Lược Thiên Ký

Chương 907: Ăn mày tới cửa

Chương 907: Ăn mày tới cửa

Bách Đoạn Sơn đã bị Phương Hành chiếm hết, còn lại chỉ là ngoại vi của hình chiếu phù văn, căn bản không đáng tranh đoạt, hơn nữa liên quan tới phân phối cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, cũng đã không cần các Thần Tử Đạo Tử liều mạng tranh đoạt, mà trở thành các đại nhân vật của Thần Châu và Tịnh Thổ hoặc sáng hoặc tối đánh cờ, cơ hồ đã không có chuyện gì của các Thần Tử Đạo Tử, hiện nay tiếp tục ở trong Ma Uyên, đại đa số là vâng lệnh gia tộc, thời khắc canh giữ ở chung quanh Bách Đoạn Sơn, giám thị các thế lực khác dị động...
Đơn giản mà nói, cục diện chém giết tranh đoạt kịch liệt đã không có, còn lại là buồn tẻ chờ đợi.
Mà hết lần này tới lần khác, cơ duyên Huyền Quan hình như lúc nào cũng có thể phủ xuống, lại không cách nào xác định đến tột cùng khi nào mới phủ xuống...
Có tư cách thôi diễn thời gian cơ duyên Huyền Quan phủ xuống, có lẽ chỉ có Thánh Nhân, nhưng bây giờ Thánh Nhân đã biến mất, không biết đi đâu!
Cái này cũng dẫn đến, buồn tẻ chờ đợi để Phương Hành hơi không kiên nhẫn.
Mấy ngày đầu, hắn còn có thể uống rượu thăm bạn, tùy ý vui chơi, nhưng qua vài ngày nữa, sẽ không còn hứng thú.
Mấu chốt nhất là, sau khi cùng Thanh Linh Tiên Tử tán gẫu, trong lòng của hắn không cầm được dâng lên một ý niệm, đáy lòng luôn có một cái bóng vung không được, cũng theo bản năng, một ý nghĩ lớn đến không biên giới dần dần thành hình...
Cùng Kim Ô thương lượng mấy ngày, cuối cùng hắn hạ quyết định, sau đó ở một buổi tối, hai gia hỏa trực tiếp chuồn đi.
Ngay cả đám người Sở Từ và Lệ Hồng Y cũng không nói một tiếng, im ắng rời Ma Uyên, kề vai sát cánh tới Thần Châu, đợi đám người Sở Từ phát hiện bọn họ đã rời hành cung, thì đã không biết đi ra bao nhiêu dặm, chỉ có trên nền đá, dùng chân vẽ ra mấy chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo:
- Về Thần Châu Viên gia thăm người thân...
Bất quá sự tình bọn hắn đi chơi, lại bị Hồng Anh tướng quân và nữ tử áo bào đen được Tịnh Thổ phái tới phát hiện, hai người bọn họ cũng không có giấu những người này, đối bọn hắn mà nói, những người này bình thường cơ hồ là không tồn tại, bất quá mỗi khi có nguy hiểm, chỉ cần mình cần, rống to một tiếng, hai người kia sẽ ra tay thay hắn giải quyết, cho Phương Hành một loại cảm giác làm đại gia.
Sự tình hắn rời Ma Uyên tiến về Thần Châu, lập tức bị Hồng Anh tướng quân và nữ tử áo bào đen báo cho Thần Châu và Tịnh Thổ, mặc dù chư lão thấy hắn đi lung tung có chút hãi hùng khiếp vía, nhưng sau một phen do dự, cuối cùng quyết định tùy hắn, dù sao trong Ma Uyên chi khế ghi chú rõ bất kỳ bên nào cũng không được trói buộc Phương Hành.
Nói cách khác, Phương Hành được hai bên coi trọng, hắn cũng tự do, lại có một điểm là Tịnh Thổ Bắc Minh tộc có mệnh đăng, cũng không sợ Phương Hành hoặc lão quái ở Thần Châu có thể chơi ra hoa chiêu gì...
Đương nhiên, Phương Hành không có ý đồ thoát khỏi nữ tử áo bào đen giám thị, đây cũng là nguyên nhân Bắc Minh tộc yên tâm.
Về phần Tịnh Thổ còn có chuẩn bị khác ở sau, để cam đoan Phương Hành không có gì bất ngờ xảy ra hay không, vậy thì không phải Phương Hành có thể nhìn rõ.
Thần Tử trở về, ở Viên gia tạo thành ảnh hưởng cực lớn!
Đối với vị Thần Tử này, từ trên xuống dưới Viên gia và các thế lực, đều sinh ra một loại cảm giác vô cùng kinh ngạc!
Nhận hắn, cảm giác như hài kịch, cơ duyên qua đi, còn không biết sẽ xử trí hắn như thế nào!
Không nhận, hắn lại là lão tổ chính miệng xác lập, thậm chí còn định khế ước, lập lôi thệ, còn chính thức hơn cả Phù Tô công tử!
Nhưng vô luận như thế nào, còn phải bày ra vẻ nghênh đón Thần Tử về tộc, lễ nghi làm cực kỳ hoàn chỉnh. Ngàn dặm một đội, trăm dặm một tổ, vô số nha hoàn hộ vệ, ở địa phương cách lãnh địa Viên gia mấy vạn dặm dựng đài cao, đồn trú nhân thủ, Viên gia từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, tất cả cảnh giới đều có, do trưởng lão dẫn đội, dùng lễ nghi long trọng nhất nghênh đón "Thần Tử Viên gia" Phương Hành từ Ma Uyên trở về.
Tộc địa Viên gia ở Thiên Cương Lĩnh của Thần Châu Trung Vực, diện tích lãnh thổ mười vạn cương vực, càng có thật nhiều động thiên do tiền bối Viên gia luyện hóa ra, chỉ là tộc nhân liền không dưới trăm vạn, càng có gia nô, tùy tùng đếm không hết, có thể nói, một bộ tộc chính là một nước, hơn nữa vương triều dưới trướng, quốc chủ chính là gia nô của Viên gia, thay mặt Viên gia hành sự, quản lý dân chúng, khai thác tài nguyên trong nước.
Thế gian một mực lưu truyền, Thần Châu độc chiếm bảy thành khí vận của thiên hạ, đây không phải chỉ nói mà thôi.
Trên thực tế, ở trên tài nguyên và nội tình, Thần Châu một mực được trời ưu ái, không giống Nam Chiêm Bộ Châu đại bộ phận địa vực đều là quốc độ sinh tồn phàm nhân, linh mạch khan hiếm, cũng không giống Yêu Địa đại bộ phận địa vực bị sa mạc ăn mòn, hoang vu, càng không giống như Tịnh Thổ khắp nơi rừng thiêng nước độc, tài nguyên thiếu thốn, Thần Châu có thể xưng tụng tấc đất tấc vàng, tài nguyên nội tình cơ hồ nhiều hơn mấy châu khác cộng lại, hơn nữa có ưu thế địa mạch, linh khí hội tụ, linh thạch thần mỏ viễn siêu mấy châu khác!
Cũng chính là nguyên nhân này, mới càng thể hiện ra nội tình của Viên gia hùng hậu, vẻn vẹn lấy Đại Phong vương triều dưới trướng bọn họ mà nói, trong nước có 13 quận, chỉ sợ tài nguyên nội tình của mỗi một quận, còn hùng hậu hơn Sở Vực của Nam Chiêm Bộ Châu, loại địa lợi này, thực để cho người khác hâm mộ không tới...
Theo lễ nghi trở về gia tộc, hành trình chậm lại, trọn vẹn dùng hơn tháng mới tới Đại Phong vương triều, mặc dù tốc độ này đối với Kim Ô và Phương Hành tính nôn nóng mà nói giống như dày vò, bất quá trước kia hai người chưa từng hưởng thụ qua loại tiếp đãi long trọng này, cảm giác mới mẻ, nên nhẫn nại xuống, không qua mấy ngày, ngược lại vui ở trong đó, từng bước từng bước, giá đỡ đại gia bày cực kỳ tinh tế...
Ở lại Đại Phong vương triều ba ngày, sau đó chính thức chỉnh đốn tùy tùng, trở về tộc địa Viên gia, một Viên gia trưởng lão tu vi Nguyên Anh cảnh chờ đợi ở trước một cung điện nghênh đón Phương Hành, dùng Già Lam Diệp Thanh quét bụi bặm trên người, sau đó mời vào tộc địa, chuyên chỉ định một cung điện cho hắn, sau đó buổi chiều thiết hạ đại yến, mời tộc nhân Viên gia đến gặp gỡ.
Chỉ bất quá, trong nghi thức nhìn như long trọng, lại luôn cảm giác có chút không thích hợp, Kim Ô gian xảo, rất nhanh liền phát hiện manh mối, thấp giọng nói với Phương Hành:
- Tiểu thổ phỉ, Viên gia nhận ngươi làm Thần Tử, rất là không tình nguyện nha, ngươi xem trưởng lão cũng tốt, tộc nhân cũng tốt, bất luận cảnh giới cao thấp, hết thảy đều là con cháu chi thứ, tộc nhân trực hệ một cái cũng không lộ diện, hơn nữa những lễ nghi này thoạt nhìn không có sai lầm, nhưng người chấp hành đều là tiểu nhân vật, mặt ngoài hoa lệ, trên thực tế qua loa tới cực điểm, thật cho rằng chúng ta không có kiến thức sao!
- Nếu thật nghiêm túc đối đãi, sự tình còn không dễ làm...
Phương Hành cười lạnh:
- Bọn họ là chiêu cáo thiên hạ, cho thấy thái độ tán thành ta là Thần Tử, để ta an lòng, nhưng trong nội tâm không có tính tình mới lạ, bất quá như vậy vừa vặn, bọn họ chỉ cho ta chút mặt mũi, ta cũng chỉ cho chút mặt mũi...
- Hắn là hài tử của lão Cửu?
Thời điểm đại yến tiến hành, trên một ngọn núi ở hậu điện, đang có một đại hán áo bào tím đứng chắp tay, hai mắt như vực sâu, thần uy nội uẩn, chính là Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu, hắn xa xa đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Hành đang cùng tặc ô vui chơi giải trí, quan sát kỹ thật lâu, khóe miệng lại dâng lên cười lạnh, thần sắc lộ ra xem thường.
- Nhìn bộ dạng của hắn, hắn rất hài lòng vinh dự mà gia tộc cho hắn, còn cho là thật...
Ở bên người Viên Linh Tiêu, một nam tử áo bào trắng cẩn thận phụng dưỡng, thần sắc âm lãnh nói.
- Ha ha, hiện tại hắn là Thần Tử!
Viên Linh Tiêu lạnh giọng cười một tiếng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi:
- Cho hắn chút chỗ tốt, nhưng nhìn chằm chằm hắn, đừng để hắn sinh sự!
- Vâng...
Nam tử áo trắng vội vàng đáp ứng, đợi Viên Linh Tiêu đi xa, mới vung tay áo đi về phía cung điện, trong lòng vẫn đang nghĩ, theo ý tứ của gia chủ, coi như là đuổi ăn mày, cho ngươi chút chỗ tốt, an an phận phận đừng gây chuyện là được...
Bất quá rất nhanh, Viên gia Đại tổng quản này muốn khóc cũng không khóc được...
Hắn đi tới trong cung điện, cẩn thủ lễ nghi bái phục Phương Hành, sau đó tự giới thiệu, chính là Viên gia Đại tổng quản, đặc biệt vâng lệnh gia chủ, hầu ở bên người Thần Tử, Thần Tử có gì cần, cứ hướng hắn mở miệng, những lời khách khách khí khí này mới nói phân nửa, chỉ thấy gia hỏa kia xách một cái chân heo nướng đứng lên, đạp bàn nói.
- Ngươi là Văn tổng quản, vậy nhanh, điều trăm cao thủ cho ta...
- Ách, không biết Thiếu chủ là muốn...
Văn tổng quản sửng sốt, nhưng vẫn cung kính hỏi.
Phương Hành trả lời dứt khoát lưu loát:
- Ta muốn đi nện đạo tràng, là cái cách bờ sông, trên núi đá kia...
Văn tổng quản giật nảy mình, nghĩ thầm vị Thần Tử này thật không coi mình là ngoại nhân ah, trên mặt lại cười khổ:
- Cái này... Thiếu chủ, ngươi nói đó là Thanh Thạch Tông, một mực rất cung kính với Viên gia ta, nện bọn họ làm gì?
Phương Hành chỉ Kim Ô nói:
- Vừa nghe huynh đệ ta nói, trước kia hắn đến Thần Châu giúp ta tìm linh dược khôi phục tu vi, tông môn kia không chỉ không giúp đỡ, còn truy sát nó...
- Đúng! Ta chỉ là vào dược viên của bọn họ dạo một vòng, đi kinh quật dạo một vòng, đi hậu sơn nhìn các nữ đệ tử tắm rửa một vòng, tông môn kia lại phái ra hơn một trăm tu sĩ truy sát ta mười vạn dặm, quá khốn kiếp, phải nện!
Kim Ô nghe xong tinh thần cũng tỉnh táo, thần sắc nghiêm túc nói.
Văn tổng quản đã hết chỗ nói rồi, nửa ngày mới mở miệng, cười khổ khuyên nhủ:
- Thiếu chủ, gia quy của Viên gia ta từ trước đến nay thiện chí giúp người, trân ái danh dự, chưa bao giờ có thanh danh lấy mạnh hiếp yếu, ta xem chuyện này... Ngài thận trọng một chút mới tốt...
Mặt Phương Hành lập tức lạnh xuống:
- Ta là Thần Tử, muốn ngươi đi chọn người cũng không cho?
- Cái này...
Văn tổng quản nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
- Lão tổ đâu, ta kêu hắn ra, hỏi hắn có cho hay không...
Phương Hành trực tiếp lấy ra ngọc phù, lại Viên lão thần tiên tự mình ban cho, muốn kích hoạt.
- Không cần... Chuyện nhỏ này cần gì quấy rầy lão tổ tĩnh tu, nhân thủ này... cho... lập tức cho...
Văn quản gia nói mấy câu, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh, nghĩ tới vị Thần Tử này vừa trở về, còn là lão tổ khâm điểm, hơn nữa việc quan hệ tới cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, trước thỏa mãn hắn một lần, miễn cho quấy nhiễu lão tổ...
Đương nhiên, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, này chỉ là vừa mới bắt đầu!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất