Chương 900: Cẩu đảm bao thiên
- Ma đầu, ngươi lại còn dám hiện thân, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
- Nghiệt chướng, còn không mau mau thúc thủ chịu trói, muốn lão tổ tự tay trấn áp ngươi sao?
Trong lúc nhất thời, vô số tiểu bối quát lên, có tu sĩ Thần Châu, cũng có tu sĩ Ma Châu, thật là khó gặp tu sĩ hai bên đoàn kết như vậy, thậm chí có vô số tiểu bối xông tới, tế lên pháp bảo, giống như muốn xuất thủ, bất quá chỉ là làm bộ, các lão tổ còn không làm gì được, bọn họ đi lên không phải muốn chết sao, mà các lão giả thấy chính chủ hiện thân, từng cái cũng nhíu mày, thần sắc phức tạp lại cổ quái.
Ánh mắt của Viên lão thần tiên vốn trầm thấp, thấy được kẻ này càng phức tạp rất nhiều.
Mà bên Tịnh Thổ, đồng dạng cũng có một lão giả nhất thời trầm mặc, như lẳng lặng đánh giá người này.
- Tiểu quỷ, nhanh chóng giải đại trận, tự trói thỉnh tội, nếu không đừng trách lão phu trấn áp ngươi...
Lão giả áo đay, Hàn gia lão tổ trầm giọng nói, mặc dù thanh âm bình thản, nhưng không người hoài nghi hắn nói là sự thật.
- Ngươi chớ cho rằng ngươi trốn ở trong đại trận, thì có thể vĩnh sinh tiêu dao, nếu như lão phu đoán không sai, ngươi căn bản không có đầy đủ lực lượng thôi động đại trận này, mà mượn Phong Thiện Đỉnh duy trì, chỉ bất quá, đại đỉnh kia dù sao cũng là tử vật, phía trên đạo uẩn mạnh hơn cũng có hạn, ngươi trốn ở trong đại trận, có thể trốn mười năm hay hai mươi năm? Đợi cho đạo uẩn trên đỉnh tan biến, chính là thời điểm đại trận biến mất, ngươi cho rằng lão phu không có kiên nhẫn chờ đến lúc đó sao?
Càng có một người mở miệng, râu dài râu tóc, cũng không biết là lão tổ phương nào.
Bọn họ nói rất trực tiếp, cũng không tính uy hiếp, bởi vì đều là lời nói thật!
- Ta trước để cho các ngươi vào xem một chút mới nói chuyện chính là nguyên nhân này...
Đối mặt vô số người mắng chửi, uy hiếp, ngay cả Kim Ô cũng có chút mềm nhũn, Phương Hành lại chống eo, mặt không đổi sắc, ngược lại cười phá lên:
- Nói thật với các ngươi đi, lúc ấy tiểu gia chỉ là nhất thời tức giận, liền bày ra đại trận này, thật không nghĩ đến trong đại trận này lại có nhiều quái vật như vậy. Vừa rồi ta đã thử qua, ta không có cách nào xử lý những quái vật kia, hiện tại ngay cả ta cũng giải không được đại trận này, các ngươi nói làm sao bây giờ!
Chính ngươi bày ra đại trận, lại đến hỏi chúng ta làm sao bây giờ?
Nhất thời không người nói chuyện, biểu lộ đều cổ quái tới cực hạn...
- Nói hươu nói vượn!
- Đến lúc này còn hung hăng càn quấy!
- Lại không giải đại trận, nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!
Sau khi trầm mặc, trong nháy mắt lại ồn ào quát mắng, tiểu bối của Thần Châu, Tịnh Thổ có nhiều người tính khí nóng nảy, kiềm chế không được nộ khí trong lòng, nhao nhao quát mắng, ngay cả các lão tổ cũng cau mày...
- Cút con mẹ ngươi, lớn lên giống như cháu trai giả trang cái gì hả?
- Ta ở chỗ này, ngươi đến bầm thây ta xem, không đến tổ tông nhà ngươi là cháu trai của ta...
Phương Hành chống nạnh cùng đám tu sĩ mắng nhau, nước miếng văng tung tóe, khí thế trùng thiên, lấy một địch trăm không rơi vào thế hạ phong.
- Tiểu bối, đừng vội ô ngôn uế ngữ, qua đây nói chuyện!
Các tu sĩ thế hệ trước của Thần Châu, ánh mắt cũng dần dần ngưng trọng,
Một người trong đó nghe Phương Hành và một đám tiểu bối mắng nhau nghe không nổi nữa, trầm mặt quát một câu, đưa tay gọi Phương Hành qua.
Phương Hành lại lui về phía sau một chút, kêu lên:
- Ta không qua, nhiều người ô ngôn uế ngữ như vậy, vì sao ngươi chỉ nói ta?
- Còn dám mạnh miệng?
Lão giả áo đay âm trầm xuống, râu dài bồng bềnh, thấp giọng quát lạnh:
- Tiểu tử đáng chết!
- Hàn gia lão tổ nổi giận...
Không khí chung quanh an tĩnh rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều người lộ vẻ mừng thầm.
Trung Vực Hàn gia, là binh gia chi đạo, nặng nhất quy củ và nghiêm luật, mà Hàn gia lão tổ, thì càng có tiếng tính tình nóng nảy, ngày thường Tứ đại công tử đều là thiên kiêu đỉnh tiêm, nhưng ở trước mặt vị này xưa nay không người dám đi sai bước, nếu chọc hắn không vui, vậy chẳng cần biết ngươi là con cháu ai nhà, sẽ ra tay giáo huấn, ngươi còn không thể không nghe.
Bây giờ tiểu ma đầu kia ngược lại tốt, vậy mà vừa đối mặt liền chọc giận vị lão tổ này.
Nhưng để bọn hắn giật mình còn ở phía sau, tiểu ma đầu kia đối mặt với lão tổ kia, vậy mà chống eo, trừng mắt, dắt cuống họng kêu lên:
- Ta đáng chết, ngươi dám giết ta sao?
Lá gan của tiểu ma đầu kia lớn như thế nào a, vậy mà kêu gào với Hàn gia lão tổ?
Ăn gan chó lớn lên sao?
Chung quanh trong nháy mắt an tĩnh, vị Hàn gia lão tổ kia mặt không biểu tình, trên người lại mơ hồ có nộ khí sinh sôi...
Chung quanh có quái phong tăng lên, quét sạch một vực, trùng trùng điệp điệp...
- Lão hữu bớt giận...
Nhưng lúc này, Viên lão thần tiên lại thấp giọng mở miệng, khuyên nhủ Hàn gia lão tổ, sau đó chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Phương Hành, thấp giọng nói:
- Lạp nhi, chớ có hồ nháo, lần này hành động của ngươi, trêu ra nhiễu loạn không nhỏ, nghe ta một câu, thu tử trận bao phủ Bách Đoạn Sơn, đuổi quái thi bên trong đi, trả lại Bách Đoạn Sơn thanh tĩnh, sau đó theo ta về nhà, lão phu tự nghĩ còn có mấy phần mặt mũi, có thể cam đoan với ngươi, sau này tuyệt đối không có người tìm ngươi gây chuyện...
- Lạp nhi là ai?
Phương Hành đảo tròng mắt, đoán được một ít gì, nhưng tạm thời không để ý tới, nhìn vị lão thần tiên kia, thái độ tốt lên rất nhiều, cười hì hì nói:
- Trước đây đã nói qua công bằng cạnh tranh, ta cũng không có tìm người tới giúp nha, vậy ta chiếm cả Bách Đoạn Sơn, đó cũng là bản lãnh của ta, các ngươi dựa vào cái gì không nhận? Về phần thu hồi đại trận? Ta không có bản lãnh này, bày trận dễ dàng thu trận khó, một khi bày ra đại trận, ta cũng khống chế không được, dùng bản lãnh của các ngươi, hẳn là có thể tính ra ta nói thật hay giả!
- Cái này...
Hắn đã là lần thứ hai nói vấn đề này, khiến cho các tu sĩ đồng thời nao nao.
Nhìn bộ dáng nói chuyện của tiểu ma đầu, kia không giống như giả.
- Nếu ngươi không khống chế được, vậy ngươi bố trí xuống nó làm gì?
Một lão tổ Tịnh Thổ sớm đã kìm nén không được, mở miệng quát hỏi.
- Bởi vì mặc dù ta không khống chế được, nhưng vẫn có thể tùy tiện ra vào nha...
Phương Hành trả lời đương nhiên:
- Cái này giống như là một bảo khố, ta cho nó một cái khóa, cái khóa này ta không hủy được, bất quá ta có chìa khoá, có thể mở khóa vào lấy bảo bối, các ngươi nói có nên làm hay không...
Các lão tổ cau mày, sau đó phân biệt nhìn về phía hai người.
Là một vị ở Thần Châu, người mặc áo gai, trên người khí tức bình thản, cơ hồ giống như phàm nhân. Cả người nếu không nói, sẽ như giấu vào đại đạo, không người chú ý tới hắn, mà hắn nghe lời ấy, tay áo khẽ nhúc nhích, từ trong tay áo trượt ra mấy đồng tiền, bày ở trong lòng bàn tay nhìn thoáng qua, lại thu hồi tay áo, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng...
- Hắn nói là thật!
Lão giả này thấp giọng mở miệng, như thông qua mấy đồng tiền kia, xác định rất nhiều chuyện.
- Bỉ Ngạn Tự truyền đến tức tức, những quái thi này vốn ẩn thân ở trong Tiếp Dẫn Tháp, lúc trước mượn vô lượng phật uẩn mới khuất phục, bây giờ không có phật uẩn áp chế, hung tính phóng đại, ngay cả chúng ta cũng không thu phục được, tiểu tử này càng không có bản lãnh ấy...
Một người khác cũng thấp giọng mở miệng, mình người đuôi rắn, là một lão giả của Oa Nữ tộc.
- Tiểu quỷ, lại thực có can đảm sử dụng chiêu thức tổn hại như thế, trêu đùa chúng ta sao?
Đám lão tổ trầm mặc một lát, sau đó Hàn gia lão tổ quát to một tiếng, huy chưởng vồ về phía Phương Hành.
Lão thần tiên xuất thủ, uy thế kia sao àm mạnh mẽ, một chưởng cầm ra, phô thiên cái địa, tinh vân kích động. Trong bàn tay, giống như có vô số xiềng xích đại biểu quy củ và luật pháp xuất hiện, trùng trùng điệp điệp quấn tới Phương Hành, ở thời khắc này, Kim Ô nào dám có chút do dự, quay đầu chạy trốn.
Phương Hành cũng vội vàng dẫn động lực lượng của Phù Đồ đại trận, tinh vân hội tụ, muốn dùng lực lượng đại trận đối kháng, sau đó mình thừa cơ lui hướng đại trận chỗ sâu...
Chỉ bất quá hắn ở vào biên giới đại trận, điều động lực lượng đại trận có hạn, vậy mà bị đại thủ của Hàn gia lão tổ đánh tan, sau đó thẳng tắp trấn áp xuống, trong lúc nhất thời hắn vừa kinh vừa giận, kêu to một tiếng, hóa ra Ma Tướng ba đầu sáu tay, tế Long Văn Hung Đao, Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính… thẳng đón đại thủ...
- Hàn lão quái, ngươi dám đụng người Bắc Minh gia ta?
Ngoài dự liệu, thời điểm Hàn gia lão tổ sắp đánh xuống, bên Tịnh Thổ, thình lình có một thanh âm gào lên, cùng lúc đó, một đạo lực lượng phồn vinh mạnh mẽ lăng không xuất hiện, phảng phất như đại dương mênh mông đánh tới, đẩy đại thủ của Hàn gia lão tổ qua một bên, Phương Hành tránh thoát một chưởng, bị hù kém chút tiểu ra quần, cùng Kim Ô trốn vào trong đại trận.
Người xuất thủ là Bắc Minh lão tổ bên Tịnh Thổ, lúc này hắn tay áo bồng bềnh, lao thẳng về phía trước, phía sau thình lình có một Côn Bằng to lớn hiển hiện, phun ra nuốt vào tinh hà, làm vỡ nát hư không và quy tắc vô tận, hắn một bên đề phòng tu sĩ Thần Châu, một bên nhìn về phía Phù Đồ đại trận, thấp giọng hét lớn:
- Kỳ Lân nhi đừng hoảng hốt, có lão tổ ở đây, ta xem ai có thể động tới ngươi!
- Kỳ Lân nhi là ai a?
Lúc này Phương Hành đã núp ở trong Phù Đồ đại trận, biểu lộ cổ quái lẩm bẩm.
- Bắc Minh lão quái, ngươi muốn như thế nào?
Lúc đầu Hàn gia lão tổ tính toán tinh diệu, vốn nên một tay bắt lấy tiểu quỷ kia, lại bị ngăn cản, giận dữ quát hỏi.
Ngay cả bên Tịnh Thổ, cũng có người ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Bắc Minh lão tổ, lão giả này lại quyết định thật nhanh, quát:
- Chư vị chê cười, kẻ này là bảy trăm năm trước, nữ nhi số khổ của ta sinh hạ, pháp tướng ba đầu sáu tay chính là bằng chứng, trước đây ta đã sai tiểu tôn Thanh Địch đi tìm hắn về gia tộc, một tìm chính là mười năm, chỉ vì sự tình trì hoãn, mới kéo tới lúc này, bây giờ đã gặp, tự nhiên trước dẫn hắn về tộc, bất kể là ai, làm tổn thương con cháu Bắc Minh gia ta, lão hủ há sẽ bỏ qua?
- Không sai, nên nhận tổ quy tông!
Đám lão hồ ly của Tịnh Thổ phản ứng cực nhanh, mặc dù còn cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng đều gật đầu đồng ý, sắc mặt cười nở hoa.
Nhưng lúc này, bên Thần Châu, có người thấp giọng cười lạnh:
- Hài tử của Viên gia ta, dựa vào cái gì Bắc Minh tộc ngươi mang đi?