Lược Thiên Ký

Chương 956: Vì danh dự của sư tôn mà chiến

Chương 956: Vì danh dự của sư tôn mà chiến

Lời thật khó nghe.
Trường Tôn Thanh Lưu nói làm không chỉ đám người Kim Ô, ngay cả đám người Phù Tô công tử cũng nhíu mày, đối với bối phận của đám người Kim Ô, căn cứ bọn hắn có quan hệ với cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, ngay cả Phù Tô công tử và Thần Tử Hàn gia, cũng đều lấy trấn an làm chủ, tận hết khả năng biểu đạt ra thiện ý, nhưng Trường Tôn Thanh Lưu mở miệng, lại trực tiếp đặt quan hệ lợi ích ra ngoài rồi!
Mặc dù nói không sai, át chủ bài lớn nhất của các đạo thống Thần Châu xác thực là tương lai của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo, hai phe là quan hệ hợp tác, đạo thống Thần Châu hài lòng, địa vị của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo sẽ nước lên thì thuyền lên, tiền đồ vô lượng, còn nếu đám người Kim Ô khư khư cố chấp muốn đối nghịch với đạo thống Thần Châu, như vậy đạo thống Thần Châu tự nhiên có thể phản chế, rơi vào trên người hai đạo thống!
Thế nhưng coi như là lời nói thật, nói ra lại quá khó coi rồi.
Sau khi cười khổ, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ
Tục truyền Thần Nữ Trưởng Tôn gia cũng là một đóa kỳ hoa, vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay gia tộc, ngoại trừ tu hành thiên tư thông minh, những chuyện khác lại xem như nhất khiếu bất thông, bình thường bên người nàng có rất nhiều gia phó gia tướng quay chung quanh, không cần nàng xử lý những sự vụ này, bây giờ lên Côn Luân Sơn, không mang được gia phó, còn là lần thứ nhất nàng nghiêm chỉnh tham dự xử lý những sự vụ này, hình như vị đại tiểu thư kia rất có suy nghĩ, nóng lòng mở miệng nói chuyện, nhưng biểu hiện lại làm cho người ta thất vọng!
Thấy được ánh mắt bất mãn của mọi người, vị đại tiểu thư kia lại trừng trở về:
- Nhìn ta làm gì, ta nói không đúng sao?
Các Thần Tử khác đều cười cười, dời đi ánh mắt.
Trong sân lẳng lặng, ngược lại đều đang đợi đám người Kim Ô trả lời thế nào?
Mặc dù lời khó nghe, lại là lời thật!
Dù sao tiểu ma đầu kia đã chết, các ngươi có quyết đoán cầm tương lai của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo đến liều sao?
Phải biết hiện tại hai đạo thống, một phe là hi vọng của Nam Chiêm Bộ Châu, một phe là hi vọng của Yêu Địa bát đại tộc, môn hạ đều có mấy ngàn đệ tử, hơn nữa con số này còn đang tăng trưởng, này giống như khí vận một châu, hóa thành gánh nặng ở trên đầu vai!
Hiện tại bọn họ đã không phải tiểu bối vô câu vô thúc ở dưới cánh chim của trưởng bối!
Trên người đều có gánh nặng, dù sao đã là Kim Đan cảnh, hơn nữa kết anh không xa, sắp xưng tông làm tổ.
- Ha ha, nếu hai đạo thống cần chúng ta che chở, nhìn ánh mắt các ngươi mới có thể quật khởi mà nói…
Trầm mặc một hồi lâu, Kim Ô mới liếc nhìn bọn hắn một cái, ngoan ý đại tác, âm lãnh mở miệng, tràn đầy sát khí, bất quá còn chưa nói xong, lại nhướng mày, lấy ra ngọc phù trong túi, thần niệm đánh vào xem xét, biểu lộ nhất thời thay đổi, lửa giận vạn trượng.
- Gan chó thật lớn!
Nó vỗ cánh, cuốn bay bảy tám cái bồ đoàn trong sân, quay đầu bay vút xuống dưới núi.
Một màn kinh người này, khiến mọi người trong sân giật mình, thần sắc cổ quái nhìn Kim Ô.
Đại Tuyết Sơn Chư Tử cùng các tu sĩ của Thái Cổ Yêu Đạo phản ứng tương đối nhanh, nhìn bộ dáng của nó, liền biết có chuyện phát sinh, theo sát bay vút xuống dưới, mà các đệ tử cổ thế gia cũng có chút không hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho tặc ô kia đột nhiên bỏ bọn họ lại rời đi, Trường Tôn Thanh Lưu lông mày dựng thẳng, chuẩn bị quở trách, Thần Tử Hàn gia Hàn Kiếm Linh cũng đột nhiên lấy ra một khối ngọc phù, đánh vào thần niệm quan sát, biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đám người Phù Tô công tử nói một câu, quay người xuống núi.
Mà lúc này dưới chân núi Côn Lôn, bên cạnh một thác nước, đang vây quanh rất nhiều tu sĩ, phần lớn là gia nô của các thế gia, lúc này vây thành một vòng lớn hưng phấn đứng xem, mà ở trong vòng, có hai người đang đối đầu, một người trong đó thân mặc hắc bào, chính là một tiểu thiếu niên hơn mười tuổi, dung mạo tuấn mỹ, thần sắc lại lạnh như băng, đứng chắp tay, ở đối diện hắn là một nữ hài mặc áo trắng, mặc dù còn có mấy phần non nớt, nhưng xinh đẹp dị thường, làm người động tâm, ở sau lưng nàng che chở mấy tiểu nữ hài.
- Ta chẳng qua là cùng bằng hữu đàm luận sự tình ma đầu kia, nhưng tiểu nha đầu kia lại mắng ta, cô nương, ta cũng không muốn ức hiếp bọn ngươi, chỉ là chuyện này cũng nên có một lời giải thích, để tiểu nha đầu kia đi ra bồi cái không phải, nếu không…
Thiếu niên tuổi tác không lớn, lại khí độ phi phàm, nhàn nhạt mở miệng, lộ ra rất có hàm dưỡng.
- Ta không xin lỗi.
Tiểu nha đầu phía sau hơi có vẻ mập, lại nhô cái đầu ra kêu lên, không chỉ kêu to, còn rất thẳng thắn hít một hơi, phun nước miếng về phía thiếu niên hắc bào.
- Hừ!
Tiểu thiếu niên tuổi tác không lớn, tu vi lại rất bất phàm, vung ống tay áo lên, kình khí ngầm sinh, nước miếng tự nhiên phun không đến trên người hắn, nhưng cử động của tiểu nha đầu kia lại để hắn nộ khí ngầm sinh, mặt đỏ rần lên, phẫn nộ quát:
- Thật vô lễ, ta nể tình các ngươi chỉ là một đám nữ nhân, không người chiếu cố, lúc này mới nhường nhịn, nếu như các ngươi coi Hàn mỗ mềm yếu có thể bắt nạt, vậy thì chọn sai đối tượng rồi!
Vừa nói chuyện, tay áo hắn lắc một cái, một cây đoản thương tinh quang sáng như tuyết thình lình xuất hiện ở trong tay, trực chỉ nữ tử đối diện.
- Bảo nàng đi ra xin lỗi, nếu không ta bắt nàng đi ra.
Đám người chung quanh nhìn náo nhiệt, đều chỉ trỏ, thấp giọng nói nhỏ, ngược lại đều cảm thấy đám nữ hài kia hơi quá.
- Nàng sẽ không xin lỗi ngươi!
Đến lúc này, nữ hài tầm mười bảy mười tám tuổi kia rốt cục mở miệng, nhìn thiếu niên hắc bào một cái, ngữ khí bình tĩnh lại hết sức chăm chú nói:
- Ta cũng sẽ không xin lỗi, trên thực tế, hẳn là ngươi và bằng hữu của ngươi xin lỗi chúng ta.
- Cái gì?
Thiếu niên hắc bào ngẩn ngơ, tựa hồ có chút không thể tin vào tai của mình.
Mà đám người chung quanh thì cất tiếng cười to, hào hứng xem náo nhiệt càng đậm.
- Tiểu nha đầu này đại khái không nghĩ tới, người nàng trêu chọc chính là Trung Vực Hàn gia tiểu thiếu gia, ở trước mặt hắn đùa nghịch điêu ngoa, đây là tìm nhầm người, cũng may vị Hàn gia tiểu thiếu gia này hàm dưỡng không tệ, nếu không đã sớm vận dụng gia phó bắt nàng.
- Hắc hắc, vị tiểu tiên tử này tuổi tác không lớn, lại trổ mã xinh đẹp, có lẽ là Hàn gia tiểu thiếu gia thương hoa tiếc ngọc!
Mà ở trong tiếng cười to, biểu lộ của nữ hài kia càng thêm nghiêm túc, gằn từng chữ một:
- Ta không có nói đùa!
- Há, vậy ngươi thử nói xem, muội muội của ngươi phun nước miếng ta, vì sao ta phải xin lỗi nàng?
Hàn gia tiểu thiếu gia giận quá mà cười, hừ lạnh một tiếng nói.
Hắn vốn chỉ hỏi cho có lệ, lại không nghĩ rằng, câu tiếp theo hắn liền nghe đến sắc mặt đại biến.
- Bởi vì ngươi vũ nhục sư phụ của chúng ta!
Nữ hài kia nói, biểu lộ bình tĩnh, lại kiên định lạ thường:
- Lúc chúng ta đến, vừa lúc nghe được ngươi và các bằng hữu của ngươi lớn tiếng đàm luận, nói sư phụ ta từng bởi vì thù riêng với Ly Hận Thiên, ở trước mặt các lão tổ bàn lộng thị phi, kích thích Tiểu Tiên Giới và Thần Châu thù hằn, lại ở thời điểm sứ giả Tiểu Tiên Giới đi tra hỏi, ra tay đả thương người, mưu phản Viên gia, về sau càng không biết tự lượng sức mình, kêu gào đối địch với Thần Châu, cuối cùng rơi vào trong Ma Uyên, thân tử đạo tiêu, là thiên lý sáng tỏ, trừng phạt đúng tội, chỉ đáng tiếc Hàn gia tứ tổ của các ngươi…
Nàng chậm rãi nói, biểu lộ càng ngưng trọng, thậm chí nhiều hơn mấy phần xúc động:
- Ngoài ra còn có một vài lời hỗn trướng, ta không cần thuật lại từng cái, nhưng vẻn vẹn chỉ mấy câu nói đó, chúng ta làm đệ tử liền không dung được ngươi, thật sự là hoang đường buồn cười, thế nhân người nào không biết, lúc ấy sư phụ ta rõ ràng là vì Thiên Nguyên tránh đi đại họa, mới không tiếc tự trảm cảnh giới hoàn mỹ, sớm kết anh, đưa tin tức này ra ngoài, hơn nữa ở lúc đầu, cả Thiên Nguyên đều ca ngợi Dao Trì tiểu công chúa, không người nào nguyện ý giao công lao cho sư phụ ta, về sau Tiểu Tiên Giới trở về, cần dê thế tội, các ngươi lại giao sư phụ ta ra, còn muốn vu hãm là hắn kiếm chuyện ly gián? Ha ha, đây chính là diễn xuất của Thần Châu cổ thế gia các ngươi sao? Lời nói bực này, đồ đần cũng sẽ không tin, các ngươi lại ở trước mặt chúng ta hồ ngôn loạn ngữ, nếu không xin lỗi, tỷ muội chúng ta có thể dung được ngươi sao?
- Ah nha…
Nghe những lời này, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, trong đám người chợt vang lên một tiếng thở nhẹ.
Các tu sĩ quay đầu nhìn, chỉ thấy là một lão đầu râu bạc trắng từng bước từng bước đi tới, mặc đạo bào nhăn nhúm, cưỡi một con lừa, nháy cũng không nháy nhìn mấy tiểu nữ hài và Hàn gia tiểu thiếu gia, trên vai vác một cây phướn gọi hồn viết "Thiết Đoạn Thần Toán", trong đó chữ "Đoạn" còn viết sai, phải xóa viết lại, nhưng xem kỹ càng lại phát hiện chữ "Đoạn" thứ hai vẫn thiếu một nét, kỳ thật vẫn là chữ sai.
Thấy có không ít người nhìn mình, lão đầu xem bói liếc mắt, bất mãn nói:
- Nhìn cái gì, muốn đoán mệnh không?
Dưới Côn Luân Sơn rồng rắn lẫn lộn, chung quanh lại nhiều là gia nô, mặc dù bộ dáng của lão nhân này không đáng chú ý, nhưng không có người phản ứng đến hắn, sợ chọc một ít đại nhân vật dạo chơi nhân gian, chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, liền quay đầu không để ý.
Mà lúc này, Hàn gia tiểu thiếu gia cũng đã nghe được ý tứ trong mà nói của nữ hài, thần sắc đại biến, cắn răng nói:
- Sư phụ của ngươi…
Tiểu nữ hài lẳng lặng nói:
- Không sai, sư phụ của chúng ta chính là ma đầu Phương Hành trong miệng ngươi!
Nàng sờ cái đầu nhỏ của nữ hài trốn ở sau lưng mình, sau đó xoay người nhìn về phía Hàn gia tiểu thiếu gia, thanh âm không lớn, lại chém đinh chặt sắt nói:
- Các ngươi ở trước mặt mọi người nói xấu sư tôn ta, chúng ta làm đồ nhi há có thể có tai như điếc? Tiểu muội ta phun ngươi một ngụm nước miếng, chỉ là nàng không hiểu chuyện, hơn nữa thiên tính thiện lương, không muốn đả thương người mà thôi, cho nên nói xin lỗi là ngươi, không phải nàng.
Nghe những lời này, thần sắc các tu sĩ đều ngưng trọng lại cổ quái.
Tiểu ma đầu đã thân tử đạo tiêu kia, lúc nào có đồ đệ?
Hàn gia tiểu thiếu gia mặt đầy lửa giận, thần sắc vặn vẹo, ánh mắt cừu hận cắn răng nói:
- Thì ra là thế, nguyên lai là đệ tử của ma đầu kia lưu lại, nếu ta không xin lỗi, ngươi lại muốn thế nào?
Đón ánh mắt của hắn, thần sắc của nữ hài kia không thay đổi, chậm rãi bóp pháp ấn:
- Vậy ta tự nhiên vì giữ gìn danh dự sư tôn mà chiến!
Oanh!
Đám người chung quanh lập tức nổ tung, lần này náo nhiệt rồi.
Ma đầu kia lại còn có đồ đệ?
Mà đồ đệ của hắn, vậy mà ở dưới Côn Luân Sơn, vì danh dự sư tôn chiến với Hàn gia tiểu thiếu gia?
Náo nhiệt, lần này có náo nhiệt.
Các tu sĩ Thần Châu, hơn phân nửa không có hảo cảm với tiểu ma đầu kia, nhất là bọn gia phó lưu ở dưới Côn Luân Sơn, vào lúc này, trong lòng tự nhiên là nghiêng về phía Hàn gia tiểu thiếu gia, đã có người nghi ngờ chờ mong, muốn nhìn Hàn gia tiểu thiếu gia chặt đứt mầm tai hoạ.
- Ai, hảo hài tử ah.
Lúc này, lại có người mở miệng, tràn đầy cảm xúc thở dài nói.
Chung quanh nhất thời lại có vô số ánh mắt bất mãn nhìn sang hắn, ngược lại muốn xem xem là ai điên khùng như vậy, thế mà đi tán dương đồ đệ của tiểu ma đầu kia, nhưng không ngờ quay đầu nhìn lại, vẫn là lão đầu xem bói, thấy có người nhìn mình, hắn lại trừng mắt lên:
- Nhìn cái gì, có phải muốn ta tính vận mệnh cho các ngươi không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất