Chương 934: Phật pháp vô biên
Viên Tam Thanh, chính là tục danh của Viên gia lão tổ, chỉ bất quá bởi vì vị lão thần tiên này bối phận quá cao, người Viên gia đã không nhớ nổi bao lâu không có ai dám can đảm ở tộc địa Viên gia nghe người ta kêu lên ba chữ này, nhất là người gọi ra ba chữ này, lại còn là Thần Tử đã mất đi tác dụng? Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sân giống như đọng lại, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Phương Hành, trong ánh mắt có lạnh lùng, có trào phúng, còn có bị làm nhục.
- Tiểu nhi cuồng vọng, dám can đảm gọi thẳng tên của lão tổ?
Trong hư không, một nam tử dáng người thon dài đi ra, nhìn không ra tuổi tác, thanh sam giày vải, xa xa xem xét, chỉ cảm thấy khí cơ trên người như ẩn như hiện, giống như cùng đại đạo cộng minh, chỉ bất quá chưa từng hiện ra pháp tướng, ngược lại nhìn không ra phẩm giai Nguyên Anh cụ thể, người chung quanh thấy hắn đều im lặng, lui qua một bên, càng có thật nhiều người hành lễ, miệng nói "Tam gia" .
- Đây chính là đệ đệ của Viên gia gia chủ, phu quân tương lai của Huyên Tứ Nương?
Phương Hành gặp người này, lông mi ngưng lại, ánh mắt cũng đi theo lạnh xuống.
Hắn ở Viên gia làm Thần Tử thời gian không ngắn, cũng làm mưa làm gió một đoạn thời gian, bất quá chỉ ở trước mặt người hầu và con cháu chi thứ đùa nghịch uy phong, các chủ tử chân chính của Viên gia lại một cái không thấy, không nghĩ tới hôm nay các chủ tử của Viên gia lại xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện liền bày ra mặt thối, càng làm cho hắn cảm thấy thú vị.
- Trước đây ngươi không tuân quy củ, cả ngày ở trong tộc hô to gọi nhỏ, nhưng nể tình ngươi ở bên ngoài quen lỗ mãng, thiếu quản giáo, mới không có so đo với ngươi, chẳng qua hiện nay ngươi ở Viên gia thời gian cũng không ngắn, vẫn còn không có học qua quy củ sao?
Nam tử áo xanh chậm rãi đi tới, thần tình nghiêm túc, nhàn nhạt giáo huấn.
- Ngươi muốn dạy ta quy củ?
Phương Hành cười hì hì nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt u lãnh, hơi có chút khinh thường.
Nam tử áo xanh có chút không vui nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Người Viên gia đều phải thủ quy củ. Lão tổ đã nói, muốn để ngươi quay về Viên gia tộc phổ, việc này không ai ngăn cản, bất quá trước khi trở về, thì trước tiên phải học quy củ, thứ nhất, gia quy như thiên, không thể làm trái. Có công thì thưởng, có tội thì phạt, ngươi dung túng thủ hạ yêu nghiệt đại náo hậu sơn, lại gọi thẳng tên lão tổ, chí ít cũng phải cấm đoán một năm, mà yêu nghiệt này, phải phế đi tu vi, trục xuất Viên gia.
- Ha ha, trước kia Viên lão gia hỏa kia đã nói với ta, chỉ cần ta trở về, vậy cứ tùy tâm sở dục, ai cũng không được xen vào.
Phương Hành giống như cười mà không phải cười nói.
- Lúc trước khác, bây giờ khác!
Nam tử áo xanh nhàn nhạt mở miệng, thần sắc không có một chút biến hóa.
- A a a a…
Phương Hành nhịn không được bật cười, khoát tay áo nói:
- Cút *** con mẹ ngươi đi quy củ, ít nói hươu nói vượn đi, nói cái gì có công thì thưởng, tiểu gia giúp Thiên Nguyên Đại Lục các ngươi miễn đi một trận đại họa, cũng không thấy thưởng ở nơi nào. Hôm nay ngươi không cần tới đây giả thần giả quỷ, bây giờ huynh đệ của ta đang ở đây, nếu ngươi thật có bản lãnh, dám đi lên động nó thử xem?
Nói xong chỉ Kim Ô, ý khiêu khích rõ ràng.
Này làm Kim Ô giật nảy mình, nhỏ giọng nói:
- Vạn nhất hắn thực đến làm sao bây giờ?
Nam tử áo xanh nghe, sắc mặt lộ ra vẻ hoang đường, thậm chí lười giải thích, chậm rãi đi về phía trước, thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ mình kết thành Nguyên Anh thì không người trị được ngươi? Ha ha, tài nguyên phong phú như thế, tạo hóa huyền bí như thế, lại chỉ kết thành Đế Anh, còn có vốn liếng gì càn rỡ? Thân là trưởng bối, ta nên chỉ điểm ngươi một chút, Nguyên Anh sơ kỳ và Nguyên Anh đỉnh phong khác biệt như thế nào!
Khi nói chuyện, đã cất bước đi tới, mỗi một bước đạp không, hư không chung quanh đều chấn động.
Kim Ô giật nảy mình, rụt rụt về phía bên người Phương Hành, nghĩ thầm hôm nay xong đời.
Mặc dù nó cũng có tu vi Trảm Ngã cảnh, nhưng chưa từng nghĩ qua mình thực có thể động thủ với Viên gia Tam gia, xem như Phương Hành, bây giờ cũng bất quá là vừa vặn kết Nguyên Anh không lâu, đối mặt Nguyên Anh cảnh cùng là Đế Anh uy tín lâu năm, lại có mấy phần thắng?
Mà các tu sĩ chung quanh, thì lẳng lặng đứng xem, thậm chí có người cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhìn Phương Hành gặp xui xẻo.
Chỉ là bọn hắn càng như thế, Phương Hành càng cười lạnh, tâm tư lửa giận càng thịnh.
- Dừng tay!
Thời điểm nam tử áo xanh đi tới trước người Phương Hành, không trung thình lình truyền đến tiếng rít lên, một pháp tướng hiển hóa ở trên không trung, người mặc đạo bào, như một thần ma tọa trấn hư không, là Viên lão thần tiên hiển thánh, người Viên gia ở chung quanh đều giật nảy mình, tất cả đều hành lễ, ngay cả nam tử áo xanh cũng hơi kinh hãi, vội vàng thi lễ, không dám ngẩng đầu nhìn.
- Ngươi thật đúng là tới.
Phương Hành ngẩng đầu nhìn Viên gia lão tổ, cười hì hì.
- Trước đó ta từng đưa thần phù cho ngươi, hứa hẹn ngươi có thể trực tiếp gọi ta, đến tột cùng là có chuyện gì?
Viên lão thần tiên chau mày, trầm giọng hỏi.
- Ha ha, cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi, các ngươi nghĩ ra biện pháp đi lấy cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn chưa?
Phương Hành cười hì hì mở miệng, bộ dáng bại hoại.
Viên lão thần tiên không nghe còn tốt, nghe xong lại nhíu mày, hồi lâu mới nói:
- Nào có dễ dàng như vậy, những tiểu bối kia căn bản phá không được đại trận bao phủ Bách Đoạn Sơn, dù xông vào, có thể ở trước mặt quái thi chống đỡ xuống lại có mấy người? Nếu là Nguyên Anh cảnh, ngược lại có thể chèo chống được, nhưng Huyền Quan tự có pháp tắc, Thánh Nhân luyện chế phù triện cũng chỉ có thể giúp Kim Đan cảnh che lấp khí cơ, bây giờ chúng ta thương lượng hồi lâu, thử qua các loại cách thức, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, ai…
Nói xong nhìn về phía Phương Hành, lông mày lại không nhịn được nhíu lại.
Bây giờ hắn nhìn Phương Hành, cũng thật có chút đau đầu, trong lòng hắn, là thật nghĩ đền bù sự tình bảy trăm năm trước, hơn nữa Phương Hành ngưng kết Đế Anh, trưởng thành cũng là một tồn tại ngang hàng Đạo Chủ, xem như một trợ lực cực lớn, thế nhưng hết lần này tới lần khác, kẻ này có chút giá trị, lại giỏi sinh sự, đối với lão tổ như mình càng không có kính ý, đối với quy củ gia pháp càng không có nửa phần kính sợ!
Ngược lại là người Viên gia ở chung quanh, có mấy người thấy vậy, tâm tư đều vui vẻ.
Phương Hành nhìn qua đám người chung quanh, trong lòng có chút lạnh lẽo, cố ý hắng giọng, cười nói:
- Kỳ thật ta cũng thay các ngươi suy nghĩ, trong khoảng thời gian này, ngược lại phát hiện muốn lấy tạo hóa, cũng không phải là không có biện pháp
- Ừm?
Nghe câu nói này, Viên gia lão tổ giật mình, trong mắt tinh quang đại tác, vội hỏi:
- Biện pháp gì?
Tu sĩ Viên tộc ở xung quanh đều khẽ giật mình, thần sắc kinh ngạc nhìn Phương Hành.
Mà lúc này Phương Hành cười càng vui vẻ hơn, nửa ngày mới nhàn nhạt phun ra mấy chữ:
- Phật pháp vô biên.
Viên lão thần tiên nhất thời giật mình, thì thào đọc mấy chữ này, lại không biết nên lý giải như thế nào.
Phương Hành nói:
- Bách Đoạn Sơn đã bị Phù Đồ đại trận bao phủ, trừ ta ra, dù ai cũng không cách nào khống chế lực lượng của đại trận kia, chỉ bất quá nếu có mấy phần bản sự, chống đỡ lực lượng đại trận tiến vào bên trong vẫn được, khó đối phó nhất chính là những quái thi kia, mà đối với những quái thi kia, ta lại có chút hiểu rõ, tu vi Phật pháp càng tinh thâm, thì càng có thể chống cự sát khí, nói cách khác, bây giờ Bách Đoạn Sơn không phải là người người không thể vào, người đạt được Phật pháp gia trì muốn tiến vào còn rất dễ dàng.
- Phật pháp gia trì?
Viên lão thần tiên nhất thời không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nao nao, trầm giọng nói:
- Bây giờ Phật môn suy thoái, người tu phật tin phật càng lúc càng ít, ngay cả hạng người có Phật pháp tinh thâm, cũng chỉ là lão tăng phàm tục, mà như lời ngươi nói đạt được Phật pháp gia trì, chỉ sợ phải là người tu luyện thành kim thân mới có thể làm được? Dạng người này chỉ ở trong Linh Sơn Tự và Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự có vài cái, nhưng theo ta biết đều đã sớm bước vào Nguyên Anh cảnh, trong hàng tiểu bối, đi nơi nào tìm a?
Trước đây hắn và mấy lão quái vật thương nghị, xác thực từng có người nhắc qua từ Phật môn ra tay, giải quyết Phù Đồ đại trận của Bách Đoạn Sơn, nhưng nếu như tìm Linh Sơn Tự, thì cần phân ra một phần tạo hóa, mà nếu như tìm Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự, thứ nhất là người bên Thần Châu không tin tưởng bọn họ, thứ hai Bỉ Ngạn Tự đã từng bắn tiếng, nói tuyệt đối sẽ không nhúng tay sự tình Bách Đoạn Sơn.
Cũng chính là nguyên nhân này, mới làm bọn hắn thương nghị lâm vào khốn cảnh, không nghĩ tới lúc này Phương Hành lại nói ra.
- Dạng người này không nhiều, nhưng vẫn có mấy vị.
Phương Hành cười cười nói:
- Chỉ không biết những đạo thống các ngươi sẽ dùng giá bao nhiêu mời được bọn hắn mà thôi!
Hắn ngừng lại một chút, lại chỉ Kim Ô nói:
- Nói thí dụ như vị này, đáng tiếc kém chút bị hiếu tử hiền tôn của ngươi làm thịt.
- Lời ấy thật chứ?
Viên lão thần tiên nghe được lời này, trong mắt tinh quang lưu chuyển, nghĩ đến rất nhiều vấn đề.
Kim Ô thì kinh ngạc liếc nhìn Phương Hành, tâm tư hơi động, đã minh bạch suy nghĩ trong lòng Phương Hành.
Nó thở dài, nhìn Phương Hành thật sâu, sau đó vỗ cánh, vận chuyển pháp lực.
Một tiếng ầm vang, yêu khí quanh người Kim Ô cổn đãng, che khuất bầu trời, như cả phiến thiên địa đều lâm vào trong bóng tối, hết lần này tới lần khác ở trong bóng tối này, nhục thân của nó lại phát sáng lên, trong yêu khí xuất hiện một loại khí tức an lành, kim quang chói mắt từ trong ra ngoài, từ từ thông thấu, chiếu sáng cả phiến thiên địa, giống như Phật Đà phủ xuống, hiển hóa thế gian, quang mang phổ chiếu.
- Ngươi lại là…
Ánh mắt của Viên Tam Thanh trở nên ngưng trọng, vừa khiếp sợ lại cuồng hỉ.
Kim Ô thì đột nhiên thu thần thông, cánh chỉ Viên Tam gia, kêu lên:
- Ngươi trước giết chết cháu trai này lại đến nói với ta!
Ánh mắt của Viên Tam gia trở nên cực kỳ cổ quái