Chương 925: Ta đến tột cùng mạnh bao nhiêu!
Ly Hận công tử thuộc về loại vừa hiện thân liền khiến người ta cảm thấy sát khí lạnh người, Phương Hành đối với loại người này lý giải là cực kỳ hung ác, thế là hắn quyết định phải biểu hiện một chút, nên lúc này, đối mặt Ly Hận công tử, hắn không ngại uy hiếp, bất quá uy hiếp kia ở dưới Dao Trì tiểu công chúa và Ly Hận công tử nghe, lại đều ngẩn ngơ, biểu lộ có chút quỷ dị, rõ ràng là tràng diện sát khí ngập trời, lại không hiểu thấu nhiều hơn mấy phần buồn cười, nhưng gương mặt Phương Hành nghiêm túc, ánh mắt khinh miệt lại hung ác nhìn hắn.
- Ta vốn không phải rất chán ghét ngươi, nhưng bây giờ bắt đầu chán ghét!
Ly Hận công tử nhìn Phương Hành vài lần, nửa ngày mới nhàn nhạt mở miệng nói.
- Ta lại không thích ngươi, ngươi ghét ta có quan hệ gì chứ?
Phương Hành cười hắc hắc, năm ngón tay dùng sức, bóp nát kiếm quang, sau đó cười nói.
- Ta muốn giết người, ngươi có dũng khí cản ta?
Ly Hận công tử nhíu mày, nhìn về phía hắn.
Bây giờ cục diện này, Phương Hành và Dao Trì tiểu công chúa đã bị người phát hiện, nhưng Phương Hành lại một bộ lạnh nhạt, giống như không lo lắng cho tình cảnh của mình, nhưng trên mặt hiện lên vẻ ngạo nhiên, cười lạnh nói:
- Ngươi dễ giết người, tiểu gia lại dễ giết ngoan nhân và người lợi hại, nhìn ngươi xuất thủ cũng tương đối hung ác, không biết ngươi có mấy phần bản lĩnh, có tính là lợi hại hay không!
Chung quanh bắt đầu có sát cơ hiển hiện, ánh mắt của hắn và Ly Hận công tử va chạm, ẩn có hỏa hoa lấp lóe.
- Bế quan tu kiếm mười năm, ta cũng đang muốn tìm người thử kiếm đạo của ta một chút, nhìn ngươi rất phù hợp!
Ly Hận công tử như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói.
Phương Hành thì không nói một câu, đi vào trong thông đạo, vài chục bước mới đứng vững, tay cầm Long Văn Hung Đao, sát khí bắt đầu gào thét ngưng tụ, bây giờ hắn và Ly Hận công tử không xa không gần, đúng lúc mười trượng, chính là khoảng cách các tu sĩ Kim Đan cảnh bình thường đấu pháp. Thái độ rất rõ ràng, đây là chuẩn bị muốn cùng Ly Hận công tử cứng đối cứng.
- Lại nói, ta còn chưa chính thức đọ sức với Trung Vực Tứ đại công tử nha!
Phương Hành cười hì hì, xách Long Văn Hung Đao, sát khí trên người tăng lên đến đỉnh điểm.
- Hưu!
Ly Hận công tử sinh lòng cảm ứng, quanh người mơ hồ hiện lên kiếm quang vô tận.
- Cái này...
Dao Trì tiểu công chúa sắp khóc, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bây giờ đã bị người phát hiện, thế cục hung hiểm, cũng không biết tiểu ma đầu có thể thắng được Ly Hận công tử hay không.
Mấu chốt là, coi như hắn thắng, bây giờ thân hãm trùng vây, ai cam đoan nhất định có thể chạy thoát?
Theo thời gian chuyển dời, người của Ly Hận Thiên tới sẽ càng ngày càng nhiều?
Nhưng lúc này tu vi của nàng bị phong cấm, muốn chạy trốn cũng trốn không được, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
- Trung Vực Tứ đại công tử, tiểu gia và tiếp xúc không ít. Chưa chắc có bao nhiêu lợi hại, tên vương bát đản ngươi lại có thể nhận ta mấy chiêu?
Ở thời khắc này, Phương Hành đã vung Long Văn Hung Đao lên, trên đao ngưng tụ thần lực đáng sợ, ẩn chứa lực đạo khó nói lên lời, phong mang trực chỉ mi tâm của Ly Hận công tử, Ly Hận công tử cũng không dám chủ quan, kiếm quang càng chuyển càng nhanh, càng tụ càng nhiều, nổi lên đạo đạo quang hoa, mang theo một loại sắc thái mộng ảo, giống như chỉ dựa gần kiếm quang, liền có thể mê hoặc tâm thần, trảm hồn phách người!
Một tiểu ma đầu danh khắp thiên hạ, một Trung Vực Tứ đại công tử, cả hai sắp muốn va chạm.
Cũng vào lúc này, hung đao của Phương Hành bổ ra ngoài, "Oanh" một tiếng, hung mang tăng vọt, Ly Hận công tử run lên, vận chuyển đủ loại kiếm pháp tuyệt diệu chuẩn bị đón một đao kia của hắn, nhưng chẳng ai ngờ tới, một đao kia của Phương Hành đang bổ tới, đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp quét vào vách đá, những hang động này rộng rãi, nhưng tối đa chỉ cao ba trượng, rộng bốn năm trượng, loại dung nham cứng chắc kia, mặc dù cứng như Kim Cương, nhưng ở dưới đao ý đáng sợ của Phương Hành, lại yếu ớt giống như đậu hũ.
Cơ hồ là nháy mắt, đao ra, dung nham nhao nhao rơi xuống, giống như động đất.
Hắn và Ly Hận công tử cách khoảng mười trượng, thình lình bị dung nham lộn xộn rơi xuống chồng chất lên, biến thành một bức tường dày.
Biến cố này, làm Dao Trì tiểu công chúa kinh hãi ngây người, còn không kịp phản ứng, Phương Hành đã "Sưu" một tiếng chạy tới, ôm nàng chạy trốn, trong miệng cười ha ha:
- Hôm nay ta còn có việc, lần sau tái đấu...
Chạy trốn?
- Ngươi vậy mà chạy trốn?
Dao Trì tiểu công chúa theo bản năng ôm eo Phương Hành, chỉ cảm thấy chung quanh kình phong gào thét, cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau, nửa ngày mới phản ứng lại, ngay cả nàng vừa rồi cũng theo bản năng nghĩ tiểu ma đầu nổi lên lòng háo thắng, muốn cùng Ly Hận công tử tranh đấu một trận, nhưng không nghĩ tới, tên này chỉ cố ý kéo ra chút khoảng cách, sau đó đánh nát hang động ngăn cản truy binh, mình thì thừa cơ đào tẩu...
- Ta lại không ngốc, lúc này cùng hắn đánh nhau, vạn nhất hắn có người giúp đỡ thì làm sao bây giờ?
Phương Hành vừa trốn vừa nhìn tiểu công chúa nói, không cảm thấy mình làm có chỗ nào không đúng.
Vừa trốn hắn vừa ném linh phù ra sau lưng, chỉ nghe phía sau ầm ầm… linh phù nổ tung, lực lượng hủy vô số hang động, tất cả địa phương hắn đi qua đều đổ sụp vỡ nát, truy binh phía sau trừ khi dọn dẹp sạch sẽ đá vụn, nếu không tuyệt đối không có khả năng đuổi theo tới, cũng để tiểu công chúa ở trong lòng khẽ buông lỏng.
Mặc dù tiểu công chúa cảm thấy Phương Hành làm những chuyện như vậy, nói ra không có chỗ nào không ổn, nhưng đến cùng vẫn để nàng rất không quen, quệt miệng nói:
- Tương lai truyền ra ngoài, người ta nhất định sẽ cười ngươi!
- Làm trò cười cho người khác nghiêm trọng, hay mất mạng nhỏ nghiêm trọng, không bằng ta ném ngươi lại, để ngươi quyết đấu?
- Không muốn!
Tiểu công chúa giật nảy mình, dùng sức ôm eo của hắn, thật đúng là sợ hắn ném mình ở lại địa phương quỷ quái này.
Thông đạo phía sau đã hủy, người phía sau muốn đuổi tới cần mở ra một con đường khác, bây giờ Phương Hành lại thi triển Tiêu Dao thân pháp, như quỷ mị tiến lên, theo lý thuyết chạy đi là không có vấn đề gì, ngay cả hắn cũng cảm thấy khẽ buông lỏng, nhưng lúc này, vách tường chung quanh đột nhiên phá vỡ, mấy đạo kiếm quang lành lạnh như chớp giật chém tới mình.
- Ừm?
Trong lòng Phương Hành cả kinh, giơ chân đạp vách đá, thân hình đảo ngược, khó khăn lắm tránh thoát mấy đạo kiếm quang kia, lông mày dựng thẳng.
- Hưu hưu hưu hưu…
Trên vách đá, dưới nền đất, thậm chí trên trần, thình lình có vô số kiếm quang lộn xộn bừng lên, mang theo sát ý lành lạnh, rầm rầm như nước chảy tụ lại, hóa thành bộ dáng một người, chính là Ly Hận công tử mới vừa rồi bị hắn lừa gạt. Ánh mắt có chút trêu tức nhìn Phương Hành, ung dung chắp hai tay sau lưng, bộ dáng kia giống như một con mèo đang nhìn con chuột.
- Ngươi cho rằng sụp đổ vách động là có thể ngăn ta?
Ly Hận công tử nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lóe ra lãnh quang:
- Tu kiếm mười năm, thành tựu duy nhất của ta là tu không có mình, nhục thân và Kiếm Thai dung hợp, ta chính là kiếm, kiếm tức là ta, ngươi hủy vách động, có thể ngăn được người, lại có thể ngăn được kiếm sao? Hơn nữa ngươi không biết địa thế nơi này, nhìn như chạy trốn thẳng tắp, trên thực tế không biết lượn quanh bao nhiêu vòng, có thể tránh được ta sao?
- Ách...
Lúc này Phương Hành cũng ngẩn ngơ, có chút ảo não lắc đầu, thầm nói:
- Trên thế giới này đồ đần sao mà càng ngày càng ít?
Hắn thật có chút uể oải, cảm giác chiêu gạt người này càng ngày càng không dùng được!
- Thời điểm ta muốn giết người, chạy đi sẽ không quá tốt. Tựa như ngươi đã cởi quần áo ra, hẳn không hy vọng nữ nhân trên giường chuồn đi chứ?
Kiếm ý trên người Ly Hận công tử phong mang tất lộ, thanh âm lại có chút trêu tức, vừa rồi Phương Hành lừa gạt, giống như để hắn có hứng thú hơn.
- Nhưng hiện tại ta thực không muốn cùng ngươi lên giường nha, ngươi đây là bức lương dân làm kỹ nữ...
Phương Hành cũng hít vào một ngụm khí lạnh, có chút bất đắc dĩ nói.
Ly Hận công tử nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Không sao, ta thích bá vương ngạnh thượng cung!
Phương Hành nhìn hai bên một chút, lại liếc mắt nhìn Ly Hận công tử kiếm khí lưu chuyển quanh người, tựa như lúc nào cũng biết hóa thành kiếm quang nhào lên, cũng trầm thấp hít một tiếng, vỗ vỗ cái mông của Dao Trì tiểu công chúa, thanh âm ảo não nói:
- Ngươi xuống trước đi!
Dao Trì tiểu công chúa cực kỳ sợ hãi Ly Hận công tử, một mực ôm eo của hắn, run giọng kêu lên:
- ngươi muốn làm gì?
Phương Hành nói:
- Ta muốn cùng nam nhân kia lên giường… con mẹ nó, không phải, là đại chiến ba trăm hiệp!
Mặc dù nói trêu tức, nhưng trong lòng cũng chân chính nhấc lên chiến ý, chơi lừa gạt không được, lần này muốn tuỳ tiện đào thoát cơ hồ đã không có khả năng, Ly Hận Thiên mưu tính quá lớn, quyết không thể nào để mình và tiểu công chúa tuỳ tiện ly khai, mà hết lần này tới lần khác Ly Hận công tử còn là nhân vật khó giải quyết, hắn từ chỗ Hứa Linh Vân cướp đi Kiếm Thai, về sau ôn dưỡng mười năm, thình lình tu luyện cũng không giống đám người Kim Ô, bọn họ ôn dưỡng mười năm, là nuôi thành kiếm linh, cực kỳ linh động, kiếm ý kinh nhân, nhưng Ly Hận công tử lại dung hợp Kiếm Thai, luyện mình thành kiếm, đơn giản là sự tình chưa bao giờ nghe thấy...
Lơ đãng buông tiểu công chúa xuống, bàn tay phất qua người nàng một cái, hóa đi cấm chế trên người nàng, Dao Trì tiểu công chúa cũng ngẩn ngơ, minh bạch dụng ý của Phương Hành, lại giả bộ như hoảng sợ đứng ở một bên.
Phương Hành thì hoạt động tay chân, bỗng nhiên nhìn Ly Hận công tử nhếch miệng cười nói:
- Ngươi có biết không?
Ly Hận công tử thản nhiên nói:
- Biết cái gì?
Phương Hành cười nói:
- Kỳ thật ta cũng muốn nhìn mình bây giờ mạnh như thế nào...
Oanh!
Thanh âm còn chưa rơi xuống, hắn đột nhiên xông tới, thời điểm bước ra bước đầu tiên, thân hình đã bắt đầu bao phủ ma khí, lúc bước ra bước thứ ba, ma khí tiêu tán, thình lình lộ ra bộ dáng ba đầu sáu tay, tay trái Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính, tay phải Long Văn Hung Đao, phía sau huyễn hóa Kiếm Ma Đại Dực, gào thét tập cuốn đi...
Trên mặt biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trong lòng biết rõ nguy cơ, vừa ra tay là hết toàn lực!