Lược Thiên Ký

Chương 909: Đấu giá Thanh Nguyệt Đăng

Chương 909: Đấu giá Thanh Nguyệt Đăng

- Bảo bối của ta…
Không nghĩ tới phản ứng của chưởng quỹ lớn như vậy, đường đường lão chưởng quỹ thâm niên, vậy mà thất thủ làm rơi bảo bối xuống mặt đất, làm Phương Hành và Kim Ô giật nảy mình, mà lão chưởng quỹ kia càng suýt nữa bị hù một hơi không lên, cũng may Phương Hành nhặt lên xem xét, Thanh Đồng Đăng không có việc gì, dù sao cũng là tiên bảo của Phù Diêu Cung, không có khả năng dễ dàng tổn hại như vậy, nhưng hành động của chưởng quỹ lại làm Phương Hành giật nảy mình, lão đầu kia đã trực tiếp quỳ xuống, đầu giống như giã tỏi lạy Phương Hành.
- Thần Tử đại gia tiểu tổ tông, ngài tha cho ta đi…
Chưởng quỹ khóc mặt đầy nước mắt:
- Ngài đưa đồ vật này cho chúng ta, đây không phải là chuốc họa cho chúng ta sao?
- Là ngươi nói thứ gì cũng dám bán!
Phương Hành cực kỳ im lặng, cầm Thanh Đồng Đăng nói với chưởng quỹ.
- Vậy cũng phải coi là thứ gì ah, tiểu tổ tông, đồ vật của Phù Diêu Cung, là người bình thường có dũng khí bán sao?
Lão chưởng quỹ hết chỗ nói rồi, hận không thể quất mình hai tát, vừa rồi nói với hắn những chuyện kia làm gì a!
- Thứ này đáng tiền, ta hứa cho các ngươi bốn thành lợi tức, có thể kiếm rất nhiều.
Phương Hành tràn đầy thành ý, triển khai lợi dụ.
Lão chưởng quỹ lại kém chút khóc lên:
- Vậy cũng phải có mạng lấy mới được.
- Ngươi không dám bán đồ vật của Phù Diêu Cung, vậy chính là nói dám đắc tội hai huynh đệ chúng ta?
Nhìn bộ dáng của lão chưởng quỹ là không khuyên nổi, Kim Ô trực tiếp đóng vai mặt đen, lành lạnh uy hiếp.
Lão chưởng quỹ bị hù xanh mặt, liên tục dập đầu, lại không nói lời nào.
- Ngươi không tiếp sinh ý cũng không có việc gì, bất quá địa bàn và nhân mạch của Đế Trân Hiên các ngươi phải cho ta mượn sử dụng, hắc hắc, dù sao muốn bán, cũng phải trước thả tiếng gió ra, ngươi đứng lên trước đi, mặc kệ ngươi dập đầu mấy cái, thì địa bàn này ta cũng phải lấy. Coi như ngươi không đáp ứng, ta sẽ ném Linh Tinh ra, mướn người nói hộ, để bọn hắn đều đến chỗ các ngươi, muốn rũ sạch là không thể nào!
Phương Hành cũng lười nhiều lời, hạ tử lệnh.
Chưởng quỹ kia hết chỗ nói rồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Thần Tử lại chờ một lát!
Dứt lời, trực tiếp quay người ra cửa, lấy ngọc phù, thương nghị với đại lão bản ở sau màn Đế Trân Hiên.
Qua nửa ngày, hắn lại đi trở về, đi cùng còn có bốn năm lão đầu ăn mặc giống như hắn, từng cái thần sắc ngưng trọng, lại do lão chưởng quỹ kia bước ra một bước, nhìn Phương Hành thi lễ nói:
- Viên Thần Tử, vừa rồi chúng ta đã thương nghị qua, Thần Tử đã muốn mượn Đế Trân Hiên chúng ta, chúng ta không dám cự tuyệt, sau khi hỏi qua Đại tiên sinh, chúng ta đã quyết định tiếp nhận chuyện này, hết thảy dựa theo quá trình bình thường xử lý, tuyệt đối để ngài yên tâm, bất quá chúng ta có một điều kiện.
Đế Trân Hiên đổi chủ ý, lại làm cho Phương Hành giật mình, sau đó cười nói:
- Điều kiện gì, ngươi cứ việc nói là được!
Mấy chưởng quỹ kia liếc nhau một cái, có một người thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Không cần lợi tức!
Một người khác càng thêm ngưng trọng bổ sung một câu:
- Hết thảy miễn phí, mong Thần Tử thành toàn!
Còn có chuyện tốt như vậy?
Phương Hành và Kim Ô liếc nhau một cái, đều cảm giác có chút kinh ngạc. Bất quá nghĩ lại, cũng lý giải dụng ý của Đế Trân Hiên, thân phận của mình bây giờ không bình thường, quyết tâm muốn mượn địa bàn của bọn hắn, bọn họ cũng không dám cự tuyệt, bất quá tên tuổi của Phù Diêu Cung thực quá vang dội, cũng quá đáng sợ, bọn họ một chút cũng không dám mạo hiểm, liền dứt khoát cự tuyệt tất cả lợi tức, cho thấy Đế Trân Hiên không có lợi nhuận gì trong chuyện này, đến lúc đó thật có phiền phức, cũng có thể thẳng thắn nói mình bị buộc.
Mà càng để lão bản ở phía sau bọn hắn động tâm là, đấu giá dị bảo của Phù Diêu Cung, sẽ có lợi thật lớn với thanh danh của Đế Trân Hiên, đừng nói Thần Châu Trung Vực, chỉ sợ thanh danh này lập tức truyền khắp toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục cũng không có vấn đề
- Vậy thì tốt, các ngươi đã có thành ý như vậy, vậy ta không trả tiền!
Phương Hành đã đạt tới mục đích, trầm thấp cười cười, không nói gì nữa.
Tin tức Thần Tử Viên gia muốn đấu giá Thanh Nguyệt Đăng của Phù Diêu Cung, ở dưới Đa Bảo quốc Đế Trân Hiên thôi động, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Thần Châu Trung Vực, sau đó lại dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng truyền khắp cả Thần Châu, nhìn xu thế, truyền khắp Thiên Nguyên cũng chỉ là vấn đề thời gian, dù sao chuyện này quá điên cuồng, đấu giá dị bảo của Phù Diêu Cung, đây là muốn chính diện đối địch với Phù Diêu Cung sao?
Trước đây Phương Hành xông họa toàn bộ cộng lại, lại nhân gấp mười lần, cũng không lớn bằng một lần này!
Dù sao đường hoàng đấu giá dị bảo của Phù Diêu Cung như thế, Phù Diêu Cung muốn xử lý điệu thấp cũng không được.
Phù Diêu Cung, hùng cứ Trung Vực và Tây Vực, kế thừa một bộ phận truyền thống của Dao Trì Cung thượng cổ, lại nắm trong tay Thần Châu đệ nhất tiên quả Bàn Đào Lâm, tựa như quái vật khổng lồ, đã không biết ở Thần Châu quật khởi bao nhiêu năm, thậm chí nói là đạo thống thanh danh vang nhất cũng không đủ, mà mỗi ngàn năm một lần Dao Trì Tiên Hội, càng trở thành một trong mấy thịnh sự lớn nhất Thần Châu, đối với khống chế và phân phối Bàn Đào, càng làm cho Phù Diêu Cung trở thành tồn tại đặc thù, loáng thoáng giống như nắm giữ quyền hành vô hình, tu vi lại cao, cũng không có người dám đắc tội với bọn họ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bây giờ thân phận của Phương Hành cũng không bình thường, kế hoạch lớn mật ở trong Ma Uyên, để hắn lắc mình biến hoá, trở thành chìa khoá duy nhất mở ra cơ duyên Huyền Quan ở Bách Đoạn Sơn, Viên gia và Bắc Minh tộc cùng chiêu cáo thiên hạ, phong hắn làm Thần Tử hai tộc, các đạo thống Thần Châu căn cứ sự tình cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, tất cả đều nhịn hắn, sủng ái hắn, nịnh nọt hắn, làm vầng sáng trên đỉnh đầu hắn vượt xa Thần Tử chư tộc.
Nếu nói thế gian còn có một người có tư cách gọi nhịp với Phù Diêu Cung, vậy chỉ có Phương Hành.
Mà nếu nói thế gian còn có đạo thống nào có thể không để ý tới vầng sáng trên đầu Phương Hành bây giờ, cũng chỉ có Phù Diêu Cung.
Hai bên giao thoa ma sát, kết quả như thế nào, thật đúng là để cho người ta khó dự đoán.
Lập tức, cả Thần Châu náo nhiệt lên, không biết bao nhiêu người bị Phương Hành trêu chọc qua, khi dễ qua, trong lòng đều đang âm thầm chờ mong, tiểu ma đầu cuối cùng cũng tự mình tìm đường chết, đối địch với Phù Diêu Cung, thật hy vọng hắn có thể té ngã, để cho mình xả giận
- Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngươi làm sao dám bán đấu giá Thanh Nguyệt Đăng a, trước mấy ngày hỏi tới, ngươi không phải nói chuẩn bị trả dị bảo cho Phù Diêu Cung sao? Nghe lão nô khuyên một lời, tranh thủ thời gian thả ra tiếng gió làm sáng tỏ chuyện này, nếu không chờ Phù Diêu Cung làm ra phản ứng, chuyện này liền ván đã đóng thuyền, không đường quay đầu, lão nô giúp ngươi đi an bài việc này…
Văn tổng quản một mực trốn tránh Phương Hành rốt cục xuất hiện, giống như gắn mô tơ vào đít vội vã chạy tới.
- An bài cái rắm, bản Thần Tử rất cần tiền dùng, đấu giá một thứ rách rưới đổi ít tiền thì đã sao?
Phương Hành kéo Văn tổng quản, vẻ mặt khinh thường nói.
- Đây chính là dị bảo của Phù Diêu Cung, làm sao có thể gọi rách rưới.
Văn tổng quản khóc không ra nước mắt, gần như sắp quỳ xuống cầu Phương Hành, liên tục nói:
- Còn nữa, tiểu tổ tông, ngài thiếu tiền, nói cho lão nô không phải được sao, cần gì bán đồ vật, trước mấy ngày không phải vừa lấy vạn viên Linh Tinh cho ngài sao?
Phương Hành nói:
- Ta lúc đầu muốn mười vạn, ngươi chỉ cho ta một vạn, ta đương nhiên dùng không đủ!
- Ngài muốn làm gì ah, lại muốn mười vạn viên?
Văn tổng quản đã không biết nói cái gì cho phải, lại ngoan tâm, dậm chân nói:
- Thôi, thôi, ta đi thương nghị với gia chủ, giúp ngài lãnh mười vạn Linh Tinh được không? Tiểu tổ tông, chỉ cầu ngài đáp ứng lão nô một sự kiện, phát tin tức làm sáng tỏ đi.
- Ngươi coi tiểu gia là loại người không có cốt khí sao?
Phương Hành trừng mắt lên:
- Trước mấy ngày hỏi các ngươi mười vạn viên, lại chỉ cho ta một vạn, làm đuổi ăn mày sao? Hiện tại lại cho ta, ta không thèm, dù sao dị bảo của Phù Diêu Cung đoán chừng cũng có thể bán không ít tiền, đủ ta chi tiêu một thời gian.
- Ngươi còn có cốt khí, chưa thấy qua ai vô lại như vậy.
Trong lòng Văn tổng quản đã mắng, ngoài miệng lại không dám nói, vẻ mặt đưa đám nói:
- Đây là một đại họa ah!
Phương Hành cười lạnh nói:
- Các ngươi sợ gánh tai họa, đại khái có thể mặc kệ ta!
Dứt lời, phất tay áo bỏ đi, hiển nhiên là quyết định chủ ý.
Văn tổng quản thì hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, đành phải vội vàng trở về xin ý kiến gia chủ, đối với Viên gia mà nói, Phù Diêu Cung là một trong mấy minh hữu vững chắc nhất, mặc dù nói song phương ở trên thế lực rất khó phân cao thấp, nhưng vô luận như thế nào, làm Phù Diêu Cung tức giận đối với Viên gia mà nói cũng là một thất lớn cực tổn, nhưng hết lần này tới lần khác tiểu hỗn đản kia trên danh nghĩa là Thần Tử Viên gia, hơn nữa vì cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, Viên gia không có khả năng bỏ mặc hắn, chiêu trò tổn hại như thế, thật đúng là hại Viên gia bị gác ở trên núi lửa nướng!
Mà Phương Hành thì ở trong Đa Bảo quốc tìm một quán rượu, cùng Kim Ô thoải mái ăn uống, như đã tính trước.
Từ khi rời Ma Uyên, trong lòng của hắn liền có một kế hoạch to gan, bây giờ bất quá là từng bước một thực hiện mà thôi.
Vốn cho rằng lần này Văn tổng quản đi, sẽ dẫn Viên gia gia chủ một mực giả thần giả quỷ, hơn một tháng không ra gặp mình tới, lại không nghĩ rằng, sau ba canh giờ, Văn tổng quản trở về, nhưng sau lưng hắn theo lại không phải Viên Linh Tiêu, mà là một ngọc xa (*xe bằng ngọc) bảo khí bức người, ngọc xa bay trên không trung, phía trên hiện đầy trận văn tinh mỹ mà huyền ảo, phía trước là 18 Hoàng Cân Lực Sĩ bay dẫn đường, lại có mười hai tiểu nha hoàn ăn mặc hoa mỹ, thần thái linh xảo phụng dưỡng ở hai bên trái phải.
Mà bên trái cỗ kiệu, lại chậm rãi theo một lão ẩu mặc y phục rực rỡ, thần sắc lạnh nhạt, cực kỳ kiêu ngạo.
Mà khi nhìn thấy bà lão này, đáy mắt Phương Hành đột nhiên có lửa giận nổ tung, nghiến răng nghiến lợi, thần sắc âm lãnh đến cực điểm.
- Tiền bà bà, Thần Tử tộc ta ở trong thành trì phía dưới, đợi ta đi gọi hắn…
Ngọc xa bay đến trên không thành trì liền ngừng lại, Văn tổng quản khách khí, chuẩn bị xuống mời Phương Hành đến đây.
- Không cần, ta cùng đi với ngươi!
Bà lão kia nghe vậy, là nhẹ nhàng cười nói:
- Nhiều năm không thấy, lão thân ngược lại muốn nhìn xem, năm đó là một ý nghĩ sai lầm, con khỉ nhỏ không bị ta một chưởng vỗ thành thịt nát kia, bây giờ có phải thật biến thành đại nhân vật ghê gớm gì hay không!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất