Lược Thiên Ký

Chương 928: Hỗn Độn Nhất Khí ngự vạn pháp

Chương 928: Hỗn Độn Nhất Khí ngự vạn pháp

- Cẩn thận...
Dao Trì tiểu công chúa vội vàng vọt ra, mặc dù nàng nhát gan, nhưng vẫn dứt khoát ra tay, trong lòng minh bạch, Phương Hành chết rồi, nàng cũng phải chết, dù Phù Diêu Cung và Ly Hận Thiên quan hệ tâm đầu ý hợp, dù nàng từng tôn Ly Hận Đạo Chủ là trưởng bối, còn từng được hắn ban thưởng, nhưng biết Ly Hận Thiên căn bản không nghĩ tới lưu nàng một mạng, so sánh với đó, nàng thậm chí còn không bằng Phương Hành, tối thiểu nhất Ly Hận Thiên dự định lưu lại thần hồn của Phương Hành, mà mình, chỉ sợ sẽ lập tức hồn phi phách tán.
Oanh!
Thân hình nàng bay đến, khống chế lực trường vô hình, vọt vào vòng chiến!
Chư vị trưởng lão của Ly Hận Thiên cũng có chút kiêng kị Dao Trì bí thuật của nàng, không có cứng rắn ngăn cản, thân hình hơi lui, mà trên không trung, Ly Hận công tử hóa thành kiếm quang nhao nhao hạ xuống, ẩn chứa sát cơ vô tận, trong ánh mắt Dao Trì tiểu công chúa nửa là hoảng sợ nửa là kiên định, bay lượn đến bên người Phương Hành, hai tay bắt đầu nắn pháp ấn phức tạp huyền ảo, cắn môi, chuẩn bị cùng Phương Hành kề vai chiến đấu.
- Cút ngay!
Nhưng ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, vừa mới rơi xuống, Phương Hành lại quay người, huy chưởng đẩy nàng trở về.
Trong ánh mắt kinh ngạc, nàng chỉ thấy cả người Phương Hành là máu, áo bào rách rưới, tóc buộc thành một chùm cũng tản ra, giống như người điên đứng ở trong sơn cốc, trên người sát khí nồng đậm đáng sợ, giống như dây lụa quấn ở xung quanh người, hắn phẫn nộ tới cực điểm, cũng điên cuồng tới cực điểm, lúc này mục quang hung hăng nhìn về phía Ly Hận công tử, nghiêm nghị hét lớn:
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Sau đó nhìn về phía mấy vị trưởng lão của Ly Hận Thiên:
- Bằng các ngươi cũng muốn giết ta?
Cuối cùng nhìn về phía Ly Hận Đạo Chủ, thanh âm cuồn cuộn như sấm rền:
- Chỉ bằng lão già chết tiệt ngươi cũng muốn giết ta?
Ba tiếng hét lớn, hung tính hiển thị rõ, con mắt thăm thẳm, giống như hóa thân ma đầu, đáy mắt lóe lên ngoan ý nồng đậm, như làm xuống một quyết định gì đó:
- Các ngươi đã muốn giết ta, vậy đừng trách tiểu gia trước chơi chết các ngươi...
Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ, rõ ràng đã có chút điên, ngay cả Dao Trì tiểu công chúa cũng hơi sợ.
Nếu như hắn nhìn Ly Hận công tử quát ra lời này, còn có thể thông cảm được, dù sao Ly Hận công tử suýt nữa chết ở dưới thần thông của hắn.
Nhằm vào trưởng lão Ly Hận Thiên quát ra lời này, cũng không gì không thể, dù sao bản thân hắn có bản lĩnh giết Nguyên Anh.
Nhưng nhằm vào Ly Hận Đạo Chủ quát ra lời này, lại có vẻ hơi tức cười...
Coi như hắn còn có át chủ bài gì, cũng không tổn thương được Đạo Chủ Ly Hận Thiên nha?
Nhìn hắn hét lớn, giống như một loại phát tiết trước khi chết, một loại hồ ngôn loạn ngữ khi tuyệt vọng.
- Ha ha, lần này muốn giết ngươi thì thế nào?
Quả nhiên, Ly Hận Đạo Chủ ngẩn người, nở nụ cười lạnh:
- Chó con sủa ngày mà thôi, Hoặc nhi, xuất thủ chém hắn đi!
Thân là Đạo Chủ một phương, Nguyên Anh viên mãn, hắn thật không chú ý Phương Hành ở lúc sắp chết quyết tâm, dù sao giữa hai người kém quá xa, dù Phương Hành là người nổi bật trong tiểu bối, có thể kiếm trảm Nguyên Anh. Nhưng loại chênh lệch kia vẫn là hồng câu, giống như lạch trời, tuyệt đối không phải tùy tiện có thể vượt qua.
- Muốn giết người, quả nhiên vẫn phải giết dạng người như ngươi mới có hứng thú...
Ly Hận công tử cũng nở nụ cười, phi thân phủ xuống, khống chế ngàn vạn kiếm, phô thiên cái địa.
Mấy vị trưởng lão Ly Hận Thiên cũng không có khoanh tay đứng nhìn, đồng loạt ra tay, hóa ra thuật pháp vô tận trấn áp Phương Hành, đến lúc này, đã không có tất yếu coi trọng mặt mũi.. dù sao cũng đã nhúng tay, lúc này nếu thu tay lại, cũng không có ý nghĩa gì...
Một phen ác chiến, cũng là một phen huyết chiến!
Phương Hành lấy một địch năm, một cái là Ly Hận công tử hóa thân thành kiếm, Kim Đan cảnh tiếp cận vô địch.
Còn lại là trưởng lão Ly Hận Thiên, đều là Nguyên Anh cảnh tu vi thâm hậu.
Hơn nữa Phương Hành lại nỏ mạnh hết đà, toàn bộ nhờ vào một hơi chống đỡ ác chiến, các loại đại thuật lăn lăn lộn lộn phát huy ra, Tiêu Dao thân pháp, Quỷ Già Nhãn, Phá Trận Kinh, Kiếm Ma đại thuật, ba đầu sáu tay… ngay cả Ly Hận Đạo Chủ cũng hơi kinh ngạc, trong lòng nghĩ đến, có lẽ sau khi lấy được thần hồn của tiểu ma đầu, trước tìm bí mật trong thức hải của hắn lại nói.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thân thể Phương Hành không ngừng bị đánh bay, vô số vết thương trí mạng lưu ở trên người.
Đây là một trận hắn hoàn toàn bị đè đánh chém giết, vướng trái vướng phải, cơ hồ không có bất kỳ sức đánh trả nào.
Thậm chí nhìn, hắn lúc nào cũng có thể sẽ chết, nhưng hết lần này tới lần khác ngoan cường đáng sợ, mỗi lần chỉ cách tử thần một bước.
Nhìn ác chiến vượt xa khỏi thời gian đoán trước kia, Ly Hận Đạo Chủ như cảm nhận được cái gì, lông mày hơi nhíu lại.
Không trung chẳng biết lúc nào hạ xuống giọt nước, trên đỉnh đầu, mây đen dày đặc, có lôi điện vô tận du tẩu.
Thiên địa vẫn là một phương thiên địa kia, nhưng ẩn ẩn có một loại biến hóa khó tả, giống như sinh ra một loại khí tức nào đó, thời gian dần trôi qua cùng một hạt giống nào đó trong cơ thể Phương Hành liên hệ, nhất cử nhất động của Phương Hành, dẫn dắt hạt giống kia, sau đó lại thông qua hạt giống kia dẫn dắt lực lượng giữa thiên địa, hắn huy quyền, không trung mây đen dày đặc, hắn gào thét, trong hư không mưa gió bàng bạc, hắn xuất kiếm, trong mây sấm sét vang dội, hắn thụ thương, sâu trong lòng đất ẩn ẩn có địa chấn ầm ầm sôi trào...
- Linh tê nhất ý, dẫn dắt thiên địa...
Ánh mắt Ly Hận Đạo Chủ có chút tỏa sáng, có chút tán dương nhìn Phương Hành, càng có một ít kinh ngạc và ngoài ý muốn, thấp giọng tự nói:
- Khó trách nhìn chết đến trước mắt, vẫn có dũng khí kêu gào với lão phu, là bởi vì có át chủ bài bực này sao?
Phương Hành càng ngày càng khó đối phó!
Trong lòng Ly Hận công tử và chư vị trưởng lão của Ly Hận Thiên đều sinh ra loại cảm giác này, bọn họ nguyên bản cảm giác có thể tuỳ tiện trấn áp tiểu ma đầu, lại không nghĩ rằng, nhìn như cỏ dại yếu đuối, vậy mà bền dẻo như vậy, một cước đạp ngã, lại sẽ đứng lên, sấm sét mưa gió vùi dập, lại sẽ lần nữa toả sáng hi vọng sống, thậm chí ở dưới bọn họ tiến công, có càng xu thế khỏe mạnh...
Rõ ràng đã nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn xuất thủ lại càng ngày càng nhanh, thuật pháp càng đánh càng nhiều.
Thật giống như pháp lực của hắn liên tục không ngừng, hắn thi pháp căn bản không cần thời gian...
- Phải, chính là cái này...
Ngay cả Phương Hành, dù thời khắc này tuyệt vọng, trong lòng cũng xuất hiện vẻ vui mừng khó nói ra lời.
- Nguyên lai là như vậy...
Thái Thượng Nhất Khí Kinh, quả nhiên cần trải qua sinh tử ma luyện mới có thể tu thành...
Cũng không phải nói Thái Thượng Nhất Khí Kinh cần dùng áp lực tử vong kích phát ra tiềm lực của mình mới có thể lĩnh ngộ, mà là nói, chỉ có ở thời điểm giữa sinh và tử, hơn nữa nhất định phải là loại chết nhưng không chết, cắn răng kiên trì, mới có thể cảm nhận được nó tồn tại!
Bây giờ Phương Hành đã sớm tới nỏ mạnh hết đà, có thể kiên trì, hoàn toàn là bởi vì hắn không muốn chết, cho nên không muốn từ bỏ, dù tuyệt vọng cũng cắn răng, kiên trì một hơi không buông ra, tựa như ngàn cân treo sợi tóc, tùy thời tùy khắc sẽ đứt đoạn, nhưng hết lần này tới lần khác dựa vào lực ý chí của hắn lại kỳ tích kiên trì được.
Chỉ cần một hơi kia gãy mất, hắn sẽ chết!
Nhưng một hơi kia một mực không gãy, hắn vẫn kiên trì.
Đại đạo đơn giản nhất, rất nhiều đạo lý hắn đã sớm nghe qua.
Khi còn bé học võ, Đại thúc thúc dạy qua, người sống ở một hơi!
Trong kinh phật có một điển tích, năm xưa Phật Đà từng hỏi các đệ tử, sự sống giới hạn ở điểm nào, các đệ tử có người trả lời đi đứng là sống, ăn ngủ là sống, tu hành là sống… khi hỏi tới A Nan tổn giả, A Nan tôn giả trả lời, ở một hơi thở! Sự sống chỉ giới hạn ở một hơi thở mà thôi.
Mà đạo lý của Thái Thượng Nhất Khí Kinh, vậy mà cùng câu nói này không mưu mà hợp.
Tu luyện nhất mạch, khống chế vạn pháp!
Bây giờ Phương Hành càng rõ ràng cảm nhận được một hơi kia tồn tại, cũng dần dần lĩnh ngộ Thái Thượng Nhất Khí Kinh!
Thuật pháp chi đạo, chính là mượn lực lượng thiên địa vạn vật cho mình dùng, nhưng muốn lợi dụng những lực lượng này là cực kỳ khó khăn, phàm nhân muốn lợi dụng lực lượng của nước, cần đào kênh đào mương, người tu hành muốn dùng lực lượng của nước, cần thi pháp bắt ấn, đại đạo rất đơn giản, sự tình nhìn như thiên biến vạn hóa, kỳ thật bản nguyên chỉ ở một hơi mà thôi...
Mà đạo lý của Thái Thượng Nhất Khí Kinh chính là ở chỗ này, cần gì tu ngàn vạn pháp chủng, cần gì thi pháp bóp ấn đốt phù?
Chỉ cần lĩnh ngộ Hỗn Độn Nhất Khí, cảm ngộ thiên địa, lĩnh ngộ thiên địa, dẫn dắt thiên địa, cho đến hóa thân thiên địa!
Một hơi phun ra nuốt vào, thuật pháp từ trước đến nay, thần uy tự lộ ra!
Mà một hơi kia, thình lình đã sớm tồn tại ở trong cơ thể hắn...
Thức giới!
Thời điểm tu luyện Thái Thượng Đan Đạo, trong cơ thể hóa thành thức giới, về sau đạo nguyên vỡ nát, trong thức giới ra đời Hỗn Độn, hơn nữa lúc hủy diệt Hoàng Phủ gia bởi vì nuốt vào Vạn Linh Đan, lại bắt đầu xuất hiện sinh cơ, thậm chí xuất hiện vạn vật và sinh linh...
Có thể nói, thức giới sớm đã theo Phương Hành trải qua một lần phá diệt và một lần trùng sinh, ở trong quá trình này, bản nguyên nhất của thức giới đã hiện lên, chỉ là lúc trước Phương Hành không cảm giác được nó, hơn nữa không cách nào khống chế nó mà thôi, thẳng đến lúc này, mới mượn cơ hội sinh tử phát hiện nó, sau đó nắm giữ ở trong tay mình!
- Ha ha ha ha... Đây mới là uy lực chân chính của Thái Thượng Đan Đạo...
Nhìn Phương Hành sau một khắc sẽ tê liệt ngã xuống đất mặc người chém giết, đột nhiên cười phá lên, cực kỳ tùy tiện, trong tiếng cười, hắn tung người nhảy lên, nhảy tới giữa không trung, thình lình không có hiển hóa Kiếm Ma Đại Dực, cũng không có thi pháp ngưng tụ tường vân, nhưng hắn lại tự nhiên đứng ở giữa không trung, giống như thiên địa này hóa thành đại trận của hắn...
Hắn ở đâu, nơi đó chính là một phương đại trận!
Trận nguyên là thức giới trong cơ thể hắn, mà trận cơ, chính là một hơi Hỗn Độn khí kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất