Chương 913: Thái Thượng Nhất Khí Kinh
Sự tình Phương Hành và Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương âm thầm gặp mặt người khác cũng không biết, nhưng bọn họ phát hiện, Thần Tử Viên gia giống như quyết tâm muốn đối địch với Phù Diêu Cung, tin tức đấu giá Thanh Nguyệt Đăng một mực lưu truyền, thậm chí ngay cả thời gian cũng đã xác định, bởi vì trọng bảo này quá không bình thường, cho nên muốn bán một cái giá cao, là phải chờ đợi tu sĩ các nơi cảm thấy hứng thú, từ bốn phương tám hướng chạy tới, cần thời gian sung túc, nên thời gian bán đấu giá định ở sau một tháng.
Mà địa điểm là đô thành Đa Bảo quốc, chính sảnh của Đế Trân Hiên.
Các nơi Thần Châu, đã có vô số tu sĩ xuất phát, lao về phía Đa Bảo quốc.
Cũng không phải những người này thực có dũng khí mua dị bảo của Phù Diêu Cung, trên thực tế người dám động ý định này ít càng thêm ít, dù có một ít, cũng là gan to bằng trời, có dũng khí cố ý đối địch Phù Diêu Cung, càng nhiều là bị chuyện này hấp dẫn, chạy tới xem náo nhiệt mà thôi, chuyện giống như vậy, cơ hồ đã chú định sẽ loạn, mà trong loạn cục, thì khẳng định có vô số cơ duyên và tạo hóa, hoặc mượn chuyện này dính líu quan hệ với Phù Diêu Cung, hoặc thừa loạn cục đục nước béo cò, tóm lại, người vây xem tuyệt đối sẽ không thiếu.
Mà sau khi gặp mặt Huyên Tứ Nương, Phương Hành có một đoạn thời gian chưa từng lộ diện, hắn cũng không trở về Viên gia, mà ở thâm sơn phụ cận, tìm một khe nước thanh tĩnh, thu tâm tư, thôi diễn tu vi của mình.
- Phù Diêu Cung tuyệt đối sẽ không dễ dàng đối phó như vậy!
Hắn nhìn sự tình cực kỳ thấu triệt, từ khi mình thả ra tin tức đấu giá Thanh Nguyệt Đăng, đã qua hơn nửa tháng, ngay cả Viên gia và rất nhiều đạo thống của Thần Châu Trung Vực, đều đã tới không ít người khuyên nhủ mình thu hồi tin tức, nhưng bị mình bỏ mặc, mà trong quá trình này, Phù Diêu Cung lại trầm mặc, không có tỏ thái độ rõ ràng. Bất quá Phương Hành tin tưởng, dùng thế lực của Phù Diêu Cung, tất nhiên đã sớm biết chuyện này, nói không chừng bọn họ đã xuất thủ, chỉ là mình không biết mà thôi.
Mà cùng Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương đọ sức một phen, cũng làm cho hắn nhận thức được một góc băng sơn về thực lực của Phù Diêu Cung.
Huyên Tứ Nương không phải đệ tử chân chính của Phù Diêu Cung!
Trên thực tế, nữ nhi của Tư Đồ tiền nhiệm giống như nàng, là thuộc về Dao Trì, nhưng ở trước khi xuất giá, một mực giúp đỡ quản lý sự vụ Phù Diêu Cung mà thôi, chỉ bất quá Dao Trì và Phù Diêu Cung liên hệ chặt chẽ, cả hai khó mà phân chia, năm đó Tư Đồ nhất mạch, kế thừa Dao Trì Cung thượng cổ, cũng dựng lên thế lực Phù Diêu Cung, nói đơn giản, Phù Diêu Cung đã từng là một thanh kiếm của Dao Trì, bất quá thời gian chuyển dời, thanh danh của Phù Diêu Cung càng lúc càng vang, ngược lại che đậy quang mang của Dao Trì, trở thành đại diện của mạch này mà thôi.
Ra thì khống chế Phù Diêu Cung, lui thì quy về Dao Trì ẩn cư, này là biểu tượng của Tư Đồ Phù Diêu Cung.
Huyên Tứ Nương xuất thân Dao Trì, hơn nữa nàng là nữ nhi của Tư Đồ đời trước, tương lai phải xuất giá, cho nên coi như nàng quản lý rất nhiều sự vụ và quyết sách của Phù Diêu Cung, nhưng lại có một thứ không cách nào nhúng chàm, đó chính là công pháp tu hành của các đệ tử Phù Diêu Cung, sau khi vào Nguyên Anh, nàng tự ngộ ra Văn Hương Chú, kỳ thật cũng có nguyên nhân phương diện này, nhưng coi như nàng không tu hành công pháp lợi hại của Phù Diêu Cung, thực lực cũng khủng bố như thế. Như vậy lực lượng trung kiên chân chính của Phù Diêu Cung sẽ mạnh bao nhiêu?
Bằng thực lực của Phương Hành hôm nay, đối mặt Nguyên Anh bình thường, tuyệt đối có thể nhẹ nhõm chiến thắng, nhưng thời điểm đối mặt Huyên Tứ Nương, lại phải cẩn thận ứng đối. Về điểm này đã có thể nhìn thấy người trong Phù Diêu Cung thực lực đáng sợ, huống chi theo lời đồn đãi, Huyên Tứ Nương còn không phải công chúa am hiểu chiến đấu nhất, bản lãnh của nàng là quản lý công việc và giao tế.
- Ta vốn có thực lực trảm ngũ cảnh, về sau đạt được Phật pháp gia trì, tuy là ngoại vật, nhưng đối với thực lực cá nhân cũng có tăng lên, lại căn cứ quan sát Phù Đồ đại trận, ngộ ra Thiên Địa Đại Ma Bàn, mặc dù chỉ thôi diễn ra một hình thức ban đầu, nhưng thực lực bản thân lại coi như tăng lên một bậc, đã ở trên trảm lục cảnh, bây giờ, muốn thêm mấy phần tự tin, chỉ có hai con đường!
Ánh mắt Phương Hành trở nên túc sát!
- Một là đột phá Nguyên Anh, bước vào cảnh giới mới, như vậy pháp lực hay thần hồn đều sẽ có đại biến!
- Hoặc là mau chóng lĩnh ngộ Thái Thượng Nhất Khí Kinh, để thực lực của mình đạt tới trảm thất cảnh!
Phương Hành cau mày, trong đầu lóe lên một đoạn kinh văn!
Chính là một trong Thái Thượng cửu kinh… Thái Thượng Nhất Khí Kinh, kinh này theo Huyền Quan phủ xuống Tịnh Thổ, bị Huệ Năng ngẫu nhiên đạt được, về sau Huệ Năng tự nguyện tặng Phật vị cho Thần Tú, thần hồn của mình hóa thành Phật pháp gia trì đến trên người Thần Tú, cho nên kinh văn này đến trong thức hải của Thần Tú, Thần Tú thì ở lúc phân biệt tặng kinh này cho Phương Hành.
Không giống thân pháp Thái Thượng Tiêu Dao Kinh, võ pháp Thái Thượng Phá Trận Kinh, Thái Thượng Nhất Khí Kinh là thuật pháp!
Trên thực tế, có thể coi kinh này như Thái Thượng Đan Đạo Tổng Cương kéo dài.
Thái Thượng Đan Đạo, chú ý đan vô pháp, có thể ngự vạn pháp, coi trời bằng vung!
Sau khi Phương Hành tu thành Thái Thượng Đan Đạo Tổng Cương, cũng xác thực phát hiện, mình có thể tùy thời bổ sung pháp chủng, không nhận tiên thiên hạn chế, chỉ bất quá có pháp chủng, còn cần có đại thuật tương ứng mới có thể phát huy uy lực của nó, mà hắn chỉ có thể ở nơi này tìm một khối, nơi đó học một đạo, học rất nhiều đại thuật, mặc dù uy lực không tệ, nhưng trên thực tế rất loạn, không thành hệ thống.
Trận chiến ở Phong Thiện Sơn, hắn vỡ nát pháp chủng, mười năm tinh thần sa sút, trên thực tế đã bắt đầu con đường hòa tan pháp chủng.
Mà càng về sau, hắn ở dưới Thập Nhất thúc Bạch Thiên Trượng trợ giúp, nuốt Vạn Linh Đan, thu được nội tình càng khó nói lên lời.
Đủ loại nội tình, giống như một vùng biển mênh mông lắng đọng vào thức giới, không cách nào điều động.
Mà Thái Thượng Nhất Khí Kinh, thình lình có hi vọng để hắn thống nhất sửa sang lại lực lượng này, hóa thành bản lĩnh của mình!
Thái Thượng Nhất Khí Kinh, nhất mạch ngự vạn pháp!
Nếu nói Thái Thượng Đan Đạo khai sáng một con đường vượt qua pháp chủng trong nội đan, vậy Thái Thượng Nhất Khí Kinh liền giải quyết vấn đề tu hành đại thuật!
Tu kinh này, có thể ngự vạn pháp, Phương Hành không biết nếu mình tu thành Thái Thượng Nhất Khí Kinh, thực lực sẽ tăng vọt tới trình độ nào, đừng nói trảm thất cảnh, thậm chí siêu việt trảm thất cảnh cũng có thể, đến khi ấy hắn trong lúc phất tay, liền có thể khống chế lực lượng thế gian. Bản thân tu hành các loại đại thuật dung nhập một lò, thậm chí ở trên cơ sở đó, phát triển con đường thuộc về mình!
- Chỉ bất quá tu hành kinh này quá khó khăn.
Phương Hành than thở, Thái Thượng Nhất Khí Kinh không giống Tiêu Dao Kinh và Phá Trận Kinh, mỗi lĩnh ngộ một chút, liền tăng lên một chút uy lực, mà giống như là một loại bí thuật dục hỏa trùng sinh. Hoặc là lĩnh ngộ đầy đủ, tu thành thuật này, hoặc chỉ kém một tia, vĩnh viễn không phát huy ra uy lực, ở giữa không có chiết khấu gì, đây cũng là địa phương Phương Hành nhức đầu nhất.
Phương pháp tu hành này quá khó khăn!
Trong này cần thôi diễn và lĩnh ngộ vô tận, thậm chí còn cần Sinh Tử Kiếp lịch luyện!
Mà hết lần này tới lần khác, hiện tại thời gian của Phương Hành không nhiều, hắn là mượn thân phận đặc thù của mình bây giờ mới đẩy cục diện thành hỗn loạn như thế, nếu cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn phủ xuống, như vậy rất nhanh, giá trị của hắn sẽ mất đi, đến lúc đó đối với quái vật khổng lồ Phù Diêu Cung mà nói, hắn chỉ là một con kiến nhỏ lúc nào cũng có thể sẽ bị người bóp chết mà thôi, nào có tư cách khiêu chiến.
- Như vậy Phù Diêu Cung hiện tại cũng không dám tùy tiện đụng đến ta, tựa như Huyên Tứ Nương kia trơ mắt nhìn ta đánh thiếp thân tùy tùng của mình, cũng không dám nổi lên sát tâm, bất quá cái này không có tác dụng gì, coi như bọn họ không dám đụng đến ta, nhưng Tiểu Man bị giam lỏng, ta cũng đoạt không trở lại, mấu chốt nhất là ta không có thời gian, càng kéo đối với ta càng bất lợi.
Từng điểm từng điểm suy nghĩ, Phương Hành càng ngày càng nhức đầu.
Cùng Huyên Tứ Nương đối thoại cũng làm cho hắn phát hiện, mình muốn dẫn Tiểu Man về, quả thật có chút trò đùa, lúc đầu hắn nghĩ dùng thân phận của mình bây giờ muốn đoạt Tiểu Man về không khó, lại không nghĩ tới lại từ trong miệng Huyên Tứ Nương nghe ra “bí ẩn”.
- Thôi, không trả Tiểu Man cho ta, vậy ta chơi tới cùng với các ngươi, để cho các ngươi nhìn xem bản lãnh của tiểu gia!
Phương Hành suy nghĩ thật lâu, lại hung ác hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi, như muốn từ trên người Phù Diêu Cung xé xuống một miếng thịt!
- Cẩu tặc gan to bằng trời kia, hiện tại giấu ở trong Đa Bảo thành sao?
Thời điểm Phương Hành trốn ở trong núi sâu khổ công lĩnh ngộ Thái Thượng Nhất Khí Kinh, thình lình có một công tử ca bộ dáng phấn điêu ngọc trác từ phương tây đi tới đô thành Đa Bảo quốc, hắn không mang tùy tùng, lẻ loi một mình, bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ, dáng người thon gầy lung linh, mặc trường bào tuyết trắng, sau khi vào Đa Bảo thành, tràn đầy hiếu kỳ đánh giá chung quanh, sau đó đi vào tửu lâu xa hoa nhất, lẳng lặng uống trà thơm, rốt cuộc nhìn thấy khách nhân hắn sớm ước hẹn.
- Vâng, tiểu công tử, có người ở bảy ngày trước gặp qua hắn, mặc dù hành tung không rõ, nhưng hẳn còn ở nơi đây!
Người tới là một trung niên Nguyên Anh cảnh, nhưng ở trước mặt công tử này, lại có vẻ cực kỳ kính cẩn.
- Tìm ra hắn, ta muốn tự tay giết hắn!
Công tử ca uống một hớp rượu, cảm thấy có chút cay, nhíu mày, vừa quạt gió vừa nói.
- Tiểu công tử, người này thân phận đặc biệt, không thể trực tiếp chém giết, vẫn là chờ các trưởng lão…
Vị Nguyên Anh cảnh kia chần chờ mở miệng, có chút do dự.
- Các trưởng lão lo lắng nhiều lắm, Phù Diêu Cung ta lúc nào cần sợ một cẩu tặc như vậy?
Công tử ca kia rõ ràng có chút khinh thường, cười lạnh nói:
- Thời gian dài như vậy, các trưởng lão còn không có làm ra quyết định, trong mắt người xung quanh, còn tưởng Phù Diêu Cung ta sợ hắn, hắc hắc, các trưởng lão lo lắng quá nhiều, ta mới không muốn quản nhiều như vậy, các ngươi nghe ta, trực tiếp đi chém cẩu tặc kia, cầm lại Thanh Nguyệt Đăng của Phù Diêu Cung, để hắn biết Phù Diêu Cung ta lợi hại.