Lược Thiên Ký

Chương 960: Thầy của ta Phương Hành

Chương 960: Thầy của ta Phương Hành

- Ngươi không phải nói sư phó ngươi rất lợi hại sao? Vì cái gì không dám đón đỡ thuật pháp của ta?
- Ngươi không phải vì sư mà chiến sao? Vì sao chỉ dựa vào thân pháp du tẩu?
- Nhận thua đi! Nếu như ngươi không nhận thua, ta sẽ đánh chết ngươi!
Hàn gia tiểu thiếu gia nguyên bản còn được cho khí chất đôn hậu, ở dưới Trường Tôn Thanh Lưu kiếm chuyện và khích tướng, cũng thình lình lộ ra bản chất hung tàn bá đạo của con em thế gia, mỗi một thức mỗi một chiêu đều mang theo sát ý nồng nặc, giống như hóa thân hung ma, phô thiên cái địa đánh về phía Tiểu Nhất, trong miệng liên thanh hét lớn, không chỉ nhục mạ Phương Hành, còn muốn ép Tiểu Nhất cúi đầu nhận thua, hơn nữa loại cục diện này, Tiểu Nhất đã kiên trì rất vất vả, nhưng một mực cắn răng, gượng chống thuật pháp.
Lúc đầu, Hàn gia tiểu thiếu gia còn có sự kiêu ngạo của mình, cùng Tiểu Nhất động thủ vô tình hay cố ý áp chế tu vi của mình, chỉ sử dụng linh lực tương đương Trúc Cơ trung kỳ, thẳng đến một kích cuối cùng, mới bạo phát tất cả lực lượng, nhưng tới lúc này, hắn cái gì cũng bất chấp, linh lực hiển lộ, mỗi một kích đều hết toàn lực, lại thêm sát tâm của hắn đã lên, lĩnh ngộ thuật pháp gia truyền càng lúc càng sâu, động thủ vậy mà uy lực tăng gấp bội, giống như biến thành người khác.
Mà Tiểu Nhất, trước đây dùng hết toàn lực, cùng đối thủ tu vi vượt qua mình đấu hơn trăm chiêu, đã thuộc về khó được, bây giờ ở dưới uy áp của đối phương, càng vất vả khó cầm cố, chỉ có thể ỷ vào thuật pháp mà Cô Nhận Sơn chỉ điểm nàng, nhanh chóng du tẩu.
Bất quá dù hung hiểm, nhưng nghe Hàn gia tiểu thiếu gia nói muốn nàng nhận thua, vẫn giận dữ hét lớn:
- Nằm mơ!
Tuyệt không nhận thua!
Trong nội tâm nàng rõ ràng, lúc này mình nhận thua, liền đại biểu chấp nhận Hàn gia nói xấu sư tôn mình!
- Đấu pháp đã kết thúc, các ngươi còn muốn hùng hổ dọa người?
Đám người Lệ Hồng Y nổi giận xông về phía trước, muốn mạnh mẽ ngừng đấu pháp.
Nhưng đám người Hàn gia thì lạnh lùng ngăn cản, âm thanh lạnh lùng nói:
- Đấu pháp có kết thúc hay không, là hai người bọn họ định đoạt, vừa rồi sau trăm chiêu, tiểu hồ nữ kia không có nói ngừng đấu, hiện tại chiến cuộc đã không phân thắng bại, lại có thể nói dừng thì dừng?
Trường Tôn Thanh Lưu cười ha hả nói:
- Nếu như muốn kết thúc, cũng dễ thôi, bảo tiểu hồ ly kia nhận thua không phải xong rồi?
- Ha ha, đây chính là quy củ của Thần Châu sao?
Đám người Kim Ô quát lạnh, pháp lực hội tụ, đã bày ra tư thế không tiếc chiến một trận.
Nhưng lúc này, trên đỉnh đầu, một đạo pháp lực đáng sợ giáng lâm, bao phủ tứ phương, làm bọn hắn cảm thấy run lên, cảm nhận được một loại uy hiếp tới thần hồn. Ngẩng đầu nhìn lại, là Viên gia Phù Tô công tử một mực xếp bằng ở giữa không trung, giống như thần phật được người cúng bái xuất thủ, mí mắt cũng không nhấc một cái, nhàn nhạt mở miệng, thanh âm truyền khắp tứ phương:
- Trúc Cơ tiểu bối đấu pháp, các ngươi là Kim Đan cảnh lại muốn xuất thủ ngăn cản, há không ngại thân phận của mình sao?
- Ngươi…
Đám người Kim Ô tức giận tới cực điểm:
- Hắn cũng là người Viên gia, thua tên tuổi, trên mặt Viên gia các ngươi rất có ánh sáng sao?
Phù Tô công tử cau mày, thật lâu mới nhàn nhạt mở miệng:
- Viên gia không có phế nhân như hắn!
Xoạt!
Cảm xúc của các tu sĩ trong sân bị hắn đẩy lên đỉnh điểm, vô số người nghị luận ầm ĩ, châu đầu ghé tai.
Ở giữa chỉ có Lệ Hồng Y đoán được:
- Tên tuổi của Phương Hành quá thịnh, thậm chí ép cả hắn xuống, vị Thần Tử Viên gia này không cao hứng ah, âm thầm vẫn luôn có người không có hảo ý lấy hắn so sánh với Phương sư đệ, nói Viên không bằng Phương.
- Ha ha ha ha…
Nhìn thấy cục diện bị Viên gia Phù Tô công tử khống chế, không người quấy rầy mình nữa, Hàn gia tiểu thiếu gia càng hưng phấn, xuất thủ càng lăng lệ, quát lên:
- Cái gì đồ đệ của ma đầu, không gì hơn cái này, tiểu hồ ly, ngươi đến tột cùng có nhận thua hay không?
Tiểu Nhất phất ống tay áo, quyển ra điểm điểm Hồ Hỏa, trong miệng hét lớn:
- Nằm mơ!
Trên mặt Hàn gia tiểu thiếu gia hiện lên ý cười lạnh lẽo:
- Vậy đừng trách ta.
Pháp lực của Tiểu Nhất chống đỡ hết nổi, thân pháp đã không linh hoạt bằng lúc trước, ánh mắt của hắn lạnh lùng quét qua, đã bắt lấy một sơ hở, cả người truy tinh cản nguyệt vọt lên, thiết thương vung vẩy, pháp lực càn quét, dồn Tiểu Nhất đến chỗ chết, sau đó đoản thương lành lạnh nhấc lên, ngưng tụ pháp lực, hung hăng đâm về phía mi tâm của nàng, đồng thời rống to:
- Nhanh chóng nhận thua!
Hô!
Tiểu Nhất trơ mắt nhìn thiết thương bay thẳng mi tâm của mình, không nhịn được sợ hãi.
Nhưng cuối cùng, hai chữ "nhận thua" lại không nói ra, thốt ra lại là:
- Chết cũng không nhận thua!
- Vậy ngươi chết đi.
Hàn gia tiểu thiếu gia cười lạnh, thiết thương gia tốc đâm xuống dưới.
- Không tốt…
Đám người Kim Ô đều bạo phát, liều mạng chạy đến cứu giúp, ngay cả đám người Thần Tử Hàn gia cũng đã không dám cản.
Bất quá lúc này, một màn không tưởng tượng được phát sinh, ở phương hướng hậu sơn, đột nhiên truyền đến một trận âm thanh lọc cọc, đồng thời truyền đến, thình lình còn có một đạo khí diễm đáng sợ, trong các tu sĩ vây xem, hạng người thần niệm cường đại, vào lúc này tất cả đều sinh lòng cảm ứng, quay đầu nhìn sang, sau đó bọn họ chỉ thấy một màn làm cho người khiếp sợ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong sơn cốc, giữa không trung, thình lình có một đạo hồng quang lao đến, tốc độ không ngừng điệp gia.
Lần đầu tiên nhìn thấy, nó còn ở ngoài mười dặm, lúc nhìn lại, đã đến bên ngoài ba dặm, sau đó bay thẳng vào sân.
Thẳng đến lúc này, các tu sĩ mới thấy được bề ngoài của nó, nhất thời sợ nói không ra lời, đầu sinh sừng thú, vảy màu vàng sậm, hai con mắt giống như chuông đồng, bên trong phun trào hỏa diễm linh quang, miệng nhe răng nanh, lộ ra dị thường hung ác, thân hình như một ngọn núi nhỏ, bốn cái móng khổng vũ hữu lực, hư không bước ra vòng vòng sóng gợn, trong lúc lao nhanh, không trung tự nhiên hiển hóa ra một vòng kim vân, khiến cho chỗ nó đến, đều lưu lại vệt lửa nhàn nhạt.
- Kỳ Lân…
- Là Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Kinh ngạc nửa ngày, đã có vô số người kêu lớn, đầy mặt chấn kinh.
Oanh!
Ngoài dự liệu, Kỳ Lân lao thẳng đến, tốc độ nhanh như thiểm điện, đi tới chỗ gần, càng phóng qua đám người vây xem, vọt thẳng vào vòng chiến, tới trước người Hàn gia tiểu thiếu gia, thân hình uốn éo, hai cái móng sau giơ lên thật nhanh, "Bành" một tiếng, rắn rắn chắc chắc đá vào ngực Hàn gia tiểu thiếu gia.
Một cước của nó ôm theo xu thế một đường chạy tới, lại ẩn chứa quái lực, lực lượng sao mà đáng sợ?
- Phốc…
Hàn gia tiểu thiếu gia miệng phun máu tươi, thân hình giống như diều đứt dây bay ra ngoài, đoản thương trong tay bay xa mấy chục trượng, nghiêng nghiêng cắm trên mặt đất, mà hắn thì bay ra không dưới trăm trượng, đụng vào vách đá, giống như một bãi bùn nhão.
Chung quanh vừa mới vang lên tiếng kinh hô, lại đột nhiên an tĩnh!
Một màn trước mắt này quá có lực trùng kích.
Côn Luân Sơn có truyền thuyết Kỳ Lân ẩn hiện, nhưng không người phát hiện tung tích, thậm chí ngay cả Phù Diêu Cung cũng từng phái ra trưởng lão xem xét, lại không thể bắt được nó, dần dà, thậm chí có người bắt đầu hoài nghi đây chỉ là nghe nhầm đồn bậy!
Nhưng bây giờ, Kỳ Lân thực xuất hiện ở trước mặt mình, làm sao có thể không chấn kinh?
Nhưng càng khiếp sợ là, Kỳ Lân và Hàn gia có thù hận lớn như thế nào, sao vừa xuất hiện đã trực tiếp đạp bay Hàn gia tiểu thiếu gia?
- Nghiệt súc, dám can đảm tổn thương chất nhi của ta.
Phản ứng đầu tiên chính là Hàn Kiếm Linh, trong lòng của hắn đã khiếp sợ đến cực điểm, nhưng rất nhanh ý thức được trong sân xảy ra chuyện gì, muốn rách cả mí mắt nhìn về phía Kỳ Lân rống lớn một tiếng, vội vàng chạy tới nhìn cháu của mình, vừa xem xét đã đau lòng tới cực điểm, trái tim run rẩy, đây là chất tử cực kì thông minh, thiên tư hơn người của mình sao?
Gãy xương gân nát, máu thịt be bét, rõ ràng đã hóa thành một đoàn thịt nhão, mặc dù còn có sinh cơ tồn tại, nhưng đó là gia tộc vì phòng ngừa vạn nhất cho hắn Hộ Tâm Phù mà thôi.
Run rẩy bế Hàn Minh Chung lên, Hàn Kiếm Linh lửa giận vạn trượng, nhảy lên không trung, con mắt trở nên đỏ như máu:
- Nghiệt súc, Hàn gia ta và ngươi có thù hận gì, vậy mà dám hạ độc thủ như vậy?
Kỳ Lân trong truyền thuyết xuất hiện ở trước mắt, Hàn Kiếm Linh quá mức chấn động, mặc dù thịnh nộ, cũng không có lập tức xuất thủ.
Hắn giận dữ hỏi, chỉ là vô ý thức mở miệng, thậm chí không biết Kỳ Lân, hoặc nói quái vật kia hiểu tiếng người hay không.
Bất quá sự tình ngoài dự liệu phát sinh, Kỳ Lân quay đầu, hai mắt màu đỏ tươi nhìn hắn, có chút lạnh lùng chế giễu, lại như có hung hãn vô tận, càng giống như có tặc quang nhàn nhạt:
- Không có thù.
- Ngươi…
Hàn Kiếm Linh nhất thời nghẹn lời, hắn thậm chí nghĩ không ra đối đáp như thế nào.
Nhưng may mắn, Kỳ Lân mở miệng, trong mắt hung quang đại thịnh, cười lạnh nói:
- Bất quá, tiểu hỗn đản này khi dễ sư muội ta không nói, còn luôn miệng vũ nhục sư phụ ta, ta làm đệ tử, sao có thể nhịn được?
- Sư phó ngươi?
Hàn Kiếm Linh nghe không chỉ không minh bạch, ngược lại triệt để phát mộng.
- Đúng thế, ma đầu các ngươi nói, chính là sư phó của ta.
Kỳ Lân đương nhiên nói, sau đó cao cao ngẩng cổ, khí vận lồng ngực, thanh âm long trời lở đất vang lên:
- Dưới trướng Thống Thiên Đạo Chủ, Kiếp Đạo đại đệ tử kiêm truyền nhân Thái Thượng Đạo Phương Thanh La ở đây, ai dám mắng sư tôn ta một câu?
Chung quanh an tĩnh, các tu sĩ một nửa chấn kinh, một nửa nghi hoặc, còn có người triệt để mộng bức.
- Chuyện gì a, Kỳ Lân kia nói nó là ai?
- Thống Thiên Đạo Chủ? Đây không phải đạo hiệu của ma đầu kia sao?
- Không thể nào? Kỳ Lân lại là đồ đệ của ma đầu kia?
Trong vô số thanh âm, chỉ có một người lúng ta lúng túng mở miệng nói:
- Đây là Kỳ Lân sao? Sao âm thanh giống như con lừa vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất