Chương 904: Đoạt tử chi khế
Tuyển hai bên?
Con mẹ nó như vậy ngươi cũng nói được!
Vừa nghe Phương Hành trả lời, không biết bao nhiêu người vô ý thức muốn quát tháo, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, từng cái biểu lộ cực kỳ cổ quái, bọn họ tưởng tượng sâu thêm, thình lình phát hiện, tiểu ma đầu trả lời vậy mà cực kỳ điều hòa cục diện bây giờ, thậm chí đã xem như trả lời duy nhất. Dù sao lão quái vật hai bên đều đã tụ tập đến nơi này, còn có thể thế nào?
Vô luận là Thần Châu hay Tịnh Thổ, trong lòng đều hiểu, vô luận tiểu ma đầu tuyển phương nào, đại chiến cũng sẽ hết sức căng thẳng, dù sao hiện tại hắn là chìa khoá duy nhất mở ra Bách Đoạn Sơn, cho dù liều mạng, Thần Châu hay Tịnh Thổ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ hắn rơi vào trong tay một phương khác.
Cái gọi là để Phương Hành chọn, chỉ là muốn để ma đầu kia từ trong Phù Đồ đại trận đi ra, chủ động tới trong tay bọn họ, lấy cái chính thống mà thôi, thực muốn mang hắn về, là không thể thiếu một trận huyết chiến, không chừng trong những lão quái vật kia sẽ có người vẫn lạc!
Mà Phương Hành trả lời, nhìn như lòng tham không đáy, thình lình lại hóa giải sát khí của song phương
Vốn là dự định hai bên chia đều tạo hóa, nhưng bị tiểu quỷ này giết ra, làm rối loạn tiết tấu mà thôi.
Bây giờ, nếu thật là hai phe lần nữa phân phối tạo hóa, vậy cũng không phải một cục diện không thể tiếp nhận!
Dù sao vừa rồi Thiên Cơ lão nhân nói rất đúng, ai cũng không muốn ở trước khi đại kiếp phủ xuống liền nhấc lên Thần Ma đại chiến.
Cái này cũng dẫn đến, các tu sĩ vốn định mắng chửi tiểu ma đầu, tâm tư đều đại chấn, chợt phát hiện một điểm gì đó…
Hoang đường, lại bị tiểu ma đầu chui chỗ trống!
- Ha ha, đúng nên như thế, ngươi vốn là cháu ngoại của ta, tự nhiên là về phía ông ngoại, bất quá lão hỗn đản kia cũng là lão tổ của cha ngươi, lão phu cũng sẽ không buộc ngươi cắt đứt huyết mạch liên hệ, như thế rất tốt, đã làm Thần Tử của Bắc Minh tộc ta, cũng làm Thần Tử của Viên gia. Đã là quý khách của Tịnh Thổ, cũng là quý khách của Thần Châu, mà tạo hóa ở Bách Đoạn Sơn, cũng là song phương cùng hưởng, như thế rất tốt!
Phản ứng đầu tiên lại là Bắc Minh lão tổ.
Các tu sĩ Tịnh Thổ cũng phản ứng lại, liên tục gật đầu, đều biểu thị đồng ý.
Kỳ thật đối với bọn hắn mà nói, mặc dù ở sự tình bảy trăm năm trước, Bắc Minh tộc phạm vào sai lầm kém xa Viên gia. Nhưng trong lòng bọn họ cũng ẩn ẩn cảm thấy, khả năng Phương Hành lựa chọn Tịnh Thổ không lớn, chủ yếu là vì Tịnh Thổ thế yếu, chỉ chiếm Tây Hạ, mà Thần Châu lại tương đương khống chế Yêu Địa thậm chí Nam Chiêm Bộ Châu, hơn nữa Thần Châu phì nhiêu, danh xưng độc chiếm bảy phần khí vận của thiên hạ, bàn về tài nguyên tu hành, tự nhiên không phải Tịnh Thổ có thể so sánh, trước đây các tu sĩ Tịnh Thổ một mực lo lắng Phương Hành từ cân nhắc thực tế, lựa chọn quy về Thần Châu.
Một khi như vậy, đối phương sẽ nắm chính nghĩa, bên mình hoàn toàn rơi vào bị động, vì vậy lập tức tỏ thái độ, ủng hộ đề nghị này.
Mà đám lão quái vật Thần Châu, phản ứng chậm nửa nhịp, nhất thời không người trả lời.
Thần Châu một nhà độc đại lâu như vậy, còn không quá quen cùng người khác chia sẻ.
- Viên lão thất phu, ta cảm thấy chủ ý của Kỳ Lân nhi rất tốt, ngươi lại muốn thế nào đây?
Bắc Minh lão tổ lớn tiếng khen hay, lại lạnh lùng nhìn về phía Viên lão thần tiên:
- Xem ra ngươi rất không hài lòng nha?
- Chớ có kiếm chuyện, đề nghị này rất tốt, lão phu cực kỳ hài lòng!
Viên gia lão tổ hừ lạnh, cùng những lão quái vật Thần Châu khác trao đổi ý kiến, sau đó mở miệng.
Lúc này, bọn họ nhất thời không biết nên biểu đạt ý kiến như thế nào, rất sợ không đáp ứng, ngược lại sẽ làm cho tiểu ma đầu kia nhảy về bên Tịnh Thổ, không làm sao được, chỉ có thể đáp ứng đề nghị này, lưu đó chờ về sau lại suy tính, chỉ bất quá đến lúc này, người nghĩ làm sao thúc đẩy đề nghị này ngược lại không phải Phương Hành, mà là các lão quái vật bên Tịnh Thổ, bọn họ tự nhiên biết lúc này định xuống, bất quá là ngộ biến tùng quyền, nói không có bằng chứng, lúc nào cũng có thể phản đối, vì vậy lập tức thuận nước dong thuyền.
- Thần Châu đạo hữu, nói miệng không có bằng chứng, không bằng định ra hiệp nghị đi!
Trong đám lão quái vật Tịnh Thổ, một lão giả Oa Nữ tộc cười lạnh tiến lên, ánh mắt lãnh đạm quét qua các tu sĩ Thần Châu.
- Ngươi nghĩ viết thỏa thuận gì?
Bên Thần Châu, Hàn gia lão tổ mở miệng cười, ý có khinh thường.
- Tự nhiên là một hiệp nghị để cho song phương chúng ta đều có thể yên tâm!
Lão giả Oa Nữ tộc thản nhiên nói:
- Hài tử Bắc Minh tộc đã lựa chọn song phương, vậy chúng ta thuận theo tâm ý của hắn, mượn tay hắn, hai địa phương đồng thời khống chế Bách Đoạn Sơn, ha ha, đương nhiên, nói trắng ra là, song phương chúng ta đối địch đã lâu, ai cũng tin không được ai, sợ lời hôm nay ngày mai lại quên sạch sẽ, đã như vậy, thì ký hiệp nghị, thề cùng nhau tuân thủ đi.
Thanh âm nàng bình thản, đột nhiên xoay chuyển, hung tàn đến cực điểm:
- Hơn nữa phải lập xuống lôi thệ!
- Lôi thệ!
Đám lão quái vật bên Thần Châu run lên, ánh mắt thâm trầm phức tạp.
Người trong tu hành rất hay thề, đương nhiên trong đó cũng có một chút không tin tà, coi thề là uống nước, nói thí dụ như Phương Hành, nhưng những lão quái vật kia có thể đi tới hôm nay, đều không phải nhân vật bình thường, gan lớn ra tay ngoan độc, vẫn cần có tâm tự tại, không bị thế sự trói buộc, bình thường đối với những lời thề kia, căn bản không coi ra gì, nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là lôi thệ!
Bọn họ đều là tới Độ Kiếp cảnh, bây giờ quan tâm nhất chính là lôi kiếp!
Một kiếp một cái mạng, một lôi một rãnh trời, mỗi vượt qua một đạo lôi kiếp, là một lần trọng sinh của bọn họ.
Mà lôi thệ, là dùng lôi kiếp phát thệ, nếu có vi phạm, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, thần hồn tan biến.
Trong truyền thuyết, lôi thệ là tối kỵ của Độ Kiếp cảnh, hơn nữa cực chuẩn!
Lấy cảnh giới của Phương Hành bây giờ, là sẽ không hiểu được loại úy kị này, để hắn nói đoán chừng cũng nói không nên lời, nhưng lão quái vật của Tịnh Thổ biết nha, nói ra đề nghị này, liền để các lão tổ của Thần Châu nhức đầu, nhưng cục diện đã trở thành đâm lao phải theo lao, không lập sẽ rất khó thủ tín, mà một khi lập ra, lại không ai dám vi phạm!
- Ha ha, các đạo hữu Thần Châu, các ngươi không lập lôi thệ cũng không sao, bởi vì dùng tu vi của các ngươi, ai có thể làm gì được các ngươi chứ?
Bắc Minh lão tổ không thèm đếm xỉa, cười ha hả nói.
Nhưng lời này rõ ràng trong gấm giấu kim, nói đến tu sĩ Thần Châu buồn nôn.
- Chúng ta thề!
Lúc này, Hàn gia lão tổ mở miệng, nhàn nhạt nói một câu.
Mấy lão quái vật Thần Châu khác trong lòng minh bạch, đều nhẹ gật đầu, ánh mắt của Viên lão thần tiên cũng âm u nhìn về phía Bắc Minh lão tổ, cười nói:
- Thôi được, đã nhất định phải thề, vậy lập lôi thệ, mới có thể để cho người yên tâm!
Lời vừa nói, vậy mà thật sự định ra hiệp nghị!
Song phương ở lúc này tinh thần giao hội, dùng tốc độ thường nhân khó có thể hiểu tranh luận, trao đổi, rất nhanh, liền có một hiệp nghị định ở trong đầu, viết ra một tấm da thú, bao gồm Bắc Minh tộc và Viên gia tán thành thân phận Thần Tử hai tộc của Phương Hành, lão quái vật Thần Châu và Tịnh Thổ không thể âm thầm ra quỷ kế khống chế Phương Hành… nói tóm lại, có thể nói từng cái từng cái cẩn thận, đều là người già đời, định xuống điều khoản có thể nói chu đáo.
Định ra rất nhiều điều khoản, lại lập xuống lôi thệ, hết thảy liền có hiệu quả.
Bất quá lúc này, Hàn gia lão tổ lại cười nhạt nói:
- Nếu muốn lập xuống hiệp nghị, chúng ta vẫn còn thiếu một vị, Viên gia tiểu hữu, hiệp nghị này, nói là Thần Châu Tịnh Thổ chúng ta lập, lại đều liên hệ lấy ngươi, nếu chúng ta lập xuống hiệp nghị, ngươi chợt đổi ý lại như thế nào cho phải? Theo ta thấy, trước khi chúng ta lập lôi thệ, ngươi cũng nên để cho chúng ta yên tâm nha?
Lời này ngược lại là nhắc nhở các tu sĩ, nhất thời đám lão quái vật của Thần Châu và Tịnh Thổ đều nhìn sang Phương Hành.
- Mẹ nó, quả nhiên già thành tinh!
Trong lòng Phương Hành thầm mắng, trên mặt lại cười híp mắt nói:
- Vậy làm sao để cho song phương các ngươi yên tâm?
Hàn gia lão tổ nhẹ giọng cười nói:
- Đã là Thần Tử hai tộc, mệnh đăng nên gửi ở Bắc Minh và Viên gia nha!
- Cái này sao…
Phương Hành chậc chậc lưỡi, cực kỳ khổ sở nói:
- Cũng được!
Kể từ đó, hiệp nghị mới được thuận lợi ký kết.
Đám lão quái vật đến từ Thần Châu và Tịnh Thổ đồng thời lập lôi thệ, thề tuân thủ nội dung hiệp nghị, Phương Hành cũng ngoan ngoãn lưu lại hai mệnh đăng, kể từ đó, một phần Ma Uyên chi khế chấn kinh đương thời được xác định ra, khế ước này tập hợp hết thảy 16 vị Độ Kiếp cảnh của Thần Châu và Ma Uyên, thậm chí còn bức đến bọn hắn lập xuống lôi thệ, có thể nói là một phần duy nhất của Thiên Nguyên Đại Lục trong ba ngàn năm nay, hơn nữa bởi vì khế này trên thực chất là hiệp nghị đoạt một tên tiểu bối, lại được người xưng là "Đoạt tử chi khế" !
Có phần khế ước này, Phương Hành chính là Thần Tử Viên gia được Thần Châu công nhận, đồng thời cũng trở thành Thần Tử Bắc Minh tộc được Tịnh Thổ công nhận, thân phận hiển hách, bất luận đến Thần Châu hay Tịnh Thổ, đều là khách quý của các đạo thống và cổ tộc, thậm chí trong hiệp nghị ghi rõ hắn được các đạo thống bảo hộ, thân phận hiển hách, tìm không được bất luận người nào có thể so sánh!
Mà xem như trả giá, lúc cơ duyên rơi xuống, hắn cần nghe theo hiệp nghị của Thần Châu và Tịnh Thổ mà phân phối!
Đương nhiên, dựa vào cái miệng ba hoa, Phương Hành cũng tận lực giúp mình tranh thủ một số quyền nói chuyện!
Mà kết quả của việc này, thì để đám tiểu bối của Thần Châu thậm chí Tịnh Thổ mở rộng tầm mắt!
Phù Tô công tử cùng Bắc Minh Kiêu mất đi vị trí Thần Tử không nói, rõ ràng lửa giận đã sắp thiêu đốt bọn hắn thành người khô, hết lần này tới lần khác còn phải kiềm chế tính tình đi qua nhận lỗi với tiểu ma đầu, thừa nhận địa vị Thần Tử của hắn, để cho hai người cơ hồ điên mất.
Mà đối với tu sĩ khác mà nói, cũng sinh ra một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nhìn tiểu ma đầu kia xếp bằng ở trên lưng quạ đen dương dương đắc ý, trong lòng liền nhịn không được mắng to, chúng ta liều chết liều sống vào Ma Uyên cướp đoạt lãnh địa tạo hóa, vừa bày trận vừa mưu tính, chỉ riêng sinh tử quyết chiến đã không biết bao nhiêu trận, kết quả lại chẳng được gì, hoàn toàn tiện nghi tiểu ma đầu kia sao?