Lược Thiên Ký

Chương 902b: Chuyện xưa ở bảy trăm năm trước

Chương 902b: Chuyện xưa ở bảy trăm năm trước

- Nói hươu nói vượn, lúc ấy Bắc Minh tộc các ngươi không phải cũng thấy chết không cứu sao?
Viên lão thần tiên tức giận quát tháo, hai đầu lông mày ẩn hiện tức giận.
- Chậm đã chậm đã, nghe các ngươi nói nửa ngày, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao ta không nhớ rõ?
Đến lúc này, Phương Hành không mở miệng cũng không được, hắn đã sớm nghe ra, Viên gia và Bắc Minh tộc có thể nói thù cũ cực sâu, hơn nữa thù cũ này, còn có quan hệ tới "mình", chỉ bất quá hắn không xem ra gì, hơn nữa trong lòng sớm đoán được cái gì, cho nên không quan hệ, nhưng nghe bọn hắn lại lần nữa nhấc lên, trong lòng không nhịn được hiếu kỳ, cắt ngang nhị lão tranh đấu, mở miệng hỏi.
- Xem ra ngươi còn không có khôi phục ký ức mấy đời trước...
Bắc Minh lão tổ nghe, lại khẽ giật mình, sau đó cười lạnh, đáy mắt nhiều hơn mấy phần nắm chắc, quay đầu nhìn Phương Hành nói:
- Kỳ Lân, đó là một chuyện xưa bảy trăm năm trước, nếu ngươi nghe, đại khái sẽ không do dự lựa chọn bất định...
- Bắc Minh lão quái, chớ có hồ ngôn loạn ngữ!
Ánh mắt Viên lão thần tiên lẫm liệt, biết Bắc Minh lão tổ muốn làm cái gì, ánh mắt bùng cháy!
- Các ngươi làm được, nhưng không cho lão phu nói sao?
Bắc Minh lão tổ cười lạnh, bi thương mở miệng:
- Hết thảy đều bắt nguồn từ dã tâm của Viên gia! Bảy trăm năm trước, Viên gia ra một kỳ tài, ở Kim Đan cảnh lại một kiếm tru thất anh, chiến lực mạnh phá vỡ ghi chép của giới tu hành, từ trước đến nay không có một người, ở Kim Đan cảnh có bản lĩnh như hắn, mà người kia, cũng danh xưng vô tiền khoáng hậu, nghe Viên gia thả ra tiếng gió nói, người kia chính là Tiên Thiên Đạo Thể, chỉ xuất hiện qua ở thời kỳ thượng cổ, Kim Đan cảnh liền có bản lĩnh bực này. Nếu trưởng thành, hắc hắc...
- Một kiếm trảm thất anh, nói là quái thai kia sao?
Phương Hành nghe, cũng giật mình không nhỏ, trong lòng thầm nghĩ:
- Nguyên lai là người Viên gia...
- Không phải Viên gia ta thả ra tiếng gió, Kiếm Cửu vốn chính là Tiên Thiên Đạo Thể, cùng cổ thư ghi lại không khác nhau chút nào!
Nghe Bắc Minh lão tổ nói, Viên lão thần tiên quát lạnh uốn nắn.
Bắc Minh lão tổ lại không để ý tới hắn, cười lạnh nói:
- Là thực cũng tốt, là giả cũng được. Nói tóm lại, là một kẻ chết yểu cuối cùng ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không đột phá được mà thôi, cái gì lập tức thành tiên, cái gì vạn thế siêu thoát… đều là lời nói ngoa! Người kia vì mạnh mẽ tu đại thuật, vì tăng cao tu vi, không vừa lòng ở thần thuật và kinh điển đã có của Viên gia, tìm vô số người khiêu chiến, đoạt thư tịch của người, Viên gia không cho là nhục, còn thấy là quang vinh, khắp nơi bao che khuyết điểm, dự định muốn mượn tiềm lực trưởng thành của người kia, chính danh thiên hạ đệ nhất thế gia!
Tựa hồ Bắc Minh lão tổ đang cố ý bóc trận vết sẹo của Viên gia, càng nói càng tức giận:
- Thời điểm đó Viên gia không ai bì nổi, không chỉ quái thai kia hoành hành bá đạo, ngay cả đám trưởng bối cũng không để vào mắt, ngay cả Viên Thiểu Bạch hắn danh xưng kỳ tài thứ hai trong tộc cũng là một hỗn trướng. Sau đó quái thai kia mượn thời điểm đến Tịnh Thổ ta dạo chơi, vậy mà hoa ngôn xảo ngữ, lừa nữ nhi của ta...
- Là con gái của ngươi tự nguyện đến Viên gia ta, sao nói là đệ tử Viên gia ta lừa nàng?
Viên lão thần tiên lại căm giận bất bình mở miệng.
- Im miệng!
Đột nhiên, hai người đồng thời quát mắng, một cái chính là Bắc Minh lão tổ nổi nóng.
Mà một cái khác, rõ ràng là Phương Hành đang nghe đến mê mẩn, nhưng cũng thốt ra...
Viên lão thần tiên tức điên lên, trừng Phương Hành một cái, lại không tiện quát tháo.
Phương Hành cũng theo bản năng co rụt đầu lại, không có dũng khí phách lối, nhưng mong đợi Bắc Minh lão tổ nói tiếp.
- Mắng tốt!
Bắc Minh lão tổ lại hết sức hài lòng liếc nhìn Phương Hành một cái, tiếp tục nói:
- Con gái lớn không dùng được, Tinh Nữ... cũng là mẫu thân của ngươi, nàng nguyện ý kết duyên với hỗn trướng kia, ta mắng không nghe, quản cũng không quản được, ta giam nàng, nàng cùng hỗn trướng kia lén chạy ra ngoài, ta thấy nàng tâm ý đã định, liền dứt khoát từ bọn họ, chỉ coi như không có nữ nhi này, về sau nghe nói, nàng gả vào Viên gia, lại bị ức hiếp, nhưng trời cao nước xa, ta làm cha cũng ngoài tầm tay với...
- Nhưng quá đáng hơn còn ở phía sau, ba năm sau, bọn họ có thai...
Bắc Minh lão tổ nhìn Phương Hành, tựa hồ có chút buồn rầu, hít một hơi mới nói:
- Tinh Nữ không hổ là nữ nhi ta yêu thích nhất, hỗn trướng kia cũng không phải hạng người bình thường, hài tử truyền thừa huyết mạch của hai người bọn họ, tự nhiên cực kỳ bất phàm, vừa ra đời không bao lâu, liền có tin tức truyền đến, nói kia thể chất của hắn thình lình cũng giống như quái thai, nói cách khác, nếu như cho hắn tài nguyên và tạo hóa giống nhau, đứa nhỏ này cũng có khả năng đạt tới cảnh giới giống quái thai kia, thậm chí mạnh hơn hắn...
Đến lúc này, chung quanh đã yên tĩnh, không có bất kỳ người nào mở miệng.
Liên quan tới bí văn bực này, thế gian nghe đồn rất ít, Viên gia che giấu rất kín, từ bảy trăm năm trước quái thai kia vẫn lạc, liền có một loại lực lượng âm thầm quét sạch hết thảy nghe đồn liên quan tới hắn, rất nhiều người ngay cả quái thai kia xuất thân Viên gia cũng không biết...
- Hắc hắc, một môn song đạo thể, lúc đó Viên gia thật đúng là phong quang...
Bắc Minh lão tổ cười lạnh mở miệng, lại ẩn hàm mỉa mai:
- Đứa bé kia là ngoại tôn của ta, chính ta cũng ưa thích, Viên gia vì chính danh, đặt tên Viên Lạp, ta liền vì nó lấy tự, xưng Kỳ Lân, chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, quái thai kia còn chưa đột phá Nguyên Anh cảnh, lại bỗng nhiên truyền đến tin tức tẩu hỏa nhập ma, nói là vì cưỡng ép đạt tới cảnh giới viên mãn, tu hành đến hỏng. Theo lý thuyết, hết thảy đều là hắn tự tìm, đã tu hành hỏng, vậy tùy hắn đi thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác... nhưng hết lần này tới lần khác...
Đột nhiên ánh mắt của Bắc Minh lão tổ hung ác nhìn về phía Viên lão thần tiên:
- Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà một lòng muốn cứu sống quái thai kia, mà biện pháp của bọn hắn, không ngờ là hy sinh ngoại tôn lúc ấy vẫn chưa tới mười tuổi của ta...
Phương Hành lẳng lặng nghe, biểu lộ đã cực kỳ cổ quái.
Mặc dù Bắc Minh lão tổ nói rất bất công, Viên lão thần tiên lại phủ nhận rất nhiều, nhưng hắn không phải kẻ đần, có thể nghe ra chân tướng của sự thật, nhất thời tâm tư chấn động, thật lâu nói không ra lời, đồng thời có oán khí vô tận bốc lên...
Sự thật kỳ thật rất đơn giản!
Lúc đó tiểu hài không đến mười tuổi kia, cuối cùng trở thành vật hi sinh để Viên gia cứu quái thai kia!
Dù sao quái thai của Viên gia, ba tuổi đọc thuộc lòng kinh nghĩa, năm tuổi tu luyện thuật pháp, không chỉ đạo thể phi phàm, càng có tiếng thần đồng, mà Viên Lạp, mặc dù cũng là Tiên Thiên Đạo Thể, nhưng đứa bé kia lại có vẻ hơi vụng về, năm tuổi mới biết nói, học chữ, còn chậm hơn những đứa trẻ khác một nhịp, tu hành cũng không cố gắng, cho nên rất nhiều người Viên gia đều cho rằng hắn đã chú định không thể đạt tới độ cao như quái thai, thậm chí ngay cả Thần Tử của gia tộc cũng không sánh nổi.
Cho nên thời điểm quái thai Viên gia tẩu hỏa nhập ma, liền có người đưa ra một biện pháp, chính là rút ra đạo nguyên trên người hài tử, rót vào trong cơ thể quái thai Viên gia...
Cử động này không chỉ giúp quái thai Viên gia vượt qua đạo kiếp, còn có thể trợ giúp hắn nâng cao một bước, siêu việt dĩ vãng!
Theo đại gia tộc, cách làm này hình như không gì đáng trách, nhưng phụ mẫu của đứa bé kia lại khác...
Thế nhưng gia tộc quyết định, dù là phụ mẫu cũng bị trấn áp, đứa bé kia cũng nhất định trở thành vật hi sinh!
Nhưng chẳng ai ngờ, vào lúc đó, bỗng nhiên trên trời rơi xuống Huyền Quan, ảnh hưởng sâu xa.
Lần đầu tiên Huyền Quan rơi xuống, kinh động đến các đạo thống Thần Châu, biết trong Huyền Quan có vô số cơ duyên, lại không biết nên làm sao lấy được, tự nhiên xuất hiện một nhóm "vật hi sinh", những người kia chính là tiến vào trong Huyền Quan dò đường, mà phụ thân của tiểu hài tử kia, là một cái trong số đó, dù sao hắn cũng rất hận gia tộc, đã thuộc về loại "không thể lưu lại", nhưng chẳng ai ngờ tới, vị phụ thân kia sau khi vào Huyền Vực, vậy mà thực thành công sống sót, còn đánh chết người theo hắn tiến vào Huyền Vực, hoặc nói là người trông coi hắn, phá hủy tất cả cấm chế trên người, sau đó trộm dị bảo mà gia tộc đoạt được ở trong Huyền Quan đào thoát.
Lúc đó hắn đào thoát quá ngoài dự liệu, hơn nữa hắn lại bố trí nghiêm cẩn, tránh đi gia tộc phát giác, mà hắn thì mượn đoạn thời gian kia, lặn lẽ về gia tộc, đoạt hài tử đã bị người rút ra đạo nguyên, nửa chết nửa sống đi, trong đêm đào thoát, vượt qua Ma Uyên, đi vào Tịnh Thổ tìm Bắc Minh tộc trợ giúp, lúc đó Bắc Minh tộc có một gốc tiên dược từ thượng cổ lưu truyền xuống, tên Luân Hồi Thảo, danh xưng có năng lực tái tạo lại toàn thân, lúc ấy hắn hi vọng Bắc Minh tộc có thể dùng dị bảo này, chữa khỏi đứa bé kia.
Chỉ tiếc, Luân Hồi Thảo kia là một trong mấy tiên dược còn sót lại thế gian, Bắc Minh tộc tự nhiên không bỏ, lại sai người liếc nhìn đứa bé kia một cái, biết đạo nguyên tổn hao, dù cứu được trở về, chỉ sợ cũng không cách nào đạt tới đỉnh phong, cuối cùng cự tuyệt vị phụ thân kia thỉnh cầu, còn có một ít hạng người lòng lang dạ thú, nghĩ kế muốn rút ra đạo nguyên còn lại của đứa bé kia, rót vào trên người tiểu bối của Bắc Minh tộc, nói không chừng có thể tạo nên một nhóm thiên tài siêu thoát cùng thế hệ, triệt để thương thấu trái tim vị phụ thân kia...
Trong lúc vô tình dò xét được tin tức này, ở trong đêm trốn thoát Bắc Minh tộc, cuối cùng chẳng biết đi đâu.
Bắc Minh tộc và Viên gia, một mực đang tìm hiểu các nơi, trong lúc này cũng mò được tung ảnh của hắn mấy lần, thông qua một số dấu vết để lại, bọn họ xác định một sự kiện, vị phụ thân kia đang lấy Luân Hồi bí thuật, học bí pháp của Quỷ Quốc Nam Chiêm Bộ Châu, rút ra thần hồn và đạo nguyên còn sót lại của đứa bé kia, trợ giúp hắn Luân Hồi chuyển thế, hi vọng có thể trị khỏi hắn, phương pháp này, khả năng thành công cực thấp, ngay cả Viên gia và Bắc Minh tộc, cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn có thể thành công, thẳng đến hôm nay, Phương Hành trên người mang theo Viên gia phù lệnh hiện thế...
Trên người có Viên gia phù lệnh, lại tu thành thần thông của Bắc Minh tộc, cộng thêm một số chứng cứ của Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương, Viên gia và Bắc Minh tộc, cơ hồ đều lập tức xác nhận, Phương Hành là đứa bé kia!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất