Chương 957: Sư phó dạy tốt
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Trong tiếng nghị luận, trên mặt Hàn gia tiểu thiếu gia hiện ra tiếu dung hoang đường, ánh mắt có chút khó tin nhìn về phía tiểu hồ ly đứng ở đối diện mình, quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, có chút thở dài, trên người mơ hồ hiện lên khí cơ hùng hồn sắc bén, như sợi tơ xông ra chung quanh, chấn kinh vô số người, tuổi của hắn bất quá mười bảy mười tám tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, làm cho vô số người vây xem sợ hãi thán phục
- Không sai, trừ khi ngươi thừa nhận, là ngươi bêu xấu sư phụ ta!
Nữ hài nhìn thấy tu vi của hắn, sắc mặt cũng hơi đổi, nhưng vẫn kiên định nói.
- Hoang đường, ma đầu kia tự tìm đường chết, thế gian ai không biết, ngươi ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, ngăn được miệng của người trong thiên hạ sao?
Hàn gia tiểu thiếu gia nhíu chặt lông mày, một bộ giận không kiềm được, lên tiếng giáo huấn.
Tiểu nữ hài nghe vậy, cũng lửa giận khó nhịn:
- Cổ thế gia các ngươi thế lực cường đại, là quản được miệng người trong thiên hạ, ngạnh sanh đổi trắng thay đen, nói sai thành đúng, các ngươi vô sỉ nói thành đại nghĩa, nhưng các ngươi quản được tâm của người thiên hạ sao?
Nàng nói, thanh âm càng cao:
- Ta không tin người Thần Châu đều mù lòa, không biết chân tướng đến tột cùng là cái gì!
Oanh!
Nói đến cuối cùng, nàng không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp bóp pháp ấn, hóa thành kiếm quang đâm tới.
Một kiếm này, lăng không mà sinh, không thể nắm lấy, là bản mệnh thuật pháp Hồ Đan Kiếm của Hồ tộc!
- Đồ đệ ma đầu, cũng không cảm thấy ngại nói đại nghĩa?
Hàn gia tiểu thiếu gia cũng không nương tay, cau mày, trên mặt khó nén vẻ chán ghét, thân hình vọt ra.
Nhìn thần sắc trên mặt hắn, lại không giống giả mạo, mới đầu có bao nhiêu ưa thích cô gái này, bây giờ liền có bao nhiêu chán ghét thân phận của nàng
Trong sân có không ít người, Hàn gia tiểu thiếu gia cũng không phải hạng người phàm tục, sớm nhìn ra những nữ hài này đều là Hồ Yêu, bất quá bọn nữ hài này quá đẹp, dù là Hồ Yêu, cũng làm cho người theo bản năng cảm thấy yêu thương, không dám có tâm xem thường, thứ hai bây giờ Yêu Địa Thái Cổ Đạo cắm rễ ở Thần Châu, địa vị một ngày hơn một ngày, người Thần Châu đối với yêu chủng xem thường khinh bạc cũng đang bị cưỡng ép thay đổi.
Bất quá tất cả hảo cảm, đều ở thời điểm nữ hài này thừa nhận mình là đồ đệ của ma đầu tan thành mây khói.
Ma đầu Phương Hành đã từng lấy lực lượng một người khiêu chiến Thần Châu, là anh hùng trong lòng một bộ phận người, nhưng cũng là một cây gai trong lòng đại bộ phận người Thần Châu, nhất là những người lưu ở dưới Côn Luân Sơn, phần lớn là gia phó của đạo thống thế gia, nên càng chán ghét thống hận ma đầu kia.
- Hàn công tử uy vũ, cho những mầm hoạ kia biết lợi hại đi.
- Đồ đệ của ma đầu, cũng không phải đồ tốt, Hàn công tử trảm thảo trừ căn, gãy mất mạch này của bọn họ.
Vô số người tranh nhau hét lớn, Hàn gia tiểu thiếu gia và kiếm quang của tiểu hồ nữ va chạm, tay hắn nắm một cây đoản thương, xoay chuyển ở trong tay, thình lình vung vẩy ra đạo đạo hàn quang đáng sợ, giống như một cơn gió lốc, vỡ nát kiếm quang của tiểu hồ nữ, sau đó thuận thế vung lên, đâm tới xương sườn.
Hàn gia tiểu thiếu gia là tiểu thiên kiêu, thực lực quả nhiên không phải bình thường, cơ hồ chỉ trong một chiêu, liền muốn trọng thương đối thủ.
Ba!
Thời điểm nguy hiểm, tiểu hồ nữ kịp thời phản ứng lại, trong túi trữ vật bay ra một thanh cổ kiếm, ngăn lấy đoản thương của Hàn gia tiểu thiếu gia, sau đó một thân pháp lực tung tóe, ngạnh sanh lui về phía sau, tu vi của nàng cũng hiển lộ ra, vậy mà cũng là Trúc Cơ cảnh, bất quá chỉ vừa mới đi vào Trúc Cơ tầng năm mà thôi.
- Ha ha, bằng tu vi của ngươi, cũng dám khiêu chiến ta?
Hàn gia tiểu thiếu gia nao nao, sau đó cười lạnh:
- Ma đầu kia tên tuổi lớn như vậy, dạy dỗ đồ đệ lại không được tốt lắm nha!
Nói xong vận chuyển pháp lực, muốn đâm tiểu hồ nữ.
Tu vi của hắn cao hơn đối phương không ít, đến lúc này đã chắc chắn mình có thể thắng!
Nhưng lúc này, sau lưng hồ nữ bóng người lắc lư, liên tiếp bóng trắng chui ra, động tác nhanh chóng, bố thành một tiểu trận, riêng phần mình bắt pháp ấn, đông một đống, tây một đám, há mồm phun ra đạo đạo hỏa liên, giống như một mạng nhện, trong nháy mắt trói Hàn gia tiểu thiếu gia lại, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
- Ngươi thua, nhanh xin lỗi sư tôn chúng ta.
Một tiểu nha đầu mập mạp nhảy ra, đứng ở trên đầu Hàn gia tiểu thiếu gia, tay trắng nõn nà chỉ hắn kêu lên.
Chung quanh yên tĩnh trở lại, rất nhiều người còn không biết chuyện gì xảy ra.
Đã nói là một chọi một a?
Sao Hàn gia tiểu thiếu gia còn chưa thi triển hết một thức thuật pháp, đã bị quần đấu?
- Quả nhiên không hổ là đồ đệ của ma đầu kia.
Trong đám người, không biết có bao nhiêu người trong lòng thầm than, hận không thể che mặt.
Bất quá, càng nhiều người phản ứng lại, nhất thời giận tím mặt, nhao nhao hét lớn:
- Hồ nháo, lại dám ám toán?
- Rõ ràng là đấu pháp, nhiều người chứng kiến như vậy, sao có thể dùng quỷ kế?
Các tu sĩ hét lớn, mấy hộ đạo giả ở phía sau Hàn gia tiểu thiếu gia càng trực tiếp đạp ra, nghiêm nghị quát:
- Tuổi còn nhỏ đã giảo hoạt như vậy, quả nhiên không hổ là mầm hoạ do ma đầu kia dạy dỗ, dám vô lễ với tiểu thiếu gia, vậy ta tiễn đưa các ngươi đi gặp sư phó đi?
Oanh!
Tên hộ đạo giả kia là Kim Đan cảnh, bước ra một bước, khí cơ dập dờn, muốn trực tiếp chộp tới.
Thế nhưng lúc này, tiểu hồ ly nhảy tới bên cạnh Hàn gia tiểu thiếu gia, gác đao ở trên cổ hắn, nhìn mấy tên hộ đạo giả kia kêu lên:
- Đừng nhúc nhích, mau mau tự phế tu vi, nếu không ta cắt cổ của hắn.
- Ta sát…
Mấy tên hộ đạo giả kia cũng ngẩn ngơ, trực tiếp ngây ngẩn cả người, thần sắc kéo căng.
Đầu tiên là ám toán, sau đó áp chế con tin, hành vi vô sỉ cũng quá thông thạo đi?
Mắt thấy tính mạng của tiểu thiếu gia rơi vào trong tay đối phương, mặc dù theo bản năng cảm giác mấy tiểu yêu tinh này không dám thật sự đả thương tiểu thiếu gia, nhưng thân là hộ đạo giả, bọn họ có chức trách trên người, nhất thời run như cầy sấy, không dám lên trước chọc các nàng.
Bất quá lúc này, đột nhiên sau lưng các nàng, mấy tên gia phó không biết của gia tộc nào ột nhiên cười lạnh, đồng thời ra tay, thân hình lóe lên, thi triển na di, trong chớp mắt đến sau lưng tiểu hồ nữ, trực tiếp bóp cổ của các nàng, mấy thanh phi kiếm chỉ tới, một người trong đó mở miệng cười nói:
- Tiểu hồ ly, các ngươi muốn giở trò lừa bịp, cũng không nhìn đây là địa phương nào, hiện tại mau buông Hàn gia tiểu thiếu gia ra, nếu không ta sẽ hạ sát thủ!
Tiểu hồ ly nhìn thấy cảnh này, lập tức ngẩn ngơ, không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại cục diện này.
Sư phó không dạy qua ah.
Bất quá chung quanh cường địch vây quanh, há sẽ cho nàng quá nhiều thời gian, nàng mới ngây người, hộ đạo giả của Hàn gia đã thừa cơ lấn đến gần, khí cơ vận chuyển, chấn nhiếp nàng ngay tại chỗ, sau đó một người khác nhanh chóng xuất thủ, cứu Hàn gia tiểu thiếu gia trở về, ôm vào trong ngực, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, một người khác thì bước nhanh đến phía trước, một chưởng vỗ xuống, bất quá cũng may, trong mấy người các nàng, hồ nữ Tiểu Nhất tu vi cao nhất tiến lên, ôm Tiểu Bàn lăn ra mấy trượng, tránh thoát một kích này.
Mấy người đứng xem khác xuất thủ thấy thế, đều cười cười, ném tiểu hồ nữ trong tay ra ngoài.
Hàn gia tiểu công tử đã giải vây, bọn hắn đợi xem náo nhiệt là được.
- Giết bọn hắn, giết bọn hắn.
Thời điểm Hàn gia tiểu thiếu gia bị bắt thì cắn răng không nói lời nào, bây giờ thoát khốn lại kêu lớn.
Mặc dù bởi vì quỷ kế của đối phương mới trúng chiêu, nhưng đối với hắn mới ra đời mà nói, cũng là một chuyện rất mất mặt.
- Tuân lệnh!
Hộ đạo giả thậm chí gia phó của Hàn gia lạnh giọng đáp ứng, vây lại mười hai tiểu hồ nữ, sát cơ tóe hiện.
Nguyên bản bọn họ còn không muốn lấy nhiều khi ít, sợ mất mặt mũi Hàn gia, nhưng bây giờ đã tâm không cố kỵ.
- Ai, học nghệ không tinh ah.
Trong đám người, lão đầu xem bói thở dài, lắc lắc đầu, bàn tay chậm rãi giơ lên.
- Ai con mẹ nó to gan như vậy, có dũng khí chọc người Thái Cổ Đạo chúng ta?
Bất quá lúc này, xa xa giữa không trung, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét, thanh âm như sấm rền cuồn cuộn, từ trên trời giáng xuống, trấn áp một vực, dẫn tới vô số người hãi hùng khiếp vía, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy kim vân phủ xuống, tốc độ cực nhanh, các tu sĩ còn chưa kịp phản ứng, kim vân đã vọt tới, đám người Hàn gia một câu cũng không nói, đã bị đại cánh đánh bay ra ngoài, ngay cả mấy người vừa rồi đã từng xuất thủ bắt tiểu hồ nữ cũng bị đánh bay không biết bao nhiêu.
Oanh!
Một bọn xa xa ngã bay, gãy xương gân nứt, miệng phun máu tươi, càng có người Kim Đan vỡ vụn, nửa chết nửa sống.
Mà lúc này, Kim Ô chậm rãi thu cánh, một cái cánh khác bảo hộ đám hồ nữ, uy phong lẫm liệt giống như gà mái, làm người vô ý thức hãi hùng khiếp vía.
- Kim Ô sư bá?
Đám tiểu hồ nữ mừng rỡ, chen chúc ở bên người hắn hô to.
- Không phải nói đến chân núi nói cho ta biết, ta mang các ngươi đi lên sao?
Kim Ô có chút bất mãn trừng bọn tiểu hồ ly này một chút, nghiêm nghị giáo huấn:
- Lá gan của các ngươi cũng rất lớn, vậy mà len lén trốn ra sơn môn? Trốn tới thì cũng thôi đi, lại còn có dũng khí đánh nhau? Đánh thì đánh, lại còn đánh thua?
- Không trách chúng ta, là hắn nói xấu sư phó, ta giận mới phun nước miếng hắn.
Tiểu Bàn chỉ Hàn gia tiểu thiếu gia cáo trạng.
- Ồ?
Kim Ô không có hảo ý nhìn về phía Hàn gia tiểu thiếu gia, đột nhiên há miệng.
- Nhổ nước miếng có tác dụng quái gì, trực tiếp ăn mới là chính đạo!