Lược Thiên Ký

Chương 926: Hóa thân thành kiếm

Chương 926: Hóa thân thành kiếm

Câu nói kia của Phương Hành cũng không sai, hiện tại hắn thực không biết mình đến tột cùng mạnh bao nhiêu, bởi vì theo cảnh giới tăng lên, ở Kim Đan cảnh, hắn đã khó gặp đối thủ, đối phó người tu hành bình thường, cơ hồ tiện tay diệt sát, căn bản không cần nghênh chiến toàn lực, mà đối với một số người nhìn mạnh hơn mình, tính tình của hắn lại quyết định hắn sẽ không chọn ngạnh chiến, mưu kế đầy mình đã sớm một cái tiếp một cái nhảy ra ngoài, này cũng dẫn đến hắn dự đoán thực lực của mình, không sai biệt lắm trở thành suy tính trên lý luận, Ly Hận công tử căn cứ bế quan mười năm mà không biết kiếm đạo của mình mạnh bao nhiêu, hắn thì là đối thủ quá ít mà không biết mình mạnh biết bao!
Bây giờ, thế cục hiểm ác, là thời điểm phải buông tay đánh cược một lần!
Không chiếm tiện nghi có thể không đánh sẽ không đánh, nhưng thời điểm thật muốn đánh, Phương Hành chưa bao giờ lơ là!
Trong nháy mắt xuất thủ, Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính chiếu về phía Ly Hận công tử, ba đầu sáu tay hiển hóa, ma nhãn mở ra, Long Văn Hung Đao vung ra ma vân đáng sợ, tay còn lại bốc lên các thức pháp ấn, cơ hồ trong chớp mắt, liền bao phủ Ly Hận công tử ở bên trong...
Đủ loại pháp bảo, đại thuật tổ hợp lại, hung uy là khó dùng ngôn ngữ hình dung!
- Thật lợi hại...
Ngay cả Dao Trì tiểu công chúa cũng sợ ngây người, lần thứ nhất thấy được bản lĩnh chân chính của Phương Hành.
Bất quá rất nhanh nàng liền nhíu mày:
- Ah, hắn có ba cái đầu sáu cánh tay...
- Mười năm trong mộng luyện kiếm, tỉnh lại Kiếm Thí Thiên Hạ!
Đối mặt với Phương Hành tiến công hung ác điên cuồng, Ly Hận công tử lại khép mi mắt, khoan thai ngâm nga, thân thể của hắn giống như trong nháy mắt biến mất, thình lình hóa thành kiếm quang vô tận, dao động bay đi, tràn ngập ở trong hang đá, Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính của Phương Hành chiếu qua, trong kính lại không một vật, căn bản không có bắt được hắn tồn tại, tự nhiên mất đi thần uy.
Mà Long Văn Hung Đao của Phương Hành bổ tới, thình lình cũng bổ trống không, đạo đạo thuật pháp thần quang hiển hóa, đồng dạng không có hiệu quả rõ rệt.
Hóa thân thành kiếm, luyện không có mình!
Đám người Kim Ô ôn dưỡng thành kiếm linh, hóa thành thủ đoạn công kích mạnh nhất, nhưng đối thủ vẫn có thể tiến công nhục thể. Mà con đường tu hành của bọn hắn, cũng là lấy bản thân làm chủ, kiếm linh làm phụ, nhưng Ly Hận công tử hiển nhiên đi lên con đường hoàn toàn khác, hắn mười năm luyện kiếm, lại không có thành tựu kiếm linh, kiếm linh kia là hắn, hắn cũng chính là kiếm linh, không có nhục thân...
Rất khó nói ai đúng ai sai!
Loại kiếm đạo này của Ly Hận công tử, uy lực mạnh không chỉ gấp mười lần đám người Kim Ô. Đồng dạng là ôn dưỡng mười năm, kiếm linh của đám người Kim Ô vừa mới bắt đầu hiện ra uy lực, hắn đã thúc giục ra bảy tám phần thần uy, không thể so sánh nổi.
Nhưng tương ứng, hắn từ bỏ nhục thân của mình.
Loại chơi liều này, đại khái chỉ có người không thích chưng diện, chỉ thích giết người như Ly Hận công tử mới có!
- Hưu hưu hưu...
Các loại đại thuật pháp bảo mất hết công hiệu, Kiếm Ma Đại Dực tập cuốn tới, cùng kiếm quang vô tận va chạm, vỡ vụn.
- May mà thủ đoạn của ta nhiều, nếu không sẽ bị hắn khi dễ chết...
Phương Hành cũng âm thầm cắn răng, dứt khoát thu hồi những pháp bảo khác, chuyên tâm điều khiển Kiếm Ma Đại Dực ngăn địch, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nhìn thấy tay áo hắn vung vẩy, thân hình trầm ổn như sơn nhạc, một mực đóng ở trên mặt đất, quanh người kiếm quang tạo thành đại cánh tùy ý huy sái, quét ngang hư không, mà ở trong hư không, lại có kiếm quang phô thiên cái địa bay múa, kéo dài lần theo mỗi một sơ hở của hắn, xảo trá tai quái, để cho người ta hoa mắt.
- Xuy xuy xuy xùy…
Nham thạch chung quanh bị ánh kiếm của bọn họ lau tới, giống như cắt đậu phụ, đá vụn nhao nhao rơi xuống, sau đó lại bị kiếm quang xoắn thành bột mịn, vậy mà khiến cho hang động càng rộng lớn, vòng chiến của bọn họ cũng đã từ phương viên 20 trượng, khuếch trương lớn đến phạm vi ba mươi trượng, trăm trượng, ngạnh sanh gọt ra một hang đá to lớn!
- Ta ở trong mộng luyện kiếm mười năm, thành tựu kiếm đạo, sau khi tỉnh lại lại phát hiện mình đã không còn...
Kiếm linh và Kiếm Ma kịch liệt va chạm, giống như hóa ra một chiến trường, hơn nữa trong chiến trường này, thanh âm kiếm minh vô tận vang lên, rõ ràng là Ly Hận công tử đang nói chuyện, tựa hồ có chút kinh ngạc, cũng có chút ngoài ý muốn:
- Bất quá không có mình, ngược lại giúp ta bước lên kiếm đạo vô thượng, một kiếm tùy tâm, phá diệt vạn pháp, tự nghĩ có thể một kiếm phá vạn đạo, cảnh ở tương đồng vô địch thủ, không nghĩ tới kiếm pháp cổ quái của ngươi, vậy mà có chút tương tự kiếm đạo ta ngộ ra, chỉ tiếc, ngươi không từ bỏ mình, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp phòng thủ, mà kiếm đạo là sát phạt chi đạo, ngươi có ý che chở, đã chú định kiếm đạo không thuần, làm sao có thể so sánh với ta?
- Đinh đinh đinh...
Không trung vô số thanh âm nhỏ vụn vang lên, nổi lên trận trận kiếm phong lành lạnh đáng sợ, Ly Hận công tử trong tiếng cười lạnh, kiếm quang biến ảo như trận, không ngừng chém tới Kiếm Ma Đại Dực, giống như một loại kiếm ý ăn mòn một loại kiếm ý khác, thận trọng từng bước, từng chút từng chút chiếm ưu thế mạnh hơn, thời gian dần trôi qua chiếm cứ thượng phong, mà thanh âm của hắn, thình lình cũng như kiếm, hung hăng đâm vào đáy lòng Phương Hành, không ngừng chọc lấy tiếng lòng của hắn, tan rã lấy ý chí chiến đấu của hắn, thậm chí khi dễ kiếm đạo của hắn...
Lời hắn nói xác thực có mấy phần đạo lý, thời điểm đấu pháp với Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương, Phương Hành đã phát hiện, Kiếm Ma đại thuật của hắn uy lực vô tận, chỉ tiếc mình chưa hoàn toàn tìm hiểu ra, chỉ dùng để phòng ngự, bởi vì Kiếm Ma đại thuật này vốn là kiếm thuật tiến công, nên sẽ khó tránh khỏi xuất hiện một số sơ hở, trên uy lực trong lúc vô hình yếu đi ba thành, cùng Ly Hận công tử đấu pháp, thế yếu sẽ càng lộ rõ.
Hắn đã luyện không còn mình, cho nên có thể hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, một lòng sở trường kiếm đạo.
Đương nhiên, đạo lý là đạo lý này, nhưng Ly Hận công tử nói, Phương Hành lại không cao hứng...
- Đánh nhau thì đánh nhau, ngươi nhiều lời như vậy làm gì?
Hắn một bên ngưng thần điều khiển Kiếm Ma Đại Dực, một bên lông mày kích động, lốp ba lốp bốp mắng lên:
- Hiện tại ngươi khoác lác rất tiêu sái, nhưng Kiếm Thai này là thế nào tới trong lòng mình không rõ sao? Không biết xấu hổ, từ trong tay một nữ nhân giành lấy? Nói cho ngươi, Kiếm Thai của nàng là ta tặng. Hiện tại ngươi cầm bảo bối lúc đầu thuộc về ta khoác lác, nghĩ tới cảm thụ của Kiếm Thai kia chưa?
- Nói cho ngươi biết, mới đầu nghe nói việc này, ta còn rất tức giận, lúc ấy muốn bắt ngươi tới quất chết, nhưng bây giờ thấy bộ dạng ngươi như vậy, ta đột nhiên không tức giận, sớm biết ngươi lấy được Kiếm Thai sẽ trở thành dáng vẻ này, không chừng tiểu gia còn sẽ chủ động tặng Kiếm Thai cho ngươi. Ha ha ha ha, luyện kiếm luyện đến mình không còn, ngươi cũng không cảm thấy ngại nói, rất đắc ý sao?
Ầm ầm!
Nói đến chỗ hưng phấn, Kiếm Ma Đại Dực đột nhiên cuốn một cái, đãng xuất tầng tầng ma quang, bức lui kiếm quang mấy trượng, dứt khoát chống nạnh mắng lên:
- Hiện tại tiểu gia ta hỏi ngươi, coi như bây giờ ngươi tìm hiểu kiếm đạo chí cao thì sao, coi như ngươi thực vô địch cùng cảnh giới thì sao? Ngay cả nhục thân của mình cũng không còn, bây giờ ngươi ăn còn có hương vị sao? Ban đêm còn có thể ngủ sao?
Thanh âm càng ngày càng lớn, cuối cùng khí thế cực thịnh, hỏi lẽ thẳng khí hùng:
- Trong đũng quần còn có tiểu đinh đinh không?
- Ai, hỏi cái này làm gì...
Dao Trì tiểu công chúa cũng nghe không nổi nữa, đưa tay che kín lỗ tai.
Bất quá bị Phương Hành nhắc nhở, nàng thật đúng là nghĩ đến vấn đề này...
Đúng a, Ly Hận công tử nói luyện mình không còn, kỳ thật là nhục thân dung nhập kiếm linh, hóa thân thành kiếm, từ nay về sau trở nên như Khí Linh, chỉ bất quá như vậy, đặc thù làm người đều biến mất, như vậy hắn...
- Ai ai, quá dơ bẩn, không thể suy nghĩ...
Khuôn mặt của tiểu công chúa đỏ bừng, lúc này dứt khoát che kín mặt.
- Hồ ngôn loạn ngữ!
Giữa không trung, mấy đạo kiếm quang ong ong run rẩy, thanh âm tức giận của Ly Hận công tử cũng vang lên, thanh âm của hắn vốn băng lãnh như kiếm, lúc này cũng xuất hiện phẫn nộ khó nói lên lời, dù sao hắn vừa tỉnh lại không lâu, phát hiện mình mười năm ở trong mộng luyện kiếm, luyện đến không còn mình, cũng chỉ là vừa mới tiếp nhận, mặc dù Phương Hành quát mắng thô tục, thậm chí có vẻ hơi không ra gì, nhưng thình lình lại là vết thương của hắn, lửa giận đã khó mà ngăn chặn tăng vọt:
- Ở dưới kiếm của ta, ngươi còn có thể có tính mệnh sao?
Oanh!
Vô số kiếm quang tụ hợp, hóa thành tám quái kiếm khí tức cổ phác, ấn lấy phương vị Tiên Thiên Bát Quái, một mực bao vây Phương Hành ở giữa, sau đó dừng lại một cái chớp mắt, kiếm khí tăng vọt, lao thẳng mà đến!
Lúc này, hắn thúc giục kiếm đạo mạnh nhất của mình!
Phảng phất như đáp lại Phương Hành, coi như ta không có hết thảy lại như thế nào, ở dưới kiếm của ta, ngươi sẽ mất mạng!
Kiếm Ma Đại Dực của Phương Hành, vốn bị hắn ma diệt không sai biệt lắm, bây giờ rõ ràng là muốn bằng một kích này, nhất cử đánh nát.
Bất quá Phương Hành chờ cũng là giờ khắc này, thời điểm tám kiếm đánh tới, hắn trực tiếp thu Kiếm Ma Đại Dực lại!
Cứ như vậy đứng ở giữa tám đạo cổ kiếm.
- Bánh bao nhỏ, ngay lúc này!
Phương Hành hét lớn, hai tay lúc lên lúc xuống, chậm rãi thôi động.
Tám đạo cổ kiếm sắp đâm đến trên người Phương Hành, xoắn nát hắn, tiểu công chúa xuất thủ, cũng không biết thi triển thuật pháp cổ quái gì, không trung thình lình xuất hiện từng tầng từng tầng gợn sóng, giam cầm tám thanh cổ kiếm ở giữa hư không.
Chỉ một cái chớp mắt, nhưng lại là một cái chớp mắt cực kỳ trọng yếu.
Trong nháy mắt đó, quanh người Phương Hành hiển hóa ra lực lượng cường đại, vách tường chung quanh bóp méo, phảng phất như bùn nhão, trời bắt đầu xoay tròn, ở trong thần niệm cảm ứng, giống như thấy được trời đang rơi xuống, đại địa thì đang lên cao, dùng Phương Hành làm hạch tâm, hai loại lực lượng đại biểu trời đất va chạm, vạn sự vạn vật đều giáp ở giữa thiên địa.
- Cái này... Đây là thuật pháp gì?
Tám đạo cổ kiếm gào thét, vang lên thanh âm hơi có vẻ kinh hoàng của Ly Hận công tử.
- Ngươi luyện không còn mình, hóa thân thành kiếm, một kiếm phá diệt vạn vật, vậy tiểu gia liền hóa thiên địa thành cối xay...
Phương Hành chậm rãi thôi động Thiên Địa Đại Ma Bàn, cười lạnh mở miệng:
- Còn muốn bá vương ngạnh thượng cung, thật uy phong, vậy ngươi cưỡng gian thiên địa cho ta xem một chút?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất