Chương 943: Không đường
- Thời gian ba tháng, trải qua lớn nhỏ 86 trận chiến, thụ thương bốn lần, tránh thoát thòng lọng của lão quái vật ba lần, trận trảm Đế Anh trung kỳ một người, tiên sứ Tiểu Tiên Giới bốn người, hai phân thân Đế Anh viên mãn, bốn Thần Anh viên mãn, Thần Anh hậu kỳ mười sáu người, Huyết Anh trở xuống bảy mươi hai người, hỗn chiến mười bảy lần, cụ thể chém giết người không thể đếm hết được, ở giữa còn giành được 11 bảo khố các tộc, thiêu hủy 182 cửa hàng, ba kinh các, đánh tiểu hài tử bảy tám hồi, nhìn lén tiên tử tắm rửa bốn năm lần, ah... còn có tróc gian một lần...
Thời điểm toàn bộ Thần Châu đều vì hắn mà động, Phương Hành lại như không có chuyện gì xếp bằng ở trong một sơn động, đếm mình hết thảy xông ra bao nhiêu tai họa, giết bao nhiêu người, tính toán nửa ngày lại quên cả số, dứt khoát nhìn về phía bóng đen trôi nổi ở trước mặt hắn, nghiêm túc nói:
- Chính ta đếm cũng có chút dọa người, chuôi kiếm này mài đủ sắc bén chưa?
- Không tệ, mặc dù còn không đạt tới cảnh giới của lão phu xác chết trôi trăm vạn dặm, cũng coi như có chút phong mang!
Bóng đen nhẹ gật đầu nói:
- Bất quá nếu muốn chém ra một kiếm kia, lại còn kém một chút hỏa hầu...
- Còn kém chút hỏa hầu?
Phương Hành nhíu mày:
- Không sai biệt lắm là được rồi a...
Bóng đen lại cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn lười biếng ta không có ý kiến, dù sao một kiếm này trảm không phải ta!
- Ngươi có thể nói chuyện phiếm hay không?
Phương Hành liếc mắt, không biết nên làm sao tiếp, nửa ngày mới cau mày nói:
- Còn phải giết bao nhiêu người?
Bóng đen trầm giọng nói:
- Lão phu không biết, nhưng ngươi cần linh tê nhất điểm sau cùng!
Phương Hành giật mình, ngẩng đầu nhìn nó.
Bóng đen thở dài, trầm giọng nói:
- Bây giờ sát khí của ngươi đã tích lũy không sai biệt lắm, tựa như đúc kiếm, đã ngưng tụ phôi thai, bất quá phong mang còn chưa đủ thịnh, sát ý còn chưa đủ thuần, hiện tại cần không phải tích lũy, mà là khai phong!
Phương Hành trầm mặc nửa ngày nói:
- Làm sao khai phong?
- Cách thức rất nhiều, nhưng đơn giản nhất vẫn là giết người!
- Ách... Giết loại người nào?
Bóng đen nói:
- Tìm người nào tùy ngươi, bất quá tu vi cao chút. Đế Anh hậu kỳ trở lên là tốt nhất!
- Đế Anh hậu kỳ?
Phương Hành nhíu mày.
Bây giờ hắn cũng là Đế Anh, bất quá vừa mới kết anh không lâu, chỉ có thể coi là sơ kỳ, mặc dù phẩm chất Nguyên Anh mạnh hơn Đế Anh bình thường một chút, càng được bóng đen chỉ điểm, dưỡng khí ngộ kiếm, thực lực đại trướng, ngay cả Đế Anh trung kỳ cũng dám chém giết, nhưng nói lên Đế Anh hậu kỳ, trong lòng lại còn có chút không chắc, dù sao đó là tồn tại cao hơn mình hai cấp.
- Lòng tin không đủ phải không?
Bóng đen cười lạnh nói:
- Chính bởi vì ngay cả ngươi cũng không có nắm chắc, mới để ngươi chém giết một người như thế, kiếm của lão phu, cũng không có dễ học như vậy, kiếm chiêu và pháp môn, ta đã sớm cho ngươi, nhưng ngươi lại chưa ngộ kiếm tâm, mà kiếm của lão phu, trọng tâm không nặng ở kiếm, hoặc nói tâm chính là kiếm, chỉ có kiếm chiêu, ngươi có thể đánh ra mấy thành thần uy? Bây giờ ta cho ngươi, chính là kiếm tâm, hắc hắc, nếu như dựa vào ý tứ của lão phu, ngay cả một kiếm kia ngươi cũng không cần trảm. Chỉ cần nghe theo lão phu phân phó, giết người luyện tâm, sớm muộn gì cũng có thể đạt đến cảnh giới của lão phu năm đó, những hạt giống Chân Tiên do ngụy Thánh Nhân dạy dỗ kia, hết thảy chặt là được...
- Nhưng cuối cùng ngươi vẫn bị người chém nhục thân, vỡ nát tiên chủng, gửi thân ở trong kiếm, áp tải về Thiên Nguyên Đại Lục đấy thôi?
Phương Hành thăm thẳm tới một câu, làm bóng đen nghẹn nói không ra lời.
- Được được được, tùy ngươi tùy ngươi, tìm Đế Anh hậu kỳ chém đi!
Bóng đen không muốn cùng Phương Hành nói nữa, không nhịn được khoát tay áo, trốn vào thức giới.
- Thực phải chém Đế Anh sao...
Phương Hành cau mày, trầm ngâm thật lâu:
- Vậy giết ai tốt đây?
Theo tính tình của hắn, người không có nắm chắc đối phó, thì sẽ không đi trêu chọc, nhưng bóng đen nói chém đinh chặt sắt, lại để cho hắn không thể bỏ mặc, mặc dù tính tình của Ma Kiếm lão tổ vừa xấu vừa thối, nhưng đối với hắn, Phương Hành lại vô ý thức tin tưởng, bất quá vừa nghĩ tới Thiên Nguyên mênh mông, Đế Anh rải rác, cái nào cũng không giống như quả hồng mềm, làm sao chém đây?
- Có người đến!
Nhưng lúc này, bóng đen trong thức giới bỗng nhiên trầm giọng nhắc nhở hắn một câu, cùng lúc đó, Phương Hành run lên, trên trán, Nguyên Anh pháp tướng ba đầu sáu tay gào thét bay ra, ở giữa không trung mở ma nhãn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn phía trước, rất nhanh chỉ thấy phía trước ẩn hiện tử quang kim sắc, không khỏi giật mình, sau đó đại hỉ.
- Con mẹ nó vận khí quá tốt rồi, vừa muốn ngủ đã có gối đầu tới...
Hắn bật cười, hưng phấn xoa xoa tay, pháp tướng trở về nhục thân, muốn nghênh đón.
Sau khi hắn kết Nguyên Anh, Nhân Thân Ma Tướng đã hóa thành pháp tướng, không chỉ thêm rất nhiều năng lực, ngay cả một số thần lực ẩn tàng cũng xuất hiện, ma nhãn là một loại trong đó, một khi mở ra, khí tức Nguyên Anh trong vòng vạn dặm đều có thể cảm ứng được, thậm chí có thể thông qua màu sắc khí tức và trình độ mạnh yếu phán đoán tu vi của đối phương, có thể nói như vậy, người còn chưa thấy, đã biết trình độ của đối phương bao nhiêu, trước đây hắn nhiều lần ở trong vòng vây đào thoát, là nhờ có bản lĩnh này.
Mà ở bình thường, phẩm chất Nguyên Anh một người, nếu không đấu pháp, là rất khó nhìn ra.
Chỉ bất quá, lúc hắn định chạy lên trước khai đao, đột nhiên trong lòng nhảy một cái, lần nữa nhìn về phía tây, thình lình nhìn thấy một đạo khí tức bạch sắc gào thét lao đến, thình lình cũng là vị trí này...
- Thần Anh hậu kỳ?
Trong lòng Phương Hành ngưng lại, không có tiếp tục chạy tới, trong lòng cảm giác có chút không đúng.
- Còn có người đến!
Vào lúc này, bóng đen trong thức giới nhắc nhở, thanh âm có chút cấp bách.
Không cần hắn nhắc nhở, Phương Hành cũng cảm thấy, ánh mắt quét qua, không khỏi trầm xuống.
Vào lúc này, phía tây, phía bắc, thình lình cũng có khí tức không thấp chạy tới, Đế Anh hậu kỳ chừng ba người, Đế Anh trung kỳ một người, Thần Anh viên mãn một người cùng Thần Anh hậu kỳ hai người, bọn họ đến từ từng phương hướng khác nhau, ẩn ẩn bao vây phương vị của Phương Hành lại, bằng khí tức của bọn hắn đến xem, tuyệt đối không phải trùng hợp, cách Phương Hành đã chỉ có ngàn dặm, xa cũng đã tiến vào phạm vi vạn dặm, nhất thời khiến cho Phương Hành chăm chú, lại không lo được ẩn tàng, "Sưu" một tiếng nhảy lên giữa không trung.
- Đám khốn kiếp này, vậy mà có thể tìm ra ta?
Mặt mũi hắn tràn đầy khó tin, có chút tức hổn hển.
- Hắc hắc, đi đêm nhiều nhất định gặp quỷ, loại dựa vào cái đầu nóng hành tẩu thiên hạ như ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ thua thiệt, người thiên hạ cũng không phải đều là kẻ ngu, trừ khi bản lãnh của ngươi lớn đến vô địch, mới có thể được cho tung hoành thiên hạ...
Lão quỷ trong thức giới lại còn cho Phương Hành một bài khóa.
Trong khoảng thời gian này Phương Hành sở tác sở vi cũng thật làm cho hắn khâm phục, tối thiểu nhất mình ở thời điểm đó, cũng không dám làm ra hành vi khiêu khích một vực như hắn, bất quá sau khâm phục, tự nhiên cũng có chút không phục, luôn cảm thấy tiểu quỷ kia là dựa vào gan chó bao thiên mới làm được những đại sự này, không thể tính bản sự chân chính, thấy hắn kinh ngạc, liền cười trên nỗi đau của người khác...
- Tung hoành thiên hạ để cho người ta đánh giống như cháu trai, ngay cả nhục thân cũng mất?
Phương Hành cười lạnh một tiếng, làm đối phương hổn hển nói:
- Ngươi trước đào mệnh rồi nói sau!
- Đám khốn kiếp này, truy tiểu gia cùng giống như truy lão bà vậy...
Phương Hành giận dữ mắng một tiếng, không cần đối phương nhắc nhở, quay đầu liền chạy.
Hắn to gan, nhưng cũng không dám cùng đám người này chính diện đánh nhau, ba tháng nay, mặc dù hung hiểm, ác chiến vô số, nhưng mỗi một đối thủ, đều là tỉ mỉ chọn lựa qua, chí ít nắm chắc năm thành trở lên mới sẽ động thủ, thấy Đạo Chủ hoặc lão quái vật xuất thủ, hắn sẽ chạy xa, bây giờ cục diện này, xem như một lần hung hiểm nhất trong ba tháng qua, ánh mắt quét tới, ba phương vị đông, tây, bắc đều có người chạy đến, phảng phất như một vòng vây to lớn, chỉ còn phương nam có thể trốn...
Chỉ bất quá ở phương nam, chính là phương vị của Ma Uyên.
- Bọn cháu trai này...
Phương Hành thống mạ, lại không dám ở lâu, phi thân lên, triển khai Tiêu Dao thân pháp, thân hình như khói, thẳng hướng phương nam bay vút.
- Ha ha, nghiệt chướng, đã tới tuyệt lộ, còn muốn chạy sao?
Phía chính bắc, một âm thanh cười lạnh truyền tới, là một nam tử áo xanh, thân pháp như tiên, chính là Viên Thiểu Mặc.
- Cháu trai ngươi dám mắng ta chó cùng rứt giậu?
Phương Hành tức điên, quay đầu chửi ầm lên.
Đọc sách nhiều cũng không có chỗ xấu, đã có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của người khác.
- Dám lấy một người chiến Thần Châu, đảm lượng của ngươi không nhỏ, đáng tiếc hôm nay sẽ biến thành một chuyện cười...
Một phương hướng khác, một nam tử mặc chiến giáp tay cầm thiết thương, đạp không mà đến, trên người hàn quang đại thịnh, giống như một cơn gió tuyết.
- Lại có nhiều cao thủ như vậy...
Trong lòng Phương Hành kêu khổ, ngoài miệng lại không ngừng thống mạ, trốn nhanh hơn.
Mặc dù so với những người đuổi theo kia, cảnh giới của hắn kém hơn, nhưng Tiêu Dao thân pháp là Tiên Kinh, huyền ảo vô tận, bây giờ trốn đi, tốc độ lại không chậm, những người kia cũng không biết là xác thực không đuổi kịp, hay cố ý thả hắn trốn về phía nam, vậy mà nhất thời không đuổi theo, nhưng vòng vây lại xiết chặt, càng có người tế Thanh Đồng La Bàn, xa xa chỉ vào Phương Hành, quyết định dù để hắn trốn một đoạn, cũng không chịu để cho hắn dùng Liễm Tức Thuật đào tẩu...
Sưu...
Dưới ánh trăng, mấy đạo thần quang xẹt qua chân trời, khiến cho tu sĩ ở Bạch Ngọc Kinh thậm chí Ma Uyên đều ngẩng đầu lên xem.
- Là ma đầu kia...
- Người truy phía sau là Viên gia Tam gia cùng Hàn gia Tứ gia...
Vùng Ma Uyên vì sự tình cơ duyên Huyền Quan, tụ tập vô số tán tu, tu sĩ rất nhiều, bây giờ vừa lúc trở thành nhân chứng, trong lòng kinh hoảng qua đi, rất nhanh liền hưng phấn lên, đã ý thức được mình nhìn thấy là cục diện gì, truyền thuyết tiểu ma đầu Phương Hành một người chiến Thần Châu đã truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục, không ai không biết không người không hiểu...
Bây giờ, thình lình muốn xuất hiện kết quả ở trước mắt mình sao?