Chương 898: Xảy ra chuyện lớn
Giữa hư không, trong tầng mây trùng trùng điệp điệp, vô số thần quang như ngân hà chảy ngược, hai bên đều là tu sĩ râu tóc bạc trắng, khí tức hùng hồn cao thâm, bất kỳ ai đi vào giới tu hành, cũng là đại nhân vật một bước có thể chấn động đại địa ba lần, thân phận của bọn hắn không cần nghĩ cũng có thể suy đoán ra.
Người cầm quyền trong giới tu hành!
Thánh Nhân siêu thoát, mưu cầu đại đạo, không để ý tới tục sự thế gian.
Mà đạo thống chi chủ, thì ánh mắt cực hạn ở một vực, tranh đoạt tài nguyên tạo hóa.
Bọn họ bình thường không xuất thế, lại khống chế hết thảy, chính là nhân vật sau màn của các thế lực, người cầm quyền chân chính!
- Lão tổ, trong Ma Uyên vừa mới truyền tin về, đạo thống Thần Châu chúng ta đã chiếm sáu thành lãnh địa, tiểu Phù Tô càng không chịu thua kém, một hơi đoạt tới cho Viên gia ta 14 ngọn núi, lúc này lão gia ngài đã hài lòng với hắn chưa?
Trong các chư lão, bên người một lão giả vóc người khôi ngô cao lớn, người mặc Bát Quái đạo bào, một đại hán cẩn thận đứng hầu, mặc áo bào tím, dáng người cũng cao lớn giống như lão giả kia, làm cho người khắc sâu ấn tượng nhất chính là đôi mắt, như nội uẩn một thế giới, khép mở tầm đó, bên trong có vô số sinh linh oan hồn đang giãy dụa tiêu tan, giống như ẩn giấu hai thế giới.
Bất quá vào lúc này, đại hán lại cười rất thư thái, nhìn về phía lão giả mặc Bát Quái đạo bào mở miệng.
Mấy đạo thống ở chung quanh đều cách bọn hắn rất xa, không dám tới gần, nam tử mắt tím chính là Viên gia gia chủ, Viên Linh Tiêu. Cũng là phụ thân của Phù Tô công tử, mà lão giả mặc Bát Quái đạo bào càng bất phàm, là lão quái vật mấy ngàn năm không xuất thế của Viên gia, bây giờ đã không biết tới cảnh giới nào...
- A... ngược lại là không chịu thua kém, nhưng tiểu quái miêu của Phù Diêu Cung kia không tới, nếu không có thể nhìn xem hai người bọn họ ai càng mạnh hơn!
Viên lão thần tiên mở miệng cười, giống như một lão gia gia hiền lành.
Viên Linh Tiêu cũng biết lão tổ không phục Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ, ở trên thanh danh một mực chèn ép Phù Tô, muốn cho hai tiểu bối so sánh một trận, nếu như thắng, ở Dao Trì Tiên Hội hắn sẽ có vốn liếng khoác lác, chỉ bất quá đối với chuyện này, hắn thân là phụ thân và Viên gia gia chủ lại từ chối cho ý kiến, bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, không dám tiếp lời, nhẹ giọng cười một tiếng, lại hỏi:
- Chỉ bất quá, Viên gia ta chiếm địa bàn hơi nhiều, không biết có thể...
Ánh mắt của hắn xem xét bên cạnh, có chút do dự:
- Có thái quá không chứ gì?
Viên lão thần tiên trừng Viên Linh Tiêu một cái, giáo huấn:
- Cái gì gọi là quá mức? Huyền Quan là kéo xuống cho bọn hắn, để những nhóc con kia kiếm tiện nghi còn không biết đủ? Chẳng lẽ lại muốn chúng ta giúp bọn hắn chia chỗ tốt sao? Đơn giản là hồ nháo, hết thảy đều nhìn bản lĩnh của mình, đoạt nhiều đoạt ít, ai cũng không có ý kiến!
- Ách...
Viên Linh Tiêu nghe, cười khổ không thôi, biết lão tổ lại lên tính khí, nói:
- Cũng không phải sợ bọn hắn có ý kiến gì, ta là lo lắng ý tứ của các Thánh Nhân. Mấy ngày trước vị ẩn núp bế quan ở Bột Hải lại hiện thân, cũng không biết cùng các Thánh Nhân nói cái gì. Vậy mà đồng thời biểu lộ không ý nguyện nhúng tay, thậm chí không ở chỗ này nhìn chằm chằm, nhưng trước khi bọn hắn đi lưu lại ý tứ, là không cho phép các đạo thống chúng ta nhúng tay, hết thảy bằng bản sự của tiểu bối, hiển nhiên là muốn chia đều cơ duyên, tạo phúc chúng sinh, ở dưới loại ý nguyện này, Viên gia ta chiếm quá nhiều cơ duyên, có thể...
- Ngươi suy nghĩ nhiều!
Viên lão thần tiên tựa hồ có chút không vui:
- Ý tứ tạo phúc chúng sinh, là cho chúng sinh một cơ hội, lại không phải nói tất cả tạo hóa đều phải chia đều, mà đối với tạo hóa lần này, đã là ân huệ tỏa khắp chúng sinh, bây giờ các vị tiền bối kia rời đi, chúng ta và đám lão bất tử của Ma Uyên cũng có ước định, ở đây trấn thủ đại cục, ai cũng không được nhúng tay, chỉ cần hài tử có bản lãnh, thì đoạt tất cả cơ duyên cũng không có người hỏi đến, huống chi lần này thần ma đại chiến, cũng coi như đường đường chính chính, Thần Châu và Tịnh Thổ tranh giành quá lâu, cũng nên có cái thắng bại... Ngươi bảo Phù Tô ra sức đi tranh, ai có ý kiến liền tới tìm ta!
Nghe lão tổ nói, Viên Linh Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cười đáp ứng.
- Đúng rồi... Ngươi nói đứa bé kia trước đây thất thủ ở trong Tịnh Thổ, bây giờ... đã thoát khốn chưa.
Lúc này, Viên lão thần tiên bỗng nhiên chần chờ mở miệng, trên mặt ít có xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Viên Linh Tiêu có chút ngưng tụ nói:
- Nghe nói hắn quấn vào sự tình Phật môn, tình huống cụ thể ta sẽ đi tìm hiểu...
Viên lão thần tiên thở dài nói:
- Bảy trăm năm trước ta phụ hắn rất nhiều, lần này tận lực đền bù tổn thất đi!
Viên Linh Tiêu thấp giọng đáp ứng, nhưng không nói lời nào.
Lúc này, trong Ma Uyên, một đạo linh quang đột phá tầng tầng quy tắc cấm kỵ phong tỏa, phá không bay đến, Viên Linh Tiêu thấy vậy, tay áo mở ra, thu linh quang vào trong tay áo, nhìn Viên lão thần tiên cười nói:
- Lại có tin tức truyền đến, đại khái là đám trẻ con kia thương lượng sự tình tiến thối có kết quả, không biết Phù Tô sẽ hóa giải địch ý của đạo thống khác đối với hắn như thế nào...
Vừa nói, hắn lấy ra một ngọc phù, phía trên có từng tia từng tia linh quang hiển hoá.
Mà theo những linh quang này bị Viên Linh Tiêu cảm ứng, sắc mặt hắn đại biến...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Viên lão thần tiên đứng thẳng người lên, nhíu mày quát hỏi.
- Có đại sự xảy ra...
Viên Linh Tiêu cứng họng, lại nhất thời nói không ra lời, ngượng ngùng đưa ngọc phù tới.
Viên lão thần tiên trực tiếp đoạt lấy ngọc phù, thần niệm thăm dò vào, cũng tức đến mặt mày run rẩy...
- Mẹ nó... Cái này... Đây thật là hỏng...
Viên lão thần tiên cũng bị hù dọa, hô một tiếng, thình lình bay thẳng lên không, vọt vào trong Ma Uyên. Mà cùng lúc đó, ở chung quanh bọn họ, cũng có vài vị tu sĩ kêu to "Làm sao có thể", hoặc "Phiền phức lớn rồi"... Đồng thời xông lên không, như đạo đạo thần quang xông vào Ma Uyên.
- Lão tổ, mau trở lại, tạo hóa tùy thời rơi xuống, chúng ta không vào Ma Uyên được...
Ở phía sau bọn họ, đám người Viên Linh Tiêu nhao nhao kêu to, bị hù đến biến sắc.
Lúc này Ma Uyên đã bị Cửu Thiên Huyền Quan tuyển định, chín bộ Huyền Quan lúc nào cũng có thể sẽ hạ xuống cơ duyên, hơn nữa thời điểm cơ duyên phủ xuống, sẽ có cấm chế vô thượng kèm theo, loại cấm chế kia phảng phất như pháp tắc trong u minh, bài xích tu sĩ có lực lượng mạnh, ngay cả những Độ Kiếp cảnh kia cũng không ngăn cản nổi, lúc đó Ma Uyên chính là cấm địa ngăn cản những cao nhân này tiến vào, dù đệ tử chân truyền chết ở bên trong, bọn họ thân là trưởng bối cũng không dám đi vào nhặt xác!
Ngoại trừ không muốn vi phạm thánh ý, còn bởi vì bọn hắn không muốn chết bất đắc kỳ tử ở bên trong!
Mà lúc này, những lão già được xưng tụng tổ tông của Thần Châu kia, đều giống như điên xông vào...
Oanh! Oanh! Oanh!
Các lão tổ đồng thời bay vào trong Ma Uyên, như ngay cả nguy hiểm tùy thời có thể chết cũng không để ý.
Dùng tu vi của bọn hắn, thiên địa và quy tắc trong Ma Uyên cũng không áp chế nổi bọn họ quá nhiều, cơ hồ là một đường đi nhanh, trực tiếp thâm nhập vào hạch tâm, tu sĩ Kim Đan bình thường cần mười ngày mới có thể chạy đến Bách Đoạn Sơn, bọn họ lại chỉ dùng hơn nửa ngày đã chạy tới, sau đó đứng ở ngoài núi, thần sắc tái nhợt.
Ở trước mặt bọn hắn, là một đoàn tinh vân cuồn cuộn không dứt, bên cạnh là vô số tu sĩ Thần Châu thê thảm chật vật đông một đống, tây một đám, nhìn qua tinh không mà bất lực, nhìn thấy bọn họ đến, từng cái sợ hãi tiến lên đón...
- Lão tổ, ma đầu kia gan lớn bằng trời, thi triển thủ đoạn ti tiện, chiếm địa bàn của tộc ta, mong lão tổ làm chủ!
- Sư tôn, đồ nhi vô dụng, vốn giành được hai ngọn núi, bây giờ lại bị người đoạt hết...
- Lão tổ minh giám, cũng không phải đồ nhi vô dụng, mà là ma đầu kia thủ đoạn quỷ dị, cưỡng ép bức chúng ta ra Bách Đoạn Sơn...
Trong lúc nhất thời, trước mặt các lão gia hỏa đều là người khóc ròng ròng, loạn tung tùng phèo.
- Xin lão tổ trách phạt, nghiệt chướng kia hắn khăng khăng trêu ra đại họa bực này, huyền tôn nhi vốn định khuyên hắn, lại bị hắn đả thương...
Ngay cả Phù Tô công tử cũng ở dưới một gia nô dìu đỡ, đến trước mặt Viên lão thần tiên quỳ xuống thỉnh tội.
Mà lúc này, bên bờ tinh không khác, đồng dạng cũng có người bay tới, nhìn qua tinh không, nghẹn họng trân trối.
Viên lão thần tiên đen mặt, tựa hồ đang bình tĩnh suy nghĩ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía bờ bên kia, giữa hai bên cách trở Bách Đoạn Sơn, nhưng ánh mắt của bọn hắn lại tựa hồ có thể xuyên qua hư không, mơ hồ va chạm, khơi dậy sát ý và căm thù vô tận, như một hơi sau sẽ ra tay với phương, nhưng một lúc lâu, sát ý đồng thời thu hồi, song phương đều bình tĩnh lại, cau mày, cùng đối phương xa xa nhìn nhau.
- Thần Châu đạo hữu, việc này là các ngươi thụ ý sao?
Một bên khác của Bách Đoạn Sơn, có thanh âm giống như sấm rền truyền đến, ầm ầm bao phủ toàn bộ Bách Đoạn Sơn.
- Không phải chúng ta bày mưu đặt kế, việc này cũng vượt ra khỏi chúng ta đoán trước!
Viên lão thần tiên chậm rãi mở miệng, người đứng bên cạnh không thấy thanh âm của hắn lớn bao nhiêu, nhưng lời nói ra, không ngờ cùng đại đạo cộng minh, ung dung truyền khắp Bách Đoạn Sơn, khiến cho các tu sĩ ở bờ bên kia nghe được rõ ràng.
- Bản tọa nghĩ cũng là như thế!
Một bờ khác, một thanh âm truyền tới:
- Trước khi Đại Thánh của Tịnh Thổ rời đi, từng nói trận chiến này đã vì tạo hóa, cũng coi như bọn tiểu bối thay chúng ta tranh phong một trận, tự nhiên phải chú ý công bằng, nếu như mất công bằng, vậy tranh phong còn có gì thú vị, Thần Châu lão hữu, đã có người loạn bàn cờ, vậy chúng ta đồng loạt ra tay, nhổ cái đinh này đi, như thế nào?
Viên lão thần tiên có chút ngưng tụ, còn không đợi trả lời, bên cạnh đã có một người quát lớn:
- Đúng nên như thế!