Chương 897: Tạo một mảnh U Minh
Sự tình gây có chút lớn, dù đám người Kim Ô theo Phương Hành hành động cũng có chút lo sợ bất an.
Tạo hóa ở Ma Uyên, vốn là Thánh Nhân Thần Châu, Thánh Nhân Ma Châu cộng thêm mấy thế lực ẩn giấu thỏa hiệp, chỉ bởi vì bọn hắn xuất thủ quấy nhiễu quá nhiều, ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa sẽ dẫn phát một loại phản phệ nào đó của Cửu Thiên Huyền Quan, mới quyết định chỉ cho tiểu bối tranh đoạt Huyền Quan, hơn nữa kết quả này đoán chừng cũng là bọn họ thôi diễn ra, biết Ma Châu, Thần Châu, mấy thế lực ẩn giấu cân sức ngang tài, dù có chút sai lệch, đại khái cũng sẽ không xuất hiện sai lệch quá lớn!
Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ nửa đường ngừng chân, chạy tới Bắc Hải học đàn, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Từ đầu hắn đã biết cái này căn bản là trò chơi do các đại nhân vật định tình thế, tiểu bối đi theo biểu diễn mà thôi.
Chỉ bất quá, thế cục trên bàn cờ của Thánh Nhân có chút không đúng lắm...
Vốn là cục diện cân sức ngang tài, đột nhiên có một con cờ giết ra, chiếm đoạt cả bàn cờ...
Còn ở phía trên vẽ địa bàn, không cho phép quân cờ khác đi vào, ai đi vào liền chặt kẻ đó!
Như vậy con mẹ nó trò chơi còn làm sao tiếp tục!
- Ta có dự cảm, một vài đại nhân vật nguyên bản sẽ không nhúng tay, nhất định ngồi không yên!
Đám người Kim Ô ôm lấy ý nghĩ này, ngồi cùng nhau thương nghị đối sách.
Mặc dù mãi cho đến hiện tại, không có Nguyên Anh thậm chí Độ Kiếp cảnh xuất thủ quấy nhiễu bọn họ tranh đoạt lãnh địa, nhưng bọn hắn tin tưởng, tức tức này vừa truyền ra, những lão gia hỏa kia sẽ ngồi không yên, dù sao ai cũng không chịu trơ mắt nhìn tất cả cơ duyên bị một ma đầu chiếm lĩnh, áp lực đến từ các Đạo Chủ, thậm chí là Thánh Nhân, sẽ lập tức phủ xuống!
Đến lúc đó, đừng nói phải rút Phù Đồ đại trận, nói không chừng còn bị trừng phạt!
Phương Hành to gan, bản lĩnh mạnh hơn, cũng không tới cấp độ chính diện chống lại những người kia...
- Vậy chơi hung ác một chút!
Phương Hành nghe cũng trầm tư thật lâu, lại hiện ra một vẻ ngoan ý, đập vào trên mặt bàn, kêu lên:
- Ta cũng biết chắc sẽ có người tới bức ta triệt tiêu đại trận, nói không quản, nhưng những lão hỗn đản kia sao có thể thực mặc kệ? Vừa rồi ta không cho đồ đệ ra ngoài truy người, chính là sợ bị người ám toán, hơn nữa mặc dù Phù Đồ đại trận lợi hại, nhưng ta còn không thể hoàn toàn khống chế nó, khi dễ Kim Đan cảnh đoán chừng không có vấn đề. Nguyên Anh tới ta cũng không sợ, nhưng nếu Độ Kiếp hoặc Thánh Nhân đến... Con mẹ nó, trốn ở trong Phù Đồ đại trận cũng không an toàn, đến lúc đó nếu bọn họ bức ta triệt tiêu đại trận, ta thực không có biện pháp gì...
- Vậy ngươi nói chơi hung ác một chút là có ý gì?
Con mắt Kim Ô hơi sáng, cười quái dị hỏi.
Phương Hành cười đắc ý:
- Làm cục diện đến cấp độ ngay cả chính ta cũng không khống chế được!
Dứt lời, hắn ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhìn về phía Lệ Hồng Y, cười có chút đắc ý.
- Lệ sư tỷ, thả những quái thi bảo bối kia ra đi?
- Quái thi?
Lệ Hồng Y nao nao, vận chuyển Trấn Ngục Kinh, phía sau xuất hiện một lồng giam hắc ám âm u, chỉ xuất hiện một góc, bộ phận khác đều giấu ở giữa hư không, nhưng vẻn vẹn một góc, đã lớn chừng ngàn trượng, đen thẫm huyền phù ở trên đỉnh núi, mà ở trong lồng là vô số quái thi, hình thù cổ quái, tàn bạo đáng sợ, giãy dụa chen ở trong lao ngục, không ngừng kêu gào thê lương...
Những quái thi này, chính là quái thi trong cổ tháp, trên thực tế lúc trước bọn nó bị cao tăng Tây Thiên giới trấn áp ở trong pháp bảo của Địa Ngục Đạo Chủ, theo thời gian trôi qua, tất cả những quái vật này đều tử vong, nhưng sát khí không tiêu tan, lại hóa thành yêu ma vô tận. Mà sau đó, Lệ Hồng Y được Địa Ngục Đạo Chủ truyền thừa, lại căn cứ Phật Tử chân chính hiện thân, kim quang đại tác, trấn trụ những yêu ma này, khiến cho Lệ Hồng Y thuận lợi thu lấy Địa Ngục Đạo Chủ truyền thừa, một lần nữa trấn áp những quái thi này.
Nếu nàng có thể tu luyện Trấn Ngục Kinh tới đại thành, thậm chí có thể hoàn toàn khống chế những quái thi này.
- Hiện tại ta chỉ có thể khống chế mười quái thi, nhiều hơn nữa, một khi thả ra, liền không thu lại được!
Lệ Hồng Y triệu hoán ra Hắc Ám Lao Lung, thấp giọng nói với Phương Hành.
- Không có việc gì, dùng sức thả!
Phương Hành không để ý, vung tay lên:
- Ở trong Phù Đồ đại trận, bọn nó cũng không trốn được, về sau lại nghĩ biện pháp, hắc hắc, hiện tại chúng ta là nghĩ biện pháp, biến Bách Đoạn Sơn thành địa phương ngoại trừ chúng ta, những người khác ai cũng không vào được, đến lúc đó bảo bối rơi vào trong Bách Đoạn Sơn, muốn không về tay chúng ta cũng khó, coi như để bọn hắn vào, bọn họ cũng không dám...
Nghe câu nói này, Lệ Hồng Y thấp giọng thở dài, biểu lộ có chút bất đắc dĩ.
Đám người Kim Ô, Lệ Anh lại liếc nhau một cái, sau đó cười ha ha...
Bọn họ đã minh bạch ý nghĩ của Phương Hành, mặc dù bây giờ Phương Hành dùng Phù Đồ đại trận tăng thêm Phong Thiện Đỉnh khống chế cả Bách Đoạn Sơn, nhưng chuyện này quá lớn, sợ rằng sẽ dẫn tới các phương Đạo Chủ thậm chí Thánh Nhân ra mặt, đến lúc đó trở ngại áp lực, chỉ sợ vẫn phải thu tay, nhưng hôm nay Phương Hành lại xúi Lệ Hồng Y thả tất cả quái thi ra, đến lúc đó cả Bách Đoạn Sơn sẽ trở thành quỷ vực, khắp nơi tràn ngập quái thi độc sát, đơn giản là một mảnh tử địa...
Đến lúc đó, trừ bọn họ thân có Phật pháp gia trì, còn ai dám tiến vào?
Mà điểm trọng yếu nhất, quái thi thả ra dễ dàng, thu lại khó khăn, Lệ Hồng Y là thừa dịp Thần Tú được phật uẩn tán thành, thu phục những quái thi này, cơ hội kia là ngàn năm một thuở, bây giờ lần nữa thả ra, xem như Tiểu hòa thượng Thần Tú và đám người Phương Hành hợp lực, cũng không dễ thu chúng nó trở về...
Bởi vì cơ hội thu vô số quái thi trong cổ tháp, vốn chỉ có một!
Cứ như vậy, giống như là cục diện đã mất đi khống chế, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể tạo áp lực để Phương Hành khuất phục!
Bởi vì đến lúc đó, Bách Đoạn Sơn là một mảnh Ma vực, Ma vực chân chính, ngay cả kẻ gây họa cũng không có cách nào hóa giải.
Những quái thi này, quả thực quá kinh khủng, nếu không có Phật pháp hộ thể, bằng vào sát khí của chúng, ngay cả Nguyên Anh cũng nhức đầu, mà những quái thi này, số lượng lại vô cùng vô tận, một khi thả ra, Bách Đoạn Sơn sẽ trở thành căn cứ của vô số quái thi, đến lúc đó ai đến ai chết, ngay cả Đạo Chủ cũng không thể ở dưới Phù Đồ đại trận và quái thi trấn áp thong dong ra vào nơi đây.
Trừ khi Thánh Nhân có biện pháp phá giải Phù Đồ đại trận lại trấn áp quái thi, không thì chỉ có thể nắm lỗ mũi tán thành sự thật này!
Mà đến lúc đó, Phương Hành mượn một thân Phật pháp gia trì có thể chống cự sát khí, lại có thể mượn lực lượng của Phù Đồ đại trận xua đuổi quái thi, tự nhiên có thể tùy ý vãng lai trong ngoài Bách Đoạn Sơn, đám người Kim Ô thì được Phật môn chính quả, đều có Phật pháp hộ thể, nếu có thể cam đoan mình không bị quái thi vây công chí tử, cũng có thể tiến vào Bách Đoạn Sơn, nhưng cần bốc lên rất nhiều nguy hiểm...
Về phần những người khác thì không thể được, vừa vào nơi đây, đã bị đại trận trấn áp, lại bị quái thi vây công...
Biện pháp của Phương Hành là như thế, các ngươi đã có khả năng bức ta cúi đầu, vậy ta dứt khoát làm cục diện đến cấp độ chính ta cũng xử lý không được, mà ta hết lần này tới lần khác lại là chìa khoá duy nhất giải quyết vấn đề khó khăn này, xem các ngươi còn dám làm sao bức ta...
Hoặc là nói, coi như các ngươi muốn bức ta, ta cũng không giúp được các ngươi!
Lệ Hồng Y tự nhiên minh bạch ý tứ của Phương Hành, trầm thấp hít một hơi, cười khổ lắc đầu nói:
- Sự tình lớn mật như thế, chỉ có ngươi dám nghĩ ra, ngươi là đang tính kế Đạo Chủ và Thánh Nhân a, bức bọn hắn thừa nhận địa vị duy nhất của ngươi...
Trầm mặc một chút, thần sắc lại thu vào, hai đầu lông mày xuất hiện ngoan ý, nói:
- Nhưng cũng chỉ có như thế!
Dứt lời, nàng bay người lên giữa không trung, phía sau là một góc của lồng giam, bắt lấy pháp quyết.
- Địa Ngục Môn mở, ác quỷ xuất thế!
Thanh âm của nàng phảng phất như đại biểu một loại pháp tắc nào đó trong thiên địa, ầm ầm chấn động hư không.
Bang...
Lồng giam đột nhiên mở ra một cánh cửa nhỏ, sau đó trong cửa nhỏ, sát khí đáng sợ dâng lên, xông thẳng tới các nơi của Bách Đoạn Sơn, sát khí rơi xuống đất, thình lình hóa thành vô số quái thi hung tàn ngang ngược, giãy dụa xông về bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời, núi núi có thể thấy được quái thi tán loạn, cả thiên địa giống như Địa Ngục U Minh...
- Gào...
Vô số quái thi thét dài.
- Ah... Gào... Ai nha...
Tâm tình của Lệ Anh bành trướng, muốn cùng gọi, lại bị Kim Ô đập lên đầu:
- Quỷ gào cái gì?
- Hắc hắc, kìm lòng không được mà thôi...
Lệ Anh ôm đầu, ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn Bách Đoạn Sơn, lại như nhìn một động thiên phúc địa.
- Ta nghĩ kỹ, nơi đây hóa thành Ma vực, cũng cần người trông coi, ta sẽ lưu tại nơi này tu hành, cũng coi như trông cửa!
Sau khi Lệ Hồng Y thả tất cả quái thi ra, nhìn quái thi đầy khắp núi đồi, sắc mặt nghiêm túc, lúc này bên người nàng tràn ngập quái thi, đỏ hồng mắt, giống như muốn xông lên thôn phệ bọn hắn, nhưng Phương Hành mượn lực lượng của Phù Đồ đại trận, ở bên cạnh hóa ra một phương lĩnh vực, làm cho quái thi chỉ có thể nhìn, lại không cách nào tiếp cận bọn họ mảy may...
Mà trông lấy bọn quái thi này, Lệ Hồng Y thấp giọng nói:
- Ta tiếp nhận Địa Ngục Đạo truyền thừa, thì phải trân quý cơ hội này, bây giờ ta thả tất cả quái thi ra, phía dưới cần luyện hóa tất cả chúng nó sau đó thu hồi lại, đợi cho tất cả quái thi đều vào lao ngục, làm việc cho ta, Địa Ngục Kinh đại thành, đến lúc đó, ngay cả Thánh Nhân... ta cũng dám chiến!
- Tỷ, ta giúp ngươi!
Lệ Anh cười hì hì:
- Ở chỗ này với ta mà nói là phúc địa, ta muốn tu quỷ thân đến đại thành!
- Ta đi là Tu La Đạo, càng chiến càng mạnh, những quái thi này, chính là cơ hội để ta chém giết ma luyện!
Vương Quỳnh cũng mở miệng, ba người bọn họ lại quyết định lưu ở nơi này.
- Các ngươi thì sao? Bước kế tiếp là gì?
Bọn họ dứt lời, nhìn về phía Phương Hành và mấy người khác.
Phương Hành lại cùng Kim Ô liếc nhau một cái, cười hắc hắc nói:
- Chúng ta chuẩn bị đi đàm phán với những lão gia hỏa kia!