Chương 949: Bước kế hoạch thứ hai
- Thực muốn đối phó ta, gọi lão tổ nhà các ngươi tới đi...
Sau một phen thống mạ, Phương Hành cũng không tiếp tục xuất thủ, ngược lại nghênh ngang xoay người, giống như một vị tướng quân đắc thắng, ánh mắt lạnh lùng quét qua các tu sĩ trong sân, bất động thanh sắc nuốt xuống ngụm máu trong cổ, bảo trì trấn định nói:
- Hôm nay ta còn có việc, không chấp nhặt với các ngươi, nếu không thức thời, tiểu gia ta sẽ đại khai sát giới...
Nói xong tay áo bồng bềnh, quay người muốn đi, như vào chỗ không người!
Cũng không phải hắn không muốn đuổi tận giết tuyệt, mà là lực bất tòng tâm.
Mặc dù lúc này đã chấn nhiếp những người kia, nhưng trong lòng hắn kỳ thật cũng không nắm chắc, một là hắn có thể làm đến mức độ này, cũng có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, còn nữa là, vừa rồi hắn cưỡng ép thay đổi phương hướng Tiên pháp công kích của năm người, mình cũng bị phản phệ, bị thương chưa chắc nhẹ hơn đối phương, vừa rồi cưỡng ép xuất thủ, trên thực tế là áp chế lấy thương thế giả vờ uy phong, chứ nói không chừng thương thế của mình còn nặng hơn một chút...
Bây giờ năm người đối phương vẫn có lực đánh một trận, nếu tái đấu, ai thắng ai thua còn rất khó nói, rất có khả năng là mình sẽ ăn thiệt thòi ở dưới tay bọn họ, chỉ có thể thừa dịp đối phương nhìn không ra hư thực của mình, nhanh chóng rời đi!
Mà bây giờ, thấy hắn muốn đi, mặc dù sắc mặt đám người Viên Thiểu Mặc đại biến, nhưng trong lúc nhất thời lại không người ngăn cản.
- Không chừng không cần liều mạng là có thể rời khỏi...
Nhìn các tu sĩ vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng Phương Hành cuồng hỉ, thấy được hy vọng chạy trốn!
Sưu...
Nhưng lúc này, đột nhiên có một bóng người chạy tới, ngăn ở trước mặt Phương Hành, rõ ràng là Thiên Cơ Cung Bặc Ky Tử, thời điểm các tu sĩ không dám cản Phương Hành, lại lách mình ngăn ở trước mặt hắn.
- Thầy bói, ngươi muốn tìm phiền toái?
Phương Hành thấp giọng quát, sát cơ rậm rạp.
Thiên Cơ Cung Bặc Ky Tử không trả lời, nhưng bình tĩnh nhìn Phương Hành vài lần, đột nhiên thân hình khẽ động, đưa tay điểm ra, một vệt thần quang đánh tới làm Phương Hành giật nảy mình, hai tay đưa ra, vận chuyển pháp lực đánh bay, lại không nghĩ rằng một chỉ kia của Bặc Ky Tử, nhìn như uy lực không mạnh, nhưng lại xảo trá, vậy mà trực tiếp dẫn dắt khí tức của hắn, dù sao Phương Hành đã bị thương, chỉ áp chế thương thế mà thôi, bị chỉ phong điểm trúng, khí huyết chấn động, khóe miệng lại có máu tươi chảy ra.
Những người khác đều bị hù không nhẹ, còn tưởng Bặc Ky Tử một chỉ điểm thương Phương Hành...
- Quả nhiên là nỏ mạnh hết đà!
Các tu sĩ kinh ngạc, Bặc Ky Tử cười nhạt nói, đáy mắt tinh quang mãnh liệt, như khám phá hư thực của Phương Hành, thản nhiên nói:
- Vừa rồi một thức mưu lợi, mặc dù may mắn thành công, nhưng ngươi trả giá cũng không thấp hơn người khác đi...
- Ừm?
Thần sắc đám người Viên Thiểu Mặc đều run lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phương Hành.
Mà thần sắc của Bặc Ky Tử lại nhàn nhạt, dường như tự nói, lại như đang giải thích cho người khác, thấp giọng nói:
- Một thức thuật pháp kia, ba phần bản lĩnh, bảy phần may mắn, đạo pháp của kẻ này không hoàn chỉnh, nhược điểm rất nhiều, chớ có bị hắn lừa dối quá ải!
Ba phần bản lĩnh, bảy phần may mắn...
Đám người Viên Thiểu Mặc minh bạch ý ám chỉ, như có điều suy nghĩ.
Bọn họ vốn có thực lực bất phàm, ánh mắt cũng rất lợi hại, chỉ là nhất thời bị Phương Hành dọa sợ mà thôi, trong lòng vốn có hồ nghi, hôm nay Bặc Ky Tử điểm phá, lại trực tiếp chỉ ra hư thực của Phương Hành, cũng để trong lòng bọn hắn nổi sóng, gần như đồng thời nghĩ đến, nếu như hôm nay để đối phương chạy thoát, vậy tương lai truyền ra ngoài, chúng ta tránh không được hóa thành đá kê chân để tiểu ma đầu thành danh?
Còn nữa, con đường siêu thoát mạnh như vậy, có thể bù đắp cảnh giới chênh lệch lớn như thế sao?
Thậm chí cường hãn đến trình độ liên tiếp đánh bại năm người chúng ta?
- Xú thầy bói, ngươi nói nhiều như thế, sao không đến cùng tiểu gia so chiêu một chút?
Lúc này, Phương Hành đã không thể dung lão già thối tha kia nói tiếp, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu, nhanh chân bước ra, Ma Kiếm lành lạnh chém về phía Bặc Ky Tử, cố ý muốn một kiếm chém rụng đầu người, lần nữa lập uy...
- Nghiệt chướng, đạo thần thông kia của ngươi không tệ, ta cũng muốn đến lĩnh giáo một phen!
Nhưng lúc này, Viên gia Viên Thiểu Mặc thấp giọng mở miệng, thân hình nhảy lên, hoàn toàn ngăn ở trước người Phương Hành, trường kiếm xoay chuyển, lành lạnh chỉ hướng mi tâm của Phương Hành, áp bách hắn không thể không tạm thời bỏ Bặc Ky Tử, trở lại đón đỡ một kiếm này...
- Quả nhiên là lực đạo phù phiếm...
Một kiếm chém ra, Viên Thiểu Mặc tâm tư đại định, trên mặt hiện ra hàn ý.
Mặc dù hắn bị thương không nhẹ, nhưng còn có lực đánh một trận, lúc này tăng thêm cẩn thận, một kiếm đâm ra, phần lớn là thăm dò, mà thông qua Phương Hành đón đỡ, cũng bị hắn phát hiện, pháp lực của Phương Hành đã kém xa vừa rồi, dù sao vừa rồi hắn là cố nén thương thế xuất thủ, lại không có khả năng một mực ngăn chặn thương thế, bây giờ bị trì hoãn, lực đạo đã khó đạt đến đỉnh phong...
- Ha ha, lại tiếp ta một kiếm...
Viên Thiểu Mặc cười ha ha, lại chém tới một kiếm.
Trong một kiếm này, đã tăng thêm mấy phần lực đạo, không chỉ là thăm dò, còn muốn cho người nhìn hư thực của Phương Hành.
Bất quá này lại khiến cho Phương Hành nhất thời nổi giận, hi vọng chạy trốn đã phá diệt, trong lòng cực hận lão đầu Thiên Cơ Cung, rõ ràng tu vi của lão đầu này không tính đỉnh tiêm, thậm chí sắp hạng chót, nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt hơn người, mình đã hù dọa những người khác, lại bị lão đầu bề ngoài xấu xí kia nói phá hư thực...
Viên Thiểu Mặc liên tiếp đâm ra hai kiếm, đã làm mình lộ tẩy!
- Lại đến chọc ta, tiểu gia sẽ giết người...
Phương Hành vung vẩy Ma Kiếm, chống đỡ Viên Thiểu Mặc, thanh âm giận dữ, hung hăng uy hiếp.
- Ha ha, vậy ngươi tới giết ta xem!
Lúc này lại có người xuất thủ, chính là Hàn gia Hàn Kiếm Khiếu, thiết thương như rồng, xoắn thẳng tới Phương Hành.
Lúc đầu bọn họ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, chỉ là nhất thời bị Phương Hành hù sợ, nhưng chưa chắc bị sợ vỡ mật, sau khi kịp phản ứng, ngược lại càng có ý muốn thăm dò, lại thêm bọn họ đều tin được ánh mắt của đệ tử Thiên Cơ Cung, lại ra tay lần nữa, có loại cảm giác tranh nhau chen lấn, người người đều muốn bắt Phương Hành, rửa sạch nhục nhã, thậm chí ngay cả đơn đả độc đấu cũng không để ý...
- Các cháu trai, các ngươi là muốn bức ta giết người sao...
Phương Hành khó thở, lấy ra một viên linh đan nuốt vào trong miệng, cắn răng hét lớn, hai tay chấn động, lần nữa thi triển Thái Thượng Nhất Khí Kinh, thiên địa ầm ầm đại biến, bao phủ một vực, thiên địa hóa thành đại trận, hắn đứng ở trong đó, giống như thần chủ...
- Ừm?
Đám người Viên Thiểu Mặc nhìn thấy một màn này, đáy lòng phát lạnh, cùng nhau lui về phía sau.
Trước đây không lâu là bị thức thần thông này đánh thiệt lớn, bây giờ bọn họ thật đúng là có chút kiêng kị...
- Sức lực lưu ba phần, công phạt có độ, chiếm trước trận môn, nghịch chuyển huyền cơ!
Nhưng lúc này, Thiên Cơ Cung Bặc Ky Tử tay áo bồng bềnh, đứng ở một bên, thấp giọng ngâm tụng, phảng phất như niệm thơ cổ.
Đám người Viên Thiểu Mặc tâm tư khẽ động, cười to nói:
- Đa tạ Bặc Ky Tử tiền bối chỉ điểm...
Trong tiếng cười, lần nữa xuất kiếm, phân tả hữu đánh úp về phía Phương Hành.
- Lão hỗn đản...
Lời nói của Bặc Ky Tử tiến vào trong lỗ tai Phương Hành, lại làm hắn run lên, lão đầu này quá đáng giận, hắn liên tục nói bốn câu, vậy mà đều trực chỉ nhược điểm của mình, sức lực lưu ba phần, mình liền không thể mượn lực, công phạt có độ, mình liền không thể thu lực lượng của bọn hắn đối kháng lẫn nhau, chiếm trước trận môn sẽ để cho đám người Viên Thiểu Mặc giành địa lợi, mà nghịch chuyển huyền cơ, chính là chỉ nếu như mình không thể thành công dẫn động lực lượng của bọn hắn, như vậy dưới nhiều lần phản phệ, ăn thiệt thòi chính là mình!
Nửa bước đại đạo pháp, dù sao không được đầy đủ, nhược điểm nhiều lắm, sau khi bị người nói phá, thần diệu mất hết!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ác chiến lại nổi lên, Phương Hành bị nhốt ở giữa, Viên gia Viên Thiểu Mặc, Hàn gia Hàn Kiếm Khiếu, Mạnh gia Mạnh Vân Triết lại thêm Bắc Vực Phù Khí Đạo Chủ, cao thủ Tiểu Tiên Giới đều xuất thủ, khống chế Tiên pháp thần quang, đè ép về phía Phương Hành, còn hung mãnh hơn vừa nãy!
- Phốc...
Ở dưới loại chiến cuộc này, Phương Hành vướng trái vướng phải, thân hình như bị cuồng phong cuốn lên, vừa mới tránh thoát một kiếm của Viên Thiểu Mặc, lại bị thần thông của Mạnh Vân Triết đánh trúng, Phương Hành miệng phun máu tươi, liên tiếp lui về phía sau, lại bị Phù Khí Đạo Chủ đuổi đến, một thanh phi kiếm suýt nữa chém rụng đầu, cao thủ Tiểu Tiên Giới càng xuất thủ tàn nhẫn, thẳng bức về phía nhục thể của hắn, lợi trảo nhắm ngay trái tim.
Mà ở trong tình hình này, Phương Hành chỉ có thể cắn chặt răng, thôi động nửa bước đại đạo pháp, bầu trời hỗn loạn, đoạt đến cho mình một tia thở dốc...
- Kẻ này quả nhiên đang phô trương thanh thế, ngược lại suýt nữa bị hắn hù sợ!
Đám người Hàn Kiếm Khiếu vừa mừng vừa sợ, còn cảm giác có chút hổ thẹn, nhìn ra nội tình của Phương Hành, căn bản không có cường đại như mình tưởng tượng, vừa rồi ngược lại kém chút dọa sợ mình, vừa thẹn vừa giận, xuất thủ càng lăng lệ!
- Xem ra thật phải giết người a...
Phương Hành cắn răng, hất đầu một cái, ném đi một tia may mắn cuối cùng, bắt đầu bước kế hoạch thứ hai!
Ở thời khắc này, ngay cả trong lòng hắn cũng cảm giác có chút khẩn trương:
- Ta là thực không có ý định làm ác như vậy a...