lực ra đao, dưới tình huống bình thường Hồ Tiên Cơ cũng ngăn không nổi, huống chi là ở trong Phù Đồ đại trận?
Đây rõ ràng là quyết ý chém giết hồ ly.
Hồ Tiên Cơ cũng minh bạch điểm này, biết hắn tâm ngoan thủ lạt, dù mình quốc sắc thiên hương, ở trong mắt hắn chỉ sợ cũng không đáng một đồng, thấy một đao kia chém tới, đao khí tung hoành mãnh liệt, biết không ngăn cản nổi, vậy mà hoàn toàn từ bỏ ngăn cản, thân thể nhảy lên, vọt về phía Tiểu Bằng Vương, ôm lấy hai chân của hắn kêu to:
- Cứu ta...
Nàng bổ nhào về phía trước, thình lình mượn thân thể Tiểu Bằng Vương chặn đao của Phương Hành.
Hơn nữa nàng ôm hai chân của Tiểu Bằng Vương, khiến cho Tiểu Bằng Vương nhất thời ngây người, không có đá văng nàng ra.
- A... Chiêu này diệu ah...
Phương Hành chém tới, thế nào cũng phải chém Tiểu Bằng Vương thành hai nửa, đành phải xoay chuyển, chém Cửu Đầu Tiểu Thánh đang dây dưa với Kim Ô thành hai nửa, đồng thời con mắt tỏa sáng nhìn Hồ Tiên Cơ, "chậc chậc" tán thưởng, cười nói:
- Hồ ly lẳng lơ, ngươi làm người hèn mọn như vậy, lại có thể sống lâu như thế, xem ra quả nhiên có mấy phần đạo lý...
Dứt lời cười ha ha, phi thân lên, lao về phía Phù Tô công tử đang đào tẩu.
Trong sân chỉ còn lại Tiểu Bằng Vương bất đắc dĩ, cùng Hồ Tiên Cơ đầu đầy mồ hôi.
Mà lúc này, Phù Tô công tử mang theo ba mỹ nhân, hết toàn lực trốn ra ngoài trăm dặm.
Trơ mắt nhìn bọn họ đã qua Thái Âm Hà, chỉ vài dặm sẽ trực tiếp trốn ra phạm vi Phù Đồ đại trận bao phủ, phía sau Phương Hành nhanh chóng đuổi theo, thân hình như gió, rơi vào trên một ngọn núi, nhìn thân ảnh đột nhiên Phù Tô công tử, đáy mắt lóe lên cười lạnh, sau đó lấy Đả Thần Cung ra, khẽ động dây cung.
Sưu!
Một viên đạn bay ra, lại không phải Phù Thạch, Phù Thạch đã bị hắn dùng hết, lần này dùng là cục đá bình thường.
Nhưng ở dưới Đả Thần Cung gia trì, ngay cả cục đá bình thường cũng có uy năng kinh thiên động địa!
Một tiếng ầm vang!
Cục đá bay ra, bị lực lượng khổng lồ đánh xơ xác, cục đá đã không thấy, nhưng lực lượng phía trên lại hóa thành một vệt thần quang, giống như mũi tên bắn ra ngoài, đánh vào trên lưng Hồng Tước Nhi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất