Lược Thiên Ký

Chương 902a: Cãi nhau

Chương 902a: Cãi nhau

- Mẹ nó, con quạ đen kia thật đáng chết!
Ánh mắt Phương Hành cổ quái đã nói rõ vấn đề, nhất thời để hai vị lão tổ của Viên gia và Bắc Minh tộc không nắm chắc, đồng thời không biết bao nhiêu người ở trong lòng thầm mắng Kim Ô, bây giờ là trường hợp nào, đây chính là Bắc Minh tộc và Viên gia muốn nhận con cháu phiêu bạt bảy trăm năm về nhà, tên này dùng cái ví von gì không tốt, sao lại dùng Diêu tỷ ở kỹ viện, ví tiểu ma đầu kia là Diêu tỷ ở kỹ viện, vậy hai đại gia tộc trở thành cái gì? Bất quá mặc dù trong lòng tức tối, lại không tiện quát tháo, đều cố giấu ở trong lòng...
- Lạp nhi, ngươi theo ta về tộc, gia tộc tự nhiên không bạc đãi ngươi, ngươi muốn làm Thần Tử Viên gia, cũng không phải không có thương lượng, trên thực tế gia tộc vốn định đền bù tổn thất cho ngươi, không hề kém hơn Thần Tử, hơn nữa gia tộc cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, nghe nói ngươi từng dựng lên Kiếp Đạo đạo thống, chiếm núi làm vương, nếu ngươi chịu trở về, gia tộc tự mình làm chủ cho ngươi, để ngươi một mình có mười ngọn núi, như thế nào?
Viên lão thần tiên mở miệng, từ biểu lộ đến xem, ngược lại có chút khẩn thiết.
Nhưng biểu lộ hơi có vẻ xấu hổ, dùng thân phận của bọn hắn, dùng chỗ tốt dẫn dụ Phương Hành trở về, thật đúng là có chút ngượng nghịu!
- Ha ha, vậy còn lại 90 tòa thì tính thế nào?
Bắc Minh lão tổ cười lạnh mở miệng:
- Bách Đoạn Sơn vốn đã ở trong tay Kỳ Lân nhi, Viên gia các ngươi là dự định cầm tạo hóa đã ở trong tay hắn làm ân huệ sao? Huống hồ, Thần Châu chư tộc các ngươi, cho tới bây giờ đều dùng lợi làm đầu, nhân tình lạnh lùng, hiện tại ngươi nói dễ nghe đi nữa, ai dám cam đoan sau khi Kỳ Lân nhi đi Viên gia các ngươi, sẽ không bị các ngươi vứt bỏ, thậm chí lợi dụng?
Không giống Viên gia lão tổ, Bắc Minh lão tổ mới mở miệng liền nói phá.
- Thất phu, im ngay, bảy trăm năm trước, tiện... Thánh nữ của Bắc Minh tộc các ngươi câu dẫn thiên kiêu tộc ta, sổ sách này còn chưa tính với ngươi đâu!
Viên lão thần tiên bị Bắc Minh lão tổ đâm thọc, thù mới hận cũ cùng nhau bạo phát ra, hung hăng nhìn Bắc Minh lão tổ hét lớn. Xem ra hắn vốn còn bất mãn với chuyện xưa năm đó, vào lúc này phát tiết ra, lúc đầu vô ý thức muốn mắng ma nữ kia là "tiện nhân", chỉ là nghĩ đến ma nữ kia là mẹ của Phương Hành, mới vội vàng nhịn xuống, đổi thành "Thánh nữ" !
- Lão hỗn trướng, ta cũng nhịn ngươi rất lâu, năm đó tộc ngươi hại ngoại tôn của ta, chọc tức chết nữ nhi của ta. Khoản nợ này thật cho rằng ta quên sao?
Bắc Minh lão tổ giận tím mặt, vén tay áo lên, muốn động thủ.
- Chẳng lẽ vì ma đầu kia, các lão tổ của Thần Châu Tịnh Thổ lại muốn đại chiến một trận sao?
Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, đều đã bị dọa sợ, trong lòng kêu thảm nghĩ.
Chuyện xưa bảy trăm năm trước, vốn sáng tạo ra thù cũ của Bắc Minh tộc và Viên gia, đến nay còn chưa giải quyết.
Mà bọn họ muốn động thủ, các tu sĩ Thần Châu và Tịnh Thổ đi cùng cũng nhấc lên sát cơ, việc này bề ngoài là Bắc Minh tộc và Viên gia tranh đoạt, trên thực tế ai cũng biết đây là vì tranh đoạt cái "chìa khoá" kia, Viên gia thắng, chính là Thần Châu thắng, Bắc Minh tộc thắng, chính là Tịnh Thổ chiếm ưu thế, ai có thể nắm giữ Phương Hành, người đó sẽ nắm giữ Bách Đoạn Sơn, đây là trọng yếu bực nào?
Căn cứ vào vấn đề này, vô luận là Thần Châu hay Tịnh Thổ, ai cũng sẽ không nhường một bước, trước mang kẻ này trở về lại nói.
Chỉ bất quá những lão tổ kia, đã bao lâu không cùng người động thủ rồi?
Thời đại của bọn họ đã qua, bây giờ ngay cả vị trí Đạo Chủ thậm chí gia chủ cũng truyền cho tiểu bối, ngày bình thường tĩnh tu tạo hóa, lĩnh ngộ thiên đạo, chỉ cầu ở lần tiếp theo lôi kiếp phủ xuống, có thể kháng nhiều một lần. Lần này nếu không phải việc quan hệ tới Huyền Quan, tạo hóa thông thiên, bọn họ cũng sẽ không rời tộc địa, đi tới ngoài Ma Uyên tọa trấn, càng sẽ không bốc lên phong hiểm tùy thời bị đại đạo pháp tắc từ trên trời phủ xuống trấn áp chạy vào Ma Uyên xử lý loạn tượng...
Nhưng bây giờ, bọn họ thình lình không chỉ tới, còn muốn đích thân động thủ đấu pháp?
Hơn nữa là lão thần tiên của hai địa phương, liên thủ đối kháng!
Một màn này, thật để bọn tiểu bối ở xung quanh bị hù ngay cả tới gần cũng không dám!
Ai biết đám lão quái này đánh hội đồng sẽ có dạng sự tình gì phát sinh, đại khái Ma Uyên sẽ bị dẹp yên một mảnh a...
- Khà khà khà khà, ngươi đoán bên nào có thể thắng?
- Ta đoán Tịnh Thổ...
- Ta đoán Thần Châu...
- Các lão đầu Thần Châu khí thế mạnh hơn một chút, nhưng người Tịnh Thổ tương đối nhiều...
Trong Phù Đồ đại trận, Phương Hành và Kim Ô cười xấu xa trao đổi ý kiến, còn cược một vò rượu.
- Viên lão quái, sáu trăm năm trước chúng ta giao thủ qua một lần, phân thắng bại nhưng chưa phân sinh tử, hôm nay dứt khoát chấm dứt đi?
Bắc Minh lão tổ lành lạnh gầm thét, bước lên một bước, trường bào trên người như có Tinh Thần tô điểm, lưu lạc quang hoa.
- Tốt, sáu trăm năm trước ngươi chưa vượt qua đạo lôi kiếp thứ nhất, hôm nay vừa vặn để lão phu xem bản lãnh của ngươi!
Viên lão thần tiên cũng không có nửa phần lùi bước, nhanh chân tiến lên, râu trắng bồng bềnh, uy phong lẫm liệt, sát cơ tràn đầy, cái bộ dáng này, ngay cả Phù Tô cũng cảm giác cực kỳ lạ lẫm, chỉ cảm thấy lão tổ trong trí nhớ từ trước đến nay đạo uẩn khoan thai, chuyện trò vui vẻ, vô luận đối mặt cục diện gì, cũng chưa từng thất thố, càng chưa từng thấy lão tổ đằng đằng sát khí như vậy?
- Tốt, để lão phu đến lĩnh giáo Tam Thanh đại thuật của ngươi một lần!
Bắc Minh lão tổ càng không đáp lời, "Hô" một chưởng đánh ra ngoài.
Chỉ nháy mắt, giữa thiên địa phảng phất như trống rỗng xuất hiện một vùng biển mênh mông, bao phủ mười dặm ở trong đó, trong đại dương, thình lình có một quái vật khổng lồ chìm chìm nổi nổi, có lực lượng quấy cả càn khôn, chính là Côn trong truyền thuyết, cự thú này khẽ động, đại dương mênh mông dâng lên sóng cả, sau đó ầm ầm hóa thành thủy triều vô tận vỗ ra.
Nhấc tay lộ ra đại dương mênh mông, chưởng rơi bao phủ càn khôn!
Bắc Minh lão tổ hiển nhiên rất giận, vừa ra tay liền hiển lộ thực lực chân chính!
Ngay cả Phương Hành ở thời khắc này cũng nhìn trợn cả mắt, đây chính là pháp môn đỉnh tiêm thế gian ah...
Vô luận là tu vi, hay thôi diễn đại thuật, đều đã đạt đến cực hạn!
Nhưng đối mặt một chưởng này, Viên lão thần tiên lại quát lạnh một tiếng, dậm chân, đại địa giống như bị cự thú sâu trong lòng đất ủi mạnh, phát sinh địa chấn hủy thiên diệt địa, lực lượng khổng lồ hiện lên, chấn đại dương mênh mông quân lính tan rã...
Ở dưới lực lượng to lớn va chạm, từ trung tâm khuếch tán ra, loại thần lực đáng sợ kia, làm đám tiểu bối ở chung quanh sợ mất mật, nhao nhao né tránh. Nếu chạy chậm một chút, sẽ bị lực lượng kia bao phủ, cặn bã cũng không còn!
Ngay cả Phương Hành và Kim Ô cũng vội vã thôi động đại trận bảo vệ mình, mới khó khăn lắm khỏi bị tác động.
Hơn nữa theo nhị lão giao thủ, trận doanh Thần Châu và Tịnh Thổ phía sau bọn họ cũng sát khí bừng bừng phấn chấn, muốn xuất thủ.
- Chậm đã!
Nhưng lúc này, lão giả lúc trước thôi diễn quẻ tượng bỗng nhiên mở miệng hét lớn, ngăn trở trận hỗn chiến sắp triển khai:
- Đại kiếp sắp tới, cơ duyên chưa định, mấy vị lão hữu, còn có đồng đạo Tịnh Thổ, Thần Châu và Tịnh Thổ lẫn nhau cừu thị mấy vạn năm, đều kiềm chế lửa giận, bây giờ chính là thời điểm khẩn yếu, các ngươi lại dự định nhấc lên Thần Ma đại chiến sao?
Lão giả này nói một câu, khiến cho các tu sĩ đều trầm mặc lại, thoáng tỉnh táo.
Người nói chuyện chính là Thiên Cơ Cung cung chủ, người xưng Thiên Cơ lão nhân, chính là đương thời lĩnh ngộ Thiên Cơ đệ nhất nhân, danh xưng người tu mệnh thuật ra số lượng thất thất, đại đạo 50, thiên diễn 49, cho nên phàm là người tu mệnh thuật, đều cho rằng đại đạo vận chuyển, mỗi một hơi thở đều có 49 loại khả năng. Mà phán định tu vi mệnh thuật của một người sâu cạn, là nói hắn tu thành mấy đạo mệnh thuật, một đạo là phàm nhân, chỉ có thể nhìn thấy một loại khả năng, mà người tu mệnh thuật, lại có thể thôi diễn ra 49 loại khả năng. Thiên Cơ lão nhân danh xưng tu ra số lượng thất thất, chính là chỉ hắn tu thành 49 đạo mệnh số, không chỉ ở Thần Châu địa vị phi phàm, ngay cả ở Tịnh Thổ, cũng không có người có dũng khí khinh thường hắn!
Bây giờ đại thế va chạm, giấu giếm sát cơ, cũng chỉ có hắn có thể ngăn cản kiếp nạn.
- Thần Toán, dùng ý kiến của ngươi, lại nên như thế nào?
Bên Tịnh Thổ, có một người thấp giọng mở miệng, lớn tiếng quát hỏi, hiển nhiên là biểu thị có thể thương lượng.
Nói thật, nếu không phải thế cục như thế, bọn họ cũng không muốn động thủ.
Dù sao tu luyện đến cảnh giới như bọn họ, lại có mấy người thực nguyện ý cùng người khác đánh nhau chết sống?
Thiên Cơ lão nhân thấy có hi vọng ngăn cản, hơi thở phào nói:
- Viên gia là phụ tộc, Bắc Minh là mẫu tộc, nếu các ngươi muốn nhận vị tiểu hữu kia, đều danh chính ngôn thuận, đã không tranh chấp được, vậy tại sao không hỏi ý nguyện của vị tiểu hữu kia?
- Hỏi hắn?
Có mấy người ánh mắt lãnh khốc nhìn thoáng qua Phương Hành, hơi có chút xem thường.
Việc lớn bực này, quan hệ trọng đại, tiểu quỷ kia sao có thể quyết định hướng đi!
Bất quá nhìn ánh mắt của Thiên Cơ lão nhân, trong lòng bọn họ lại tỉnh ngộ, bản sự của Phương Hành ở trong mắt bọn hắn tự nhiên tính không được cái gì, nhưng bây giờ tiểu quỷ này núp ở trong Phù Đồ đại trận, còn không sợ uy hiếp của bọn hắn, hiện tại ý kiến của hắn rất trọng yếu, trước khi hiểu tâm tư của tiểu quỷ kia đã đại chiến một trận, còn không bằng trước để cho tiểu quỷ này lựa chọn rồi mới quyết định!
- Móa nó, lão già đáng chết kia làm hỏng một trò hay...
Mà lúc này trong Phù Đồ đại trận, Phương Hành không có trò hay nhìn, cũng đầy bụng bất mãn, bất quá trên mặt không dám biểu lộ ra, cười híp mắt nói:
- Hỏi ta ah, ngạch, cái này thật khó quyết định, ai cho ta chỗ tốt nhiều ta sẽ đi với người đó...
- Đừng hồ nháo, ngươi đi phương nào, đều sẽ không bạc đãi ngươi!
Thiên Cơ lão nhân lãnh đạm mở miệng, một câu nói phá tiểu tâm tư của Phương Hành.
- Kỳ Lân nhi tự nhiên là sẽ theo ta!
Bắc Minh lão tổ quát lạnh:
- Nếu đi Viên gia, chờ lại bị giết một lần sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất