Lược Thiên Ký

Chương 935: Huyền Quan vừa rơi xuống không phong thiên

Chương 935: Huyền Quan vừa rơi xuống không phong thiên

Thời điểm Phương Hành nói bốn chữ "Phật pháp vô biên", Kim Ô đã minh bạch tâm tư của hắn.
Nó theo Phương Hành trải qua sự tình Tiếp Dẫn Tháp, đệ tử Đại Tuyết Sơn đều được tạo hóa, hoặc phong chính quả, hoặc nhận truyền thừa, đối với đám sát thi cổ quái kia đều có năng lực chống cự nhất định, hơn nữa trên Bách Đoạn Sơn bao phủ Phù Đồ đại trận, mặc dù cũng sẽ trấn áp bọn họ, nhưng khí tức của bọn hắn bắt nguồn từ Phật môn, làm cho bọn hắn bị trấn áp, cũng có một chút hi vọng sống ở trong trận, so với tu sĩ khác đã chiếm tiện nghi rất lớn, khác Phương Hành chỉ là bọn hắn không khống chế được Phù Đồ đại trận, cho nên không thể tới lui tự nhiên ở trong trận mà thôi
Trước đây bọn họ vì phối hợp kế hoạch của Phương Hành, một mực không có nói qua việc này, cho nên tu sĩ thế gian đều không biết, mặc dù Phương Hành là chìa khoá duy nhất, nhưng cũng có mấy người, dù không thể mở ra bảo tàng, lại có thể trộm đi cơ duyên!
Bây giờ Phương Hành bị ép kết anh, bỏ lỡ cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, nhưng lại thừa cơ đẩy bọn hắn lên sân khấu.
Tin tức này quá kinh người, ngay cả Viên lão thần tiên cũng trở nên khiếp sợ, sau một hồi lâu, mới vẻ mặt cuồng hỉ, từ không trung bay xuống, khách khí vái chào Kim Ô, cười nói:
- Lão hủ nguyện cùng tiểu hữu chia lấy cơ duyên, không biết tiểu hữu ý định thế nào?
Kim Ô quay đầu nhìn thoáng qua Viên gia Tam gia, làm vị kia mặt mũi tràn đầy hắc khí.
Viên lão thần tiên hiểu được tâm tư của người này, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
- Giết thì giết, đánh thì đánh, nhốt thì nhốt!
Một câu liền định ra nhạc dạo, sau đó Phương Hành âm thầm nghe ngóng và quan sát, cũng coi như biết kết quả việc này, lần này Kim Ô kém chút bị giết ở trước mặt Phương Hành, là bởi vì một tiểu bối của Viên gia, cũng là đường đệ của Phù Tô công tử tự tác chủ trương, hơn nữa sau khi Kim Ô lắc mình biến hoá trở thành quý khách của Viên gia, tiểu bối kia bị phạt mười roi, sau đó cấm đoán, mấy thủ vệ phòng thủ ở hậu sơn bị Phương Hành phế bỏ hơn phân nửa tu vi, gia tộc cũng không có làm chủ cho bọn họ, ngược lại còn giáng chức thành Chấp Sự trưởng lão, mà mấy gia nô ở giữa truyền lời thì bị đánh chết.
Nhất là Viên gia Tam gia bị Kim Ô nhằm vào, phải cấm đoán ba năm, hôn kỳ hoãn lại.
Mà Phù Tô công tử thì càng xui xẻo, lúc đầu sau khi Phương Hành nhập chủ Viên gia, hắn liền bị cấm đoán. Kết quả Phương Hành kết anh, gia chủ liền thả hắn ra, nhưng bởi vì thời gian thả ra quá trùng hợp, khó tránh khỏi để cho người ta phỏng đoán chuyện này là hắn bày mưu nghĩ kế, Viên lão thần tiên không kiên nhẫn tìm kiếm chân tướng, Kim Ô lại ép quá gắt, thế là hắn vừa mới đi ra, lại bị giam cầm.
Mà Kim Ô bị Phương Hành đẩy lên sân khấu, cũng dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, tên này vốn gan lớn da dày tâm hắc, am hiểu nhất là bán mình giá cao, lại thêm hắn không chỉ có bản lĩnh không nhỏ, trong nhà còn có Thánh Nhân làm chỗ dựa, nên có thể nói hoành hành vô kỵ, trước kia Phương Hành mượn cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn giày vò mấy lão quái vật đau đầu, bây giờ đổi lại đám người Kim Ô mới cảm giác tiểu ma đầu kia đã là hài tử rất hiền lành.
Giấy không thể gói được lửa, lại thêm Phương Hành âm thầm thôi động, rất nhanh, trừ Kim Ô, Bát Bộ Thiên Long thậm chí Lục Đạo truyền nhân có liên quan tới Phật môn chính quả đều bị người biết. Đều trở thành đối tượng bị các đạo thống tranh nhau cướp đoạt và hợp tác, Thần Châu nhất thời đại loạn, Đại Tuyết Sơn và Yêu Địa Thái Cổ Đạo cũng ở trong quá trình này truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục, địa vị nước lên thì thuyền lên, nhất thời có một không hai.
Mà đổi thành một điểm không thể không nhắc tới chính là, thuyết pháp Phật pháp có thể khắc chế sát khí, rất nhanh lưu truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục, khiến cho Phật pháp nhất thời rất được hoan nghênh, các đạo thống thậm chí một số tán tu đều muốn vấn phật, Linh Sơn Tự lâu không xuất thế cũng mượn lực lượng này đi ra một bước, ở Thần Châu thiết lập đạo thống, nhất thời người triều bái như mây, cũng chứng thực câu tiên đoán kia, Phật môn nhờ Phương Hành mà đại hưng!
Chỉ bất quá, người bái Phật rất nhiều, nhưng tu luyện ra chính quả hoặc Kim Thân lại nói nghe thì dễ, chân chính có thể vào Bách Đoạn Sơn, chỉ có đám người Kim Ô lúc trước được từ phật thiện quả, bất quá căn cơ Phật môn hưng thịnh lại nhờ vào đó mà hoàn thành.
Đây là một trận giao dịch công bằng, Phương Hành bỏ lỡ cơ hội ở Bách Đoạn Sơn, lại tặng cơ hội này cho Kim Ô và đám người Lệ Hồng Y, mà những người kia lại thông qua giao dịch này, giúp Đại Tuyết Sơn và Yêu Địa Thái Cổ Đạo hưng thịnh đặt vững căn cơ, mà Phật môn ở dưới loại cục diện đặc thù này, cũng thu được kỳ ngộ trước nay chưa từng có, thời điểm Phật môn đại hưng đã đến, Linh Sơn Tự và Bỉ Ngạn Tự hùng tâm tráng chí.
Ánh mắt của toàn bộ Thần Châu, hoặc nói toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục đều nhìn về phía Đại Tuyết Sơn Ngũ Tử cùng Thái Cổ Đạo Ngũ Tiểu Thánh, Đại Tuyết Sơn Ngũ Tử, bây giờ chính là Lệ Hồng Y, Vương Quỳnh, Lệ Anh, Hàn Anh và Sở Từ, mà Thái Cổ Đạo Ngũ Tiểu Thánh còn lại là Phù Tang Sơn Kim Ô, Ô Tang Nhi, Cô Nhận Sơn Tiểu Bằng Vương, Đại Thánh Sơn Không Không Nhi cùng Vô Ảnh Sơn Ngụy Vô Kỵ, lại thêm Tịnh Thổ Bắc Minh Thanh Địch và Thần Nữ Oa Nữ tộc, thân phận của mười hai người bây giờ có thể nói nước lên thì thuyền lên, đạt được các đạo thống tán thành và tranh đoạt, không nói thực lực cá nhân, chỉ thân phận và địa vị đã đủ để ngang hàng Trung Vực Tứ công tử, chính là bên thắng lớn nhất trước khi cơ duyên Huyền Quan phủ xuống.
Nhưng tiểu ma đầu lúc trước quấy cả Thần Châu và Tịnh Thổ không được an bình, lại từ từ phai nhạt ra khỏi tầm mắt mọi người, ngày thường thời điểm giới tu hành an bình, hắn sẽ nhảy ra khuấy gió nổi mưa, bây giờ giới tu hành gió nổi mây phun, hắn lại cả ngày ở hậu sơn Viên gia đọc kinh điển, thử thuật pháp, minh ngộ đạo lý tu hành.
Sau ba tháng, Phương Hành đang cầm một quyển cổ tịch quan sát, đột nhiên trong lòng có cảm ứng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời phía nam, một mảnh thải hà như lửa, không trung đạo đạo thần quang phủ xuống, giống như một cơn mưa sao băng, giờ khắc này, linh khí của toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục đều bị ảnh hưởng, sôi trào như nước.
- Rốt cục rơi xuống rồi sao?
Phương Hành ngóng nhìn trời nam, buông xuống thư tịch, ung dung hít một hơi.
- Cơ duyên Huyền Quan rốt cục phủ xuống sao?
Nơi xa, trong một động phủ, một lão giả áo xám nhảy ra ngoài, nhìn trời cao, kích động rống to.
Sau đó càng nhiều người bế quan xuất hiện, tranh nhau nhìn về phía trời nam, từng người kích động không thôi.
Trừ hậu sơn thanh tĩnh, thì cả tộc địa Viên gia đều trở nên náo nhiệt, những nơi khác thì càng không cần nói, lúc đầu các tu sĩ đều chạy về Ma Uyên, nhân thủ lưu lại canh giữ đạo thống cực ít, nhưng lúc này đều nhảy ra ngoài, nhìn trời nam, há miệng hét dài. Thậm chí có người quỳ xuống cúng bái, càng có người cắn răng, một lòng muốn đi Ma Uyên tìm cơ hội, cũng có người buồn bã hối tiếc, hận mình vì sao sớm kết anh, cho nên bỏ lỡ khí vận.
Bất quá sau reo hò vô tận, theo sát mà đến chính là kinh ngạc khó tả!
Trên chư thiên, thần quang phủ xuống, tựa như mấy lần trước cơ duyên Huyền Quan phủ xuống, đều nhằm về một vực, nhưng lần này lại tựa hồ nhiều một chút đồ vật, trong vô số thần quang, thình lình xen lẫn vật gì khác, thần quang theo sát mưa sao băng đại biểu Huyền Quan phủ xuống, cả hai kẹp vào nhau, rất khó phân biệt.
Nhưng thời điểm mưa sao băng rơi về phía Ma Uyên, những thần quang kia lại chia lìa, nhắm về bốn châu, cuối cùng ầm vang, rơi vào Lạc Nhật Đại Mạc của Yêu Địa.
Đó là một tế đàn màu đen, bám rễ sinh chồi, văng lên cát vàng vạn trượng, ổn định ở trên linh mạch của Yêu Địa.
So sánh với cơ duyên Huyền Quan, tế đàn kia phủ xuống, lộ ra quá mức mịt mù, ít có người chú ý.
Yêu Địa to lớn như vậy, lại chỉ có rải rác mấy người phát giác, một người trong đó, chính là Phù Tang Sơn Căn Bá.
- Trở về rồi?
Lão đầu đứng lên, đấm đấm sau lưng đau nhức của mình, giống như muốn rời Phù Tang Sơn, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.
- Ha ha, một đám người thiển cận.
Thiên Nguyên Đại Lục, Tây Hải, trên một cung điện bí ẩn, nam tử mặc hắc bào thật dài ngự phong mà đứng, bên cạnh hắn đi theo một quý phụ nhân thiên kiều bách mị, nam tử mắt nhìn Ma Uyên, lộ ra tiếu dung khinh bỉ, sau đó tay áo hất lên, nước biển dưới thân thình lình phân liệt ra, lộ ra một tế đàn màu đen to lớn, phía trên thần quang oanh oanh, bắn ngược thương khung.
- Sự tình cuối cùng vẫn không theo phương hướng tốt nhất.
Nam Chiêm Bộ Châu Bột Hải quốc, trên Thanh Khâu Sơn, Liên Nữ đón gió mà đứng, nhìn phía dưới cúi đầu than tiếc.
- Tiên tử, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Giữa không trung, tầng mây xé rách, hiển lộ ra một huyễn tượng, thần sắc có chút kinh dị nhìn Liên Nữ.
- Còn có thể chuyện gì xảy ra, cơ duyên Huyền Quan tới, bọn họ cũng quay về rồi!
Liên Nữ trả lời điềm nhiên như không có việc gì, giống như đang trả lời một việc nhỏ không quan trọng gì.
- Bọn họ bị giam giữ ở thiên ngoại, sao có thể tuỳ tiện trở về?
Gương mặt kia chấn kinh, không giải thích được.
- Bởi vì tất cả truyền thừa của Cửu Thiên Huyền Quan đều giáng lâm, cho nên Phong Thiên Đại Trận cũng không còn!
Liên Nữ lẳng lặng trả lời:
- Lúc đầu sau ba trăm năm, cỗ Huyền Quan thứ chín mới có thể phủ xuống, Phong Thiên Đại Trận tiêu tán, chỉ bất quá, các ngươi quá nóng lòng, trước 300 năm kéo xuống chín bộ Huyền Quan, cũng trước thời hạn 300 năm giải trừ Phong Thiên Đại Trận, những người bị giam ở thiên ngoại tự nhiên tùy thời có thể trở về.
Nàng nói, khóe miệng hiện lên ý cười:
- Cũng may tiểu phôi đản kia đánh thức ta trước 300 năm, nếu không còn không biết chờ 300 năm sau ta tỉnh lại, Thiên Nguyên Đại Lục sẽ trở thành cái bộ dáng gì nữa.
- Vậy vì sao ngươi không có nói cho chúng ta biết?
Huyễn ảnh chấn động, cực kỳ không hiểu hỏi.
- Bởi vì ta sẽ không quấy nhiễu lựa chọn của các ngươi, mặc kệ là tốt hay xấu.
Liên Nữ lẳng lặng trả lời, ngừng một chút mới lại nói:
- Hơn nữa ta cảm thấy, đây cũng chưa chắc không phải chuyện tốt!
Vô số thần quang rơi vào Ma Uyên, tạo hóa vừa tới Thần Châu loạn!
Thời điểm cơ duyên Huyền Quan phủ xuống, Phương Hành buông thư tịch, lẳng lặng nhìn, bây giờ hắn đã phá Nguyên Anh, thần niệm trưởng thành nhanh chóng, sớm không phải lúc trước có thể so sánh, không chỉ nhìn thấy vô tận thần quang phủ xuống Ma Uyên, càng thấy được trong thần quang ẩn tàng đồ vật cổ quái, trong lòng hơi mỉm cười, ngược lại đoán được sau khi Huyền Quan rơi xuống, còn có chút việc khác phát sinh.
- Hẳn rất náo nhiệt nha.
Hắn hơi xúc động thở dài, bất quá rất nhanh lại lắc đầu:
- Bất quá ta tạm thời không đi được.
Dứt lời, hắn nâng thư tịch lên tiếp tục đọc, giống như sau khi phá Nguyên Anh, hắn đã tâm như chỉ thủy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất