Chương 914: Hố bẫy cùng thòng lọng
- Trấn áp Phương Hành, kiếm tru Kim Ô!
Trên đô thành Đa Bảo quốc, chẳng biết lúc nào nổi lên một phù chiếu to lớn, tám chữ kim quang lóng lánh trôi lơ lửng ở trên không trung, cách vài trăm dặm đã có thể thấy rất rõ ràng, mà đạo phù chiếu này, trong lúc nhất thời giống như một tấm mây đen, triệt để bao phủ đô thành, người người đều có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa sát khí, ở dưới phù chiếu, chỗ cửa thành thình lình dựng lên một đài cao, trên đài, một lão tu sĩ áo xám chống một thanh kiếm, khí thế trùng thiên, rủ mi không nói, lẳng lặng chờ cái gì.
Vậy mà lại có người công khai khiêu chiến tiểu ma đầu thanh danh như mặt trời ban trưa kia?
Trong thành, không biết có bao nhiêu người cảm giác kinh ngạc, nhưng lão giả này ở cửa thành lẳng lặng ngồi cả ngày, lại không có bất kỳ người nào có dũng khí tiến lên nói gì, chủ nếu là bởi vì bên người lão giả này, thình lình cắm một cây cờ, trên lá cờ thêu một huy ấn tinh mỹ huyền ảo, người sáng suốt đều nhận biết, huy ấn kia là của Phù Diêu Cung, có cờ này, liền chứng minh lão giả áo xám này là người Phù Diêu Cung che chở, lại thêm hắn ở ngoài thành khiêu khích, cho nên các tu sĩ Đa Bảo quốc không dám ngăn cản.
Chỉ bất quá, từ khí tức trên người lão giả kia đến xem, lại chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa hắn ngênh ngang bày cờ hiệu muốn khích Phương Hành đi ra đánh một trận, bộ dáng kia làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Người bình thường có mấy cái sẽ chịu khiêu khích như vậy?
Hơn nữa một Nguyên Anh sơ kỳ khiêu chiến tiểu ma đầu có thể sánh vai cùng Thần Tử Trung Vực, cũng quá khinh thường đi?
Hơn nữa dùng nội tình và thế lực của Phù Diêu Cung, thật muốn động tiểu ma đầu kia, cũng sẽ không phái dạng người này tới?
Đa Bảo thành, đầu đường cuối ngõ, trong lầu các động phủ… không biết có bao nhiêu người đang âm thầm nghị luận.
Các tu sĩ không ngốc, sự tình khác thường tất có yêu dị, lão tu sĩ kia bày ra trận thế, rõ ràng là cái bẫy a?
Đồ đần cũng có thể nhìn ra được!
- Đây con mẹ nó là cái hố nha?
Mà lúc này, Phương Hành cũng bị Kim Ô kéo qua, xa xa ẩn thân ở trong mây đen, nhìn về phía phù chiếu, không khỏi bị chọc tức cười, nghĩ thầm tiểu gia trà trộn ở trong giới tu hành lâu như vậy, bao nhiêu sóng to gió lớn, âm mưu quỷ kế cũng kiến thức qua, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này thật rất có ý tứ, muốn bố trí bẫy rập cũng nên làm cao minh một chút, đây là đùa ta sao?
- Bẫy rập thì bẫy rập, nhưng dựa vào cái gì chỉ trấn áp ngươi, lại muốn một kiếm tru ta?
Kim Ô tức giận bất bình, có chút ủy khuất.
Trong khoảng thời gian Phương Hành ở trong núi sâu bế quan, nó vẫn không có việc gì đi lung tung, rất sớm thì thấy được đạo phù chiếu này, dùng trí tuệ của nó, tự nhiên nhìn thấu đây là cái hố, cũng bất động thanh sắc lén vào thâm sơn, kêu Phương Hành lên, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu thảo luận người bày bẫy rập là ai, đến tột cùng có mục đích gì, nên nhịn không được bị chọc giận quá mà cười.
- Tiểu công tử, chờ cả ngày, tên cẩu tặc kia đại khái là sẽ không tới a?
Trong Xá Lợi tháp, nơi địa thế cao nhất của Đa Bảo thành, ở tầng cao nhất, công tử áo trắng xa xa nhìn chăm chú, mà bên cạnh hắn, lại có mấy tu sĩ khí tức ngưng trọng đứng trang nghiêm, người cầm đầu lộ vẻ chần chờ, cẩn thận tìm từ nói.
- Gấp cái gì, chờ một chút, các ngươi tìm không thấy hắn, ta đương nhiên phải nghĩ biện pháp dẫn dụ hắn ra!
Công tử áo trắng kia không nhịn được phất phất tay, tất có tự tin nói.
Tu sĩ cầm đầu biểu lộ có chút xấu hổ, trước đây bọn họ vâng mệnh đi truy tầm tung tích của ma đầu kia, kết quả lại biệt vô âm tín, ngược lại bắt được cái bóng của Kim Ô một lần, phái người lần theo, lại không nghĩ tới tặc ô kia trơn trượt như thế, chỉ đơn giản bay hai vòng, liền đùa nghịch người truy tung nó xoay quanh loạn chuyển.
Không qua hai ngày, tiểu công tử liền không kiên nhẫn được nữa, cho rằng bọn họ quá vô dụng, tìm không thấy ma đầu kia, thế là tự mình thiết hạ mưu kế dẫn xà xuất động, nhưng mưu kế này lại đơn giản đến mức để vị tu sĩ kinh nghiệm phong phú kia muốn che mặt, thật không có chút hàm lượng kỹ thuật, truyền ra ngoài thật không biết người khác sẽ nhìn Quảng Lăng Thập Tiên bọn họ thế nào, bất quá hắn không có cách nào, mười huynh muội kết nghĩa bọn họ, vốn là bị Phù Diêu Cung trấn áp, sau đó thu phục làm thủ hạ, không khác nô bộc, tự nhiên không dám xen vào.
- Thuộc hạ cảm thấy có thể tiểu ma đầu kia đã phát hiện đây là bẫy rập hay không?
Lão đại trong Quảng Lăng Thập Tiên lắp bắp, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng.
- Ngươi yên tâm, hắn nhất định sẽ trúng kế!
Công tử áo trắng tràn đầy lòng tin, ưỡn ngực nói.
- Ách… tiểu công tử thần cơ diệu toán, thuộc hạ bội phục.
Lão đại trong Quảng Lăng Thập Tiên mở miệng cười, cái vỗ mông ngựa này làm đạo tâm của mình cơ hồ hỏng mất.
Trong lòng đã điên cuồng mắng: Trừ khi tiểu ma đầu kia là kẻ ngu si, làm sao có thể trúng kế của ngươi?
Ngươi rõ ràng là đang nhắc nhở tiểu ma đầu kia, có người tới Đa Bảo quốc, chuẩn bị đối phó hắn a?
- Ha ha, có phải trong lòng ngươi đang nghĩ, chỉ có đồ đần mới trúng kế này hay không?
Ai biết, công tử áo trắng vào kia đột nhiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn hắn nói.
Lão đại trong Quảng Lăng Thập Tiên nao nao, cười khổ nói:
- Kế này quả thực…
Công tử áo trắng cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:
- Kế sách này quả thực quá mức đơn giản, người sáng suốt vừa nhìn là có thể thấy rõ, mà tên tuổi của cẩu tặc kia thực cũng không thấp, không biết xông qua bao nhiêu sóng to gió lớn, trí tuệ có thể nói thông thiên, cho nên ngươi cảm thấy mưu kế này của ta căn bản không có khả năng dẫn hắn ra, ngược lại chỉ biết đánh rắn động cỏ, để cẩu tặc kia biết có người chuẩn bị đối phó hắn…
Liên tiếp nói rất nhiều, công tử áo trắng nhìn về phía Quảng Lăng Thập Tiên nói:
- Đúng không?
Thần sắc của lão đại trong Quảng Lăng Thập Tiên ngưng lại, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ biết sai!
Nghe mấy câu này, ý khinh thường trong lòng của hắn đã thu vào.
Mình dù sao vẫn quá xem thường tiểu công tử, hắn có thể nói như vậy, đã nói hắn tâm lý nắm chắc!
Nhưng vậy tại sao còn muốn bày mưu kế như vậy?
Trên mặt công tử áo trắng như phủ lên một tia đùa cợt nhàn nhạt, nói:
- Các ngươi theo ta không lâu, hôm nay ta trước dạy các ngươi thông minh một chút, miễn cho về sau ở dưới tay ta làm việc bất tranh khí, ha ha, kỳ thật nhắc tới cũng đơn giản, mưu kế của ta đại khái là ai cũng sẽ không trúng kế, nhưng hết lần này tới lần khác tên cẩu tặc kia nhất định sẽ trúng kế, hơn nữa chẳng mấy chốc hắn sẽ xuất hiện, ngươi tin không?
- Cầu chủ thượng dạy bảo!
Quảng Lăng Thập Tiên cùng nhau cúi đầu, thần sắc ngưng trọng, thành kính mở miệng.
- Bởi vì tính tình của hắn!
Công tử áo trắng nhàn nhạt mở miệng:
- Người khác thấy nguy hiểm, thấy sự tình gây bất lợi cho mình, phản ứng đầu tiên là tránh đi, nhưng tính tình của cẩu tặc kia, lại là đi lên chơi đùa một chút, nhìn xem có thật gây nguy hiểm với mình hay không, hơn nữa một số thời khắc, coi như hắn biết rõ kia là nguy hiểm, cũng không nhịn được đi lên thử sức.
Quảng Lăng Thập Tiên bỗng nhiên lại cảm thấy tiểu công tử nói hươu nói vượn.
Bất quá vào lúc này, tiểu công tử còn nói một ví von tuyệt diệu:
- Tiểu ca ta, chuyên môn phân tích qua tính tình của cẩu tặc kia, tính tình của hắn xưng là chọc tổ ong vò vẽ, thật giống như người lớn thấy được trên cây có một tổ ong, sẽ vòng quanh nó đi, nhưng cẩu tặc kia gặp, lại lòng ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được muốn đi lên đâm một cái, cho dù biết rõ một giây sau mình có khả năng sẽ bị ong truy chạy đầy đất, thậm chí trên đầu còn có thể nhiều mấy cái bao, nhưng vẫn muốn chọc một cái.
Nói nói, tiểu công tử cũng nhịn không được bật cười:
- Lúc này các ngươi minh bạch chưa?
- Này…
Quảng Lăng Thập Tiên nghe biên luận, đều đã ngây dại, tựa hồ minh bạch, nhưng hết lần này tới lần khác nghi ngờ hơn.
- Nghe là nghe ra, nhưng tại sao hắn phải làm như vậy.
- Bởi vì hắn thích.
Công tử áo trắng liếc mắt, vẻ mặt khinh thường nói.
…
- Thật coi chúng ta là đồ đần, ai sẽ nhảy vào thòng lọng chứ?
Kim Ô trợn trắng mắt, phất cánh nói:
- Không cần để ý, hắn sẽ tự bại, chúng ta không để ý tới hắn đến cùng có phải Phù Diêu Cung thiết hạ bẫy rập hay không, trước chờ Kim gia ta điều tra lại nói!
- Hắc hắc, chỉ sợ trong thành đã bày thiên la địa võng, chờ ngươi hiện thân điều tra đây!
Phương Hành khinh thường nói:
- Loại thủ đoạn này, tiểu gia ta mười tuổi liền chơi không biết bao nhiêu hồi!
- Vậy thì đi thôi, chờ thời điểm đấu giá Thanh Nguyệt Đăng đến, lại về Đa Bảo quốc!
Kim Ô nói:
- Thừa dịp trong khoảng thời gian này, nghĩ làm sao đối phó Phù Diêu Cung, vớt cô dâu nhỏ của ngươi ra mới là trọng yếu!
Dùng hai người này giảo hoạt, tự nhiên không thể dễ dàng mắc lừa như thế, quay người ẩn ở trong mây rút đi, bất quá đi không mấy bước, lại lại đồng ngừng chân, nhìn nhau một chút, biểu lộ đều có chút cổ quái, đầu tiên là Kim Ô mở miệng nói:
- Ta luôn cảm giác, nếu như chúng ta cứ đi như thế, giống như thiếu chút gì ah, ngươi nói những tu sĩ Đa Bảo quốc kia có thể nghĩ chúng ta sợ hay không?
- Thanh danh không trọng yếu, chỗ tốt mới là vĩnh hằng!
Phương Hành lại nói:
- Bất quá luôn cảm thấy, gia hỏa ở phía sau đặt bẫy đối phó chúng ta rất đáng giận, vậy mà dùng loại mưu kế đơn giản như vậy, đây rõ ràng là xem thường tiểu gia, cảm giác nếu như chúng ta đi, gia hoả kia nhất định càng phách lối, nghĩ chúng ta là bị hắn bị hù không dám lộ diện, vừa nghĩ tới hắn sẽ đắc ý lại càn rỡ cười to, trong lòng liền khó chịu!
Nói như vậy, thần sắc hai người càng ngày càng nghiêm túc!
- Làm hắn!
Qua nửa ngày, hai người đồng thời mở miệng, hạ quyết tâm.
Hai người bắt đầu đi chuẩn bị, nửa ngày sau, trong núi sâu xa xa, đột nhiên bay ra một phù chiếu to lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ ra mấy chữ lớn, khẩu khí lớn đến không biên giới:
- Chân đạp Phù Diêu, kiếm trảm Tư Đồ!