Lược Thiên Ký

Chương 948: Phương Hành kinh khủng

Chương 948: Phương Hành kinh khủng

Bảy trăm năm trước, quái thai Viên gia cùng giai vô địch, từng ở lúc bị người vây công, một kiếm chém xuống bảy vị Nguyên Anh, danh chấn Thiên Nguyên Đại Lục, bây giờ tiểu ma đầu một thức nửa bước đại đạo, vậy mà đồng thời đánh đám người Viên Thiểu Mặc trọng thương, chi tiết bên trong đã không cần phải nói, chiến tích này thật có thể nói để cho người ta chấn kinh, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ không nhất định sẽ có người tin, từ trình độ nào đó mà nói, chiến tích này đã có thể sánh vai bảy trăm năm trước, đủ để danh dương thiên hạ.
- Cái này là bản lĩnh của Trảm Ngã cảnh sao?
Thần sắc đám người Viên Thiểu Mặc đều phức tạp, cưỡng chế thương thế, mục quang âm lệ nhìn Phương Hành.
Bọn họ và quái thai bảy trăm năm trước là người cùng một thời đại, thời điểm nhìn thấy Phương Hành, cảm xúc sẽ càng nhiều.
Dù sao tiểu ma đầu chọn con đường của quái thai kia, đều là con đường siêu thoát.
Bảy trăm năm trước, quái thai kia hoành không xuất thế, đoạt đi tất cả hào quang của bọn họ.
Bất quá đối với bọn họ mà nói, cảm giác về quái thai kia cực kỳ phức tạp, lúc trước bọn họ ở cùng một thời gian bước lên con đường tu hành, bất quá quái thai kia vì siêu thoát, một mực áp chế tu vi, lúc ở Kim Đan cảnh, hắn mạnh hơn cùng thế hệ, nhưng thời gian ở Kim Đan cảnh cũng càng lâu, năm đó hắn cự tuyệt hết thảy linh đan diệu dược, toàn bộ nhờ vào khổ tu, một lòng muốn khai sáng con đường mới, mà cái này cuối cùng đưa đến hắn vẫn lạc, có vẻ hơi hoang đường, hắn muốn nắm vận mệnh của mình, kết quả lại chết sớm hơn người khác.
Nói trở lại, bởi vì quái thai Viên gia ở Kim Đan cảnh biểu hiện quá mạnh, cho nên đám người Viên Thiểu Mặc khen không dứt miệng, nhưng nếu nói đáy lòng bội phục, lại cũng chưa chắc, dù sao trong giới tu hành, tìm kiếm truyền thừa, bái tế tổ tiên đã trở thành lý niệm cố định, ai cũng không dám nói bừa mình có thể siêu việt Tiên Tổ, lúc đó quái thai Viên gia suy nghĩ, vốn là có ý tứ cuồng vọng tự đại, hơn nữa năm đó hắn ở Kim Đan cảnh tốn hao thời gian quá lâu, thực lực của đám người Viên Thiểu Mặc tăng lên trên diện rộng, sau khi kết anh, lại lấy thực lực của bọn hắn so sánh với quái thai kia, khó tránh khỏi có chút bất công.
Thử hỏi, ngươi dùng một trăm năm đi tới Kim Đan cực hạn, kiếm trảm thất anh, ta đồng dạng dùng một trăm năm đi tới Đế Anh viên mãn, cũng có thể chém giết vô số tu sĩ cảnh giới tương đồng, nếu như vậy, ngươi ta đến tột cùng ai mạnh ai yếu?
Nhưng sở dĩ không thể nói những lời này, là bởi vì không người nào biết nếu quái thai kia thành công, lúc tới Nguyên Anh viên mãn sẽ mạnh cỡ nào, có phải thật sẽ hoàn toàn nắm giữ thậm chí siêu việt Tiên Tổ hay không, hơn nữa sau khi kết Nguyên Anh, tốc độ tu hành của hắn sẽ cực kỳ nhanh chóng, hoàn toàn nắm giữ con đường tu hành của mình, thời điểm hắn tới Độ Kiếp cảnh, sẽ thế như chẻ tre, nhanh chóng vượt qua đám người mình...
Bọn họ bây giờ, kỳ thật ở trình độ nào đó, là coi Phương Hành thành đá thử kiếm, muốn giải nghi hoặc trong lòng.
Năm đó có phải mình thật kém quái thai kia xa như thế hay không?
Mặc dù Phương Hành chưa đi đến cực hạn trên con đường của quái thai kia, nhưng dù sao cũng bước lên, hơn nữa từng có nghe đồn, năm đó tiểu ma đầu kết anh, mặc dù là tự chém con đường hoàn mỹ, nhưng kỳ thật cảnh giới ngay lúc đó, đã không xê xích quái thai kia bao nhiêu...
Năm đó quái thai kia, một người khiêu chiến toàn bộ lý niệm của giới tu hành.
Mà tiểu ma đầu bây giờ, thì không biết tự lượng sức mình, mưu toan một người khiêu khích cả Thần Châu, từ nơi sâu xa sao mà tương tự?
Đám người Viên Thiểu Mặc đều là người nổi bật trong con đường truyền thừa, sao có thể không dâng lên chút tâm tư, đến cùng hắn phân cao thấp?
Bây giờ kết quả lại chấn kinh tất cả mọi người bọn họ!
Bọn họ lĩnh ngộ Tiên pháp viễn siêu Phương Hành, cảnh giới cao hơn rất nhiều, nhưng nhất thời không quan sát, lại bị người đánh trọng thương!
Đây chẳng phải nói rõ bọn họ và quái thai kia chênh lệch?
Trong lúc nhất thời, hoặc thẹn thùng hoặc buồn bực, hoặc gấp hoặc giận, trong lòng bừng bừng sát khí tăng lên.
Nhưng dù sao một thức đạo pháp của Phương Hành quá tà môn, cho nên để tâm tư của bọn hắn kiêng kị, ngược lại nhất thời không dám tùy tiện xuất thủ.
- Ha ha ha ha, ta có đại đạo, chuyên khắc Tiên pháp!
Phương Hành nuốt xuống ngụm máu. uy phong lẫm liệt, quét về tứ phương quát to:
- Hiện tại đến phiên ta...
Oanh!
Hắn cố nén thương thế bước ra, Ma Kiếm lành lạnh, chém thẳng về phía Viên Thiểu Mặc!
Viên Thiểu Mặc kinh hãi, thân hình quay lại, thoát ra bên ngoài trăm trượng, không dám trực diện giao thủ.
Dù sao vừa rồi tiểu ma đầu biểu hiện ra thần thông quá kinh khủng, lại thêm hắn đã thụ thương, dù còn có lực đánh một trận, cũng không dám liều mạng với Phương Hành, chỉ muốn trước tránh đi phong mang, lại nghĩ biện pháp quay đầu chế địch, bất quá Phương Hành thi triển Tiêu Dao thân pháp, Ma Kiếm vô kiên bất tồi, sắc bén đến cực điểm, hắn vừa trốn, ngược lại bị Phương Hành thừa dịp, cười lớn truy sát, "Sưu" một kiếm, bắp đùi của Viên Thiểu Mặc bị chém dưới, máu vẩy giữa hư không...
- Ngươi...
Viên Thiểu Mặc vừa đau vừa gấp, bóp nát một tấm ngọc phù, hóa ra vô số lưu quang che giấu bản thân, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn.
- Thứ hèn nhát!
Phương Hành mắng to, đảo ngược vọt tới Hàn gia Hàn Kiếm Khiếu.
- Tiểu tử ngươi dám...
Hàn Kiếm Khiếu cưỡng chế thương thế, vung thương ngạnh chiến, bất quá trên thanh thế yếu đi mấy phần, căn cứ vừa rồi bị thiệt lớn, thậm chí ngay cả Tiên pháp bản thân am hiểu nhất cũng không dám dùng, chỉ có thể bằng vào thương thuật ngăn địch, liên tiếp đỡ mấy phát, dưới chân liên tục thối lui bảy tám bước, cuối cùng bị Phương Hành một kiếm hất đi thiết thương, đạp ở ngực một cước, đạp hắn như sao chổi bay tới một ngọn núi, ầm… khói lửa cuồn cuộn, ngọn núi sụp đổ, không ngừng nôn ra máu.
- Còn có ngươi, Âm Linh Đạo Chủ...
Đạp bay Hàn Kiếm Khiếu, đang muốn đuổi theo, chợt nhìn thấy một người bên cạnh, đáy mắt Phương Hành lóe lên hàn quang, quay người đuổi theo.
- Ta chính là Phù Khí Đạo Chủ...
Thanh niên nham hiểm muốn phun ra lửa, mình rõ ràng là nam nhân ah, tiểu ma đầu gọi mình Âm Linh Đạo Chủ là có ý gì, hơn nữa từ trận chiến ở Phong Thiện Sơn, mình và tiểu ma đầu đã trở thành đại địch, cho nên nghe nói hắn ở Thần Châu Trung Vực trêu chọc khắp nơi, liền lập tức lên đường, nhất định phải trảm hắn, kết quả hắn ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ...
Đây con mẹ nó là vũ nhục lớn nhất a!
Trong tiếng quát chói tai, hắn tế lên hai thanh phi kiếm, như ánh sáng trảm về phía Phương Hành.
Lôi Ấn đã bị thiết thương của Hàn Kiếm Khiếu phá hủy, tế không ra nổi, chỉ có thể lâm thời đổi hai thanh phi kiếm.
- Ta cần biết ngươi là ai?
Phương Hành chân đạp Tiêu Dao thân pháp, vòng qua hai thanh phi kiếm, bàn tay quất tới.
Ba!
Trong lúc gấp rút, Phù Khí Đạo Chủ giơ cánh tay phải lên, sau đó bị một tát này quất bay ra ngoài, ngã ra trăm trượng, có thể nói rất mất mặt, mặc dù trên thực tế hắn cản lại một tát này của Phương Hành, không có bị hắn đánh ở trên mặt, bất quá nhìn xa xa, lại rất khó để cho người ta chú ý tới điểm này, giống như bị Phương Hành tát bay ra ngoài.
- Ha ha ha ha...
Một tát này làm Phương Hành thoải mái, trong tiếng cười lớn, quay đầu nhìn về phía Mạnh gia Mạnh Vân Triết.
Cái nhìn này, lại làm thần sắc của Mạnh Vân Triết đại biến, không chút nghĩ ngợi trực tiếp trốn vào dưới đất, thậm chí ngay cả ý tứ so chiêu cũng không có.
- Đậu phộng...
Phương Hành ngẩn ngơ, cảm giác có chút im lặng, lại thuận thế nhìn về phía cao thủ Tiểu Tiên Giới.
Nam tử mặc tinh bào kia hiển nhiên cũng kiêng kị Phương Hành đến cực điểm, trực tiếp bày ra vẻ phòng ngự, còn lâu mới có bộ dáng khinh thường như lần đầu đấu pháp, dù sao một thức nửa bước đại đạo pháp vừa rồi kia, vậy mà đồng thời đánh bọn hắn trọng thương, làm bọn hắn không còn dám khinh thường, dưới tình huống không mò ra nội tình của hắn, thì đều cực kỳ kiêng kị, không dám lại dùng Tiên pháp đối phó hắn, tựa như đám người Viên Thiểu Mặc, bị hắn đánh chật vật như thế, cũng không phải không bằng hắn, mà là bị hắn hù dọa, chỉ dám phòng thủ, không dám mạo muội phản kích, một đến một đi, tự nhiên sẽ bị thiệt lớn!
Phương Hành cùng cao thủ Tiểu Tiên Giới bình tĩnh nhìn nhau, nửa ngày hắn mới đột nhiên chửi ầm lên:
- Ta *** con mẹ ngươi!
Cao thủ Tiểu Tiên Giới mặt nghẹn thành màu đỏ tía, mắt đầy nộ khí, tay khẽ run rẩy, như muốn xông lên...
Vừa rồi hắn bị Phương Hành mắng kìm nén không được, phẫn nộ ra tay, mới ăn thiệt thòi lớn, không nghĩ tới lúc này, tiểu hỗn đản kia lại chơi tiếp, nhưng hắn không dám tiếp tục ra tay, theo bản năng cho rằng bên trong có lừa dối...
- Hắc hắc, cái gì bảy đại cao thủ, thuần túy là một đám phế vật...
Phương Hành quét hắn vài lần, lên tiếng hét lớn, khí thế hung ác cuồn cuộn, nhất thời có một không hai.
Hắn bây giờ, đầu tiên là một thức nửa bước đại đạo pháp đồng thời đả thương Hàn Kiếm Khiếu, Viên Thiểu Mặc, cao thủ Tiểu Tiên Giới, Mạnh Vân Triết, Phù Khí Đạo Chủ, lại thừa thắng truy kích, mượn đối phương thụ thương và kiêng kỵ chém Viên Thiểu Mặc một chân, đạp Hàn Kiếm Khiếu một cước, tát bay Phù Khí Đạo Chủ, hù Mạnh Vân Triết trốn vào đại địa không dám thò đầu ra, mắng cao thủ Tiểu Tiên Giới không dám hoàn thủ, có thể nói hung phong vô lượng, ở trong mắt các tu sĩ, có lẽ đã cường đại đến ngang hàng các lão quái vật!
Đối mặt hắn quát mắng, hư không chung quanh vắng vẻ, vậy mà không người cãi lại!
Trên mặt các tu sĩ, đều là nửa kinh sợ, nửa là hồ nghi, không dám mạo hiểm xuất thủ.
Chỉ có Thiên Cơ Cung Bặc Ky Tử một mực không tham gia, ánh mắt thâm trầm cau mày.
- Ma đầu kia lại đáng sợ như thế?
Ở phía dưới, còn có vô số người tu hành, đều đang quan sát trận đại chiến váng đầu hoa mắt này, bây giờ thấy Phương Hành sở hướng vô địch, lại khiếp sợ đến ngay cả lời cũng nói không nên lời, như trước kia nói tới Phương Hành, tâm tư dâng lên đều là ấn tượng "giảo hoạt", như vậy từ giờ trở đi, đáy lòng của bọn hắn liên tưởng sẽ là hai chữ "kinh khủng".


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất