Lược Thiên Ký

Chương 905: Phù Diêu Cung Thanh Nguyệt Đăng

Chương 905: Phù Diêu Cung Thanh Nguyệt Đăng

Ma Uyên chi tranh, cuối cùng hạ màn hoang đường như thế!
Vốn là hai phe Thần Châu và Tịnh Thổ tranh bá, cũng có thể nói là đạo thống Thần Châu và Tịnh Thổ tranh đoạt lãnh địa, một số đạo thống khác như Linh Sơn Tự thì không trộn lẫn, Thương Lan Hải Long cung mai danh ẩn tích, Nam Chiêm Bộ Châu Đại Tuyết Sơn và Hoàng Phủ gia, cùng Hải Ngoại Tiên Sơn thì không có tự thành một phái, mà là mượn tên tuổi Thần Châu đến tranh đoạt, kết quả sự tình ra nhiễu loạn lớn, cuối cùng vẫn là cục diện Thần Châu Tịnh Thổ tranh đoạt lãnh địa, nhưng ở giữa lại không hiểu thấu nhiều ra một cái "Thần Tử nhị tộc", để cho người ta dở khóc dở cười!
Cục diện có một nhân vật trọng yếu đồng thời thân ở hai phe đạo thống cũng không hiếm thấy, như ở Thần Châu Bắc Vực, Thuần Dương Đạo Tống Quy Thiện là Thần Tử Thuần Dương Đạo, lại là Đạo Tử Tống gia, hay Thần Châu Trung Vực, muội muội của Hồng Anh tướng quân Thanh Linh Tiên Tử là thiên kiêu Triệu tộc, lại là Thần Nữ của Ly Hận Thiên, đều là hai thế lực lớn ký thác hi vọng vào trên người bọn họ, vinh hạnh đặc biệt khó được!
Nhưng giống Phương Hành, thì càng hiếm thấy hơn!
Vậy mà đồng thời làm Thần Tử của Viên gia và Bắc Minh tộc cơ hồ thủy hỏa bất dung, vượt ngang Thần Châu Tịnh Thổ, thật khó có thể tưởng tượng...
Vô luận như thế nào, tạo hóa còn chưa rơi xuống, nhưng người thắng lớn cũng đã xuất hiện!
Chỉ là "Đoạt tử chi khế", đã đủ để cho Phương Hành ghi vào sử sách Thần Châu, ít nhất lưu truyền trăm ngàn năm!
Đương nhiên, cũng có người đối với sự tình này cầm thái độ lặng yên quan sát, cho rằng hiện tại Phương Hành đắc thế, bất quá là Thần Châu và Tịnh Thổ tranh chấp, thỏa hiệp với nhau mà thôi, song phương đều là đang lợi dụng hắn lấy được cơ duyên Huyền Quan, đợi chuyện chỗ này kết thúc, Phương Hành tất nhiên sẽ bị nghiêm trị, hiện tại hắn trèo càng cao, tương lai sẽ té càng nặng, có mới nới cũ, sau khi lấy đi cơ duyên, chìa khoá nhất định thịt nát xương tan!
Đối với ý nghĩ này, trong lòng Phương Hành minh bạch, nhưng tự có tính toán.
Sau khi ký kết hiệp nghị, lão quái vật của Thần Châu và Tịnh Thổ đều lui ra, không dám ở trong Ma Uyên quá lâu. Đương nhiên sau khi rời Ma Uyên, ở giữa lại có rất nhiều cãi cọ, nghiên cứu thảo luận, tranh luận phân chia, này lại không phải Phương Hành có thể quản được.
Hắn hôm nay, thân phận to lớn, trước đây chưa từng gặp, chính là bảo bảo chạm tay có thể bỏng. Liền ở bên ngoài Bách Đoạn Sơn, dựng lên một hành cung, mỗi đêm tiếp đãi Thần Tử Đạo Tử của các đạo thống bái kiến, vô số hậu lễ cười híp mắt thu xuống, cả ngày ăn uống tiệc rượu, không ai bì nổi, những đệ tử đạo thống kia, thực để ý hắn cũng được, hư tình giả ý cũng được, nói tóm lại ai cũng không dám đắc tội hắn, ngược lại cẩn thận nịnh nọt, để tránh tương lai đạo thống nhà mình vào Bách Đoạn Sơn lấy tạo hóa bị tiểu ma đầu này hố chết, cũng là dụng tâm lương khổ...
- Trả ta Thanh Nguyệt Đăng!
Trong các tu sĩ tiểu bối lưu lại Ma Uyên, đều khách khí nhiệt tình với Phương Hành, tốt còn hơn thân huynh đệ, đương nhiên cũng có ngoại lệ. Lúc Phù Diêu Cung Mạc Sầu tiên tử tìm tới cửa, sắc mặt lạnh giống như hàn băng, xông thẳng đại điện, không chút khách khí quát hỏi.
Lúc này Phương Hành đang cùng Kim Ô mở tiệc rượu, uống ngã trái ngã phải, mắt say lờ đờ nhập nhèm, thấy Mạc Sầu tiên tử, các Thần Tử ở trong sân đều trầm mặc lại, bầu không khí ngưng trọng đáng sợ, mà bọn họ lại mất hồi lâu mới rõ ràng vị nữ tử sắc diện khó coi kia là ai, Phương Hành cũng lên tính tình, ném bình rượu tới dưới chân Mạc Sầu tiên tử, kêu lên:
- Xú nữ nhân, nói chuyện với ai đó, ngươi mất Thanh Nguyệt Đăng liên quan gì tới ta?
Kim Ô cũng nở nụ cười, vung cánh nói:
- Tới tới tới, tiểu nương tử, uống chén rượu này...
Mạc Sầu tiên tử tức đến run run, lúc ấy nàng nhất thời không quan sát, bị tiểu ma đầu cướp đi Thanh Nguyệt Đăng, lúc đầu thề muốn bầm hắn toái thi vạn đoạn, chỉ tiếc phía sau cục diện nằm ngoài dự đoán, để cho nàng không cách nào ngay mặt đối kháng tiểu ma đầu, nàng cũng không phải người không có cái nhìn đại cục, lòng dạ lại ngạo, biết lúc này không thể đắc tội Phương Hành, nên một mực kiềm chế tính tình, sai người đưa mấy phong thư tới, ý là để Phương Hành trả Thanh Nguyệt Đăng lại nàng, làm thù lao, ân oán của nàng và Phương Hành tiêu tán, thiếu hắn một món nợ ân tình.
Nhưng chẳng ai ngờ tới, liên tiếp mấy phong thư đều như đá ném vào biển rộng, cuối cùng có một phong hồi âm, lại chỉ vẽ một con rùa đen to lớn, đến lúc này, Mạc Sầu tiên tử thật nhịn không được, nổi giận đùng đùng lên cửa tự mình đòi hỏi...
Bất luận Mạc Sầu tiên tử tới nơi nào, cũng được người coi là tiên tử, thân phận tôn quý khó tả, chưa từng nhận qua khinh miệt bực này, huống chi phần khinh miệt này còn tới từ tiểu ma đầu xuất thân thấp hèn cùng quạ đen ti tiện? Chỉ cảm thấy lòng sắp tức giận nổ tung, nhưng vì đại cục, còn cố nén lửa giận, từng chữ nói rõ ràng:
- Thanh Nguyệt Đăng là trọng bảo của Phù Diêu Cung ta, mời ngươi trả lại!
- Xú nữ nhân này thật không có lễ phép, đã không có lễ vật đưa lên, cũng không bày rượu mở tiệc chiêu đãi, thậm chí ngay cả tiếng đại gia cũng không gọi...
Phương Hành mượn hơi men, trong lòng tức giận còn mãnh liệt hơn Mạc Sầu tiên tử mấy phần, "Bành" một tiếng, lại đập một bình rượu, kêu lên:
- Tiểu gia nào có Thanh Nguyệt Đăng của ngươi...
Nói xong lấy ra một chiếc Thanh Nguyệt Đăng quan sát nửa ngày, lại cười lạnh thu vào, nói cực kỳ nghiêm túc:
- Bảo bối này bị tiểu gia ta đoạt được, kia chính là Thanh Nguyệt Đăng của ta...
- Ngươi...
Mạc Sầu tiên tử hận ý tràn đầy, lửa giận như thiêu đốt:
- Ta đã hết lời ngon ngọt, ngươi còn thực không trả?
- Ai nghe thấy ngươi nói lời hữu ích rồi?
Phương Hành trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng lại cười toe toét nói:
- Không trả thì thế nào?
Mạc Sầu tiên tử giống như đã trở nên tỉnh táo, nửa ngày sau mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Thanh Nguyệt Đăng là trọng bảo của Phù Diêu Cung ta, hiện tại ta nhẹ nhàng đòi lại, cố ý hóa giải tai họa, ngươi lại một lòng không trả, chờ tương lai Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ tự tay đến đòi, sẽ không nhẹ nhàng như thế!
- Con mẹ nó cái gì thiếu Tư Đồ lão Tư Đồ, coi tiểu gia ta dọa lớn sao?
Phương Hành cười lạnh, không xem ra gì.
- Ngươi... làm càn!
Mạc Sầu tiên tử nghe được câu nói này, nhất thời lửa giận bùng cháy mạnh, hình như chịu không nổi người khác nói Thiếu Tư Đồ không tốt, lửa giận vốn đã bị đè nén xuống, lại dùng tốc độ gấp trăm lần cháy rừng rực, nổi giận quát lạnh, thân hình nhào ra, trong tay áo thanh quang lấp lóe, âm độc mà tàn nhẫn cắt tới cổ của Phương Hành, lại muốn một đao đoạt tính mạng người!
- Xú nữ nhân, muốn chết!
Phương Hành thấy thế, cũng nhảy dựng lên, một cước đạp bàn ngọc, lại không xuất thủ, chỉ Mạc Sầu tiên tử kêu to:
- Đánh nàng!
Oanh! Oanh!
Thời điểm Mạc Sầu tiên tử xông về phía Phương Hành, bên người Phương Hành nhìn như không ai, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, một đỏ, một đen, một trái, một phải, ôm theo uy thế khó nói lên lời vọt tới, vừa lúc đón nhận Mạc Sầu tiên tử, hai người cùng ra một chưởng, chưởng lực mạnh mẽ giống như đại dương, Mạc Sầu tiên tử bị đánh bay ra ngoài, dùng tu vi của nàng, vậy mà nhất thời đứng không vững, thất tha thất thểu lùi lại bảy tám bước, khí huyết sôi trào...
Cùng lúc đó, trong hư không chung quanh, thình lình còn có hai mươi đạo sát khí từ bốn phương tám hướng lao qua, thẳng bức Mạc Sầu tiên tử.
- Đánh, ra sức đánh cho ta!
Phương Hành giương nanh múa vuốt, lớn tiếng kêu lên.
Bất quá hai bóng người lại ngăn ở trước mặt hắn, không tiếp tục xuất thủ, bóng người màu đen lãnh đạm nói:
- Chúng ta chỉ phụ trách an toàn của ngươi, không phải thuộc hạ của ngươi, nếu muốn đánh người, ngươi tự mình động thủ đi...
Mà cái bóng màu đỏ thì nhìn về phía Mạc Sầu tiên tử, khẽ thở dài nói:
- Mạc Sầu tiên tử, ngươi đi đi!
- Ngươi... Các ngươi... Rất tốt!
Mạc Sầu tiên tử bị ám thương, vừa gấp vừa giận, hung hăng trừng Phương Hành một cái, vậy mà thực quay đầu rời đi.
- Không trả Thanh Nguyệt Đăng, ngươi nhất định sẽ hối hận, ai cũng không bảo hộ được ngươi!
Lúc đi tới cạnh cửa, nàng xoay đầu lại, lành lạnh nói.
- Hừ, đồ vật đến trong tay tiểu gia còn muốn lấy về?
Phương Hành khinh thường nhìn nàng rời hành cung, cười lạnh, cũng không để ý, ngồi về bàn ngọc, lại lấy ra Thanh Nguyệt Đăng, kỹ càng xem xét, sau đó hỏi cái bóng màu đỏ bên người:
- Hồng Anh tướng quân, đèn này đến tột cùng là cái quái gì?
Hai cái bóng kia, là trước khi các lão tổ Thần Châu và Tịnh Thổ lui đi, bản thân chỉ định thiết vệ cho Phương Hành, bóng đỏ chính là Trấn Uyên Bộ Hồng Anh tướng quân, màu đen là cao thủ nào đó của Tịnh Thổ, nghe thanh âm là nữ tử, nhưng cả người bao bọc ở trong áo choàng đen, thấy không rõ hình dáng tướng mạo, hai người mỗi người mang theo mười cao thủ hộ vệ Phương Hành, một tấc cũng không rời, không dung bất luận kẻ nào tổn thương Phương Hành, đương nhiên, trong này cũng có ý vị giám thị, mọi người cũng không nói toạc.
Hồng Anh tướng quân vốn là quen biết cũ của Phương Hành, không giống nữ tử áo bào đen chỉ vì giải quyết việc chung, thấy Phương Hành đặt câu hỏi, cười khổ một tiếng nói:
- Phương Hành huynh đệ, ta cũng cảm thấy, ngươi nên trả Thanh Nguyệt Đăng về mới tốt, đèn này là một trong tam đại dị bảo của Phù Diêu Cung, chính là pháp bảo của Thánh nữ Phù Diêu Cung, cũng là tượng trưng thân phận, bây giờ Mạc Sầu tiên tử còn chưa trở thành Thánh nữ, nhưng sự tình Ma Uyên quá quan trọng, Thánh nữ đời trước của Phù Diêu Cung mới đưa đèn này cho nàng mượn, nếu không trả, tất nhiên sẽ trêu ra đại họa...
- Thánh nữ... Phù Diêu Cung...
Phương Hành nghe lời này, lại không có cảm giác đại họa lâm đầu, ngược lại trầm ngâm.
Hồng Anh tướng quân thấy vậy, khẽ lắc đầu, cũng không khuyên nhiều, quay người trở về âm thầm, tận chức trách hộ vệ của mình.
Phương Hành lại càng nghĩ càng trầm mặc, rượu cũng không uống, cầm Thanh Đồng Đăng trong tay lật tới lật lui, hắn giống như nhớ ra cái gì, càng xem càng ngưng trọng, khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì khóe miệng mỉm cười, khi thì mắt lóe tinh quang, khi thì chau mày, đến cuối cùng, rốt cục hạ quyết tâm, thu Thanh Đồng Đăng lại, ôm lấy bình rượu uống một ngụm, hào hùng dần dần bành trướng...
- Tiểu Man của ta, hiện tại cũng không biết thế nào a?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất