Lược Thiên Ký

Chương 959: Mặt mũi đệ nhất

Chương 959: Mặt mũi đệ nhất

Người chung quanh càng vây càng nhiều, tin tức tiểu hồ nữ vì sư danh mà chiến, đã đưa tới vô số người vây xem.
Không chỉ tất cả gia nô trú ở dưới Côn Luân Sơn, thậm chí ngay cả một số lão tu sĩ tới tham gia Dao Trì Tiên Hội cũng bị hấp dẫn, khiến cho trận đấu pháp giữa các tiểu hài tử càng lộ ra ngưng trọng, không gian đã trống ra phương viên trăm trượng cho Tiểu Hồ và Hàn gia tiểu thiếu gia đấu pháp, mà hai tiểu bối cũng đã động thủ, Hàn gia tiểu thiếu gia tay cầm đoản thương, gần có thể chém giết, xa có thể thi pháp, thực lực hiển lộ không thể nghi ngờ, bất quá Tiểu Nhất cũng không đơn giản, nàng và mười một muội muội lúc đầu bị Phương Hành lưu ở Phù Tang Sơn, được Căn Bá chỉ điểm, Cô Nhận Sơn cũng từng dạy bảo các nàng, về sau được Phù Tang Sơn đưa vào Thái Cổ Đạo, ở nơi đó được các tiền bối Yêu tộc chỉ điểm tu hành, kỳ ngộ cũng rất bất phàm.
Hai thiếu niên, một cái thương ảnh hàn quang thăm thẳm, một cái Hồ Hỏa điểm điểm, đấu lên vậy mà khó phân cao thấp.
- Tu vi của tiểu hồ nữ không bằng đối phương, chỉ cần chống qua 100 hiệp, liền coi như thắng!
Lệ Hồng Y đã thấp giọng truyền âm cho Tiểu Bằng Vương và Kim Ô, ánh mắt mọi người nháy cũng không nháy nhìn trong sân.
Trận chiến này, kỳ thật đáy lòng các nàng đều không muốn, dù sao tu vi của Tiểu Nhất yếu hơn một bậc, đấu pháp tự nhiên ăn thiệt thòi, nhưng Hàn gia tiểu thiếu gia vũ nhục tên tuổi của Phương Hành, Tiểu Nhất là đệ tử, lại không thể không tranh cho sư phó, ngay cả đám người Lệ Hồng Y cũng không tiện ngăn cản, bất quá trong lòng các nàng rõ ràng, trận chiến này không cần thắng, chỉ cần chống qua 100 hiệp, đã bình ổn kết thúc, như vậy tu vi của Tiểu Nhất vốn thấp hơn một bậc, tự nhiên chứng minh thực lực của Phương Hành.
Đến lúc đó, Hàn gia tiểu thiếu gia dõng dạc khinh miệt mắng Phương Hành, không khác gì đánh mặt mình.
Mà bằng bọn họ hiểu rõ với Tiểu Nhất, mặc dù tuổi tác không lớn, tu vi cũng không bằng đối phương, thậm chí ngay cả Thanh Khâu Sơn cũng không có truyền cho nàng bí pháp hạch tâm nhất Hồ tộc, nhưng Phù Tang Sơn, Cô Nhận Sơn thậm chí Thái Cổ Đạo truyền nàng đều là thuật pháp tinh diệu nhất, Căn Bá cũng đã từng giúp nàng đặt xuống nội tình tốt đẹp, coi như khó thắng Hàn gia tiểu thiếu gia, nhưng chống nổi 100 chiêu vấn đề không lớn.
- Ta chính là truyền nhân của Hàn gia Tiên pháp, cùng thế hệ vô địch, chỉ bằng con chồn hoang không biết chỗ nào chui ra như ngươi, cũng muốn thắng ta?
Hàn gia tiểu thiếu gia càng chiến càng giận, trong tiếng gầm gừ, thương ảnh đầy trời vọt về phía Tiểu Nhất.
Lúc này đã đấu thắng hai ba mươi chiêu, hắn vậy mà không thể ổn thắng, đã để hắn có chút nôn nóng, vốn cho rằng dựa vào tu vi bản thân ổn ép đối phương một đầu, có thể tuỳ tiện cầm xuống tiểu hồ ly này mới phải, vừa rồi đấu pháp, lúc đầu hắn cũng tuỳ tiện liền chiếm thượng phong, nhưng bị những tiểu hồ ly khác đánh lén, mới bị thiệt lớn, bây giờ nhiều người như vậy ở bên cạnh nhìn, đám người Tiểu Bàn không thể vây công, có thể nói mình sẽ thắng trăm phần trăm, lại không nghĩ tới sẽ khó khăn như vậy.
Tu vi của mình quả thật ổn ép đối phương, Tiên pháp huyền diệu ẩn ẩn thắng qua đối phương, nhưng đối phương không thẹn với hai chữ hồ ly, nhìn như một tiểu cô nương thành thành thật thật, đấu pháp lại mánh khóe rất nhiều, thuật pháp phức tạp, mỗi lần bị mình dồn đến tuyệt cảnh, đều đột phát kỳ chiêu, chuyển nguy thành an, vốn cho rằng trong vòng mười chiêu chiến thắng, lại nhiều lần không công rút lui!
- Hàn gia Thiếu chủ lại như thế nào? Tiên pháp truyền nhân lại như thế nào?
Thân pháp Tiểu Nhất linh xảo, xen kẽ ở trong thương ảnh, hai tay quét qua, biến ảo điểm điểm Hồ Hỏa, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Hàn gia tiểu thiếu gia, mà trong đại chiến kịch liệt, thanh âm lại bình ổn như trước đây, thậm chí còn có chút kiêu ngạo:
- Sư phụ ta dựa vào mình, từng bước một đi tới cảnh giới vô địch cùng thế hệ, đây mới thật sự là thiên kiêu, ta là đệ tử của hắn, chỉ tiếc hắn không có thời gian dạy ta, mười thành bản sự ta ngay cả một thành cũng không học được, nhưng dù như vậy, cũng chưa chắc sẽ thua ngươi...
Oanh! Oanh! Oanh!
Thuật pháp xen lẫn, lóe lên vô số bụi bặm, trong lúc nói chuyện lại mười mấy chiêu đi qua.
- Tiểu Nhất nha đầu này, nhìn như trung thực, lại không tính chất phác nha, lời này nói rất hay...
Lệ Hồng Y nhìn đấu pháp trong sân, tâm tư càng chắc chắn, mỉm cười khen.
- Đệ tử của tiểu tổ, làm sao có thể chất phác được?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng cười tiếp lời, nói:
- So ra đã rất thành thật, không có đạt được tiểu tổ chân truyền, ngươi nhìn cái kia...
Các tu sĩ đều theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nhìn thấy Tiểu Bàn đang khẩn trương nhìn đấu pháp, không ngừng huy quyền đá chân, miệng hét lớn:
- Đánh hắn... **** con mắt... Đá háng hắn... Ai nha tỷ tỷ ngươi làm sao không đá háng hắn...
- ... Tiểu gia hỏa này tuổi tác nhỏ nhất, nhưng mới được chân truyền...
Các tu sĩ nhìn một lát, đồng thời cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu, nhưng dần dần trầm mặc lại.
Trong lúc nhất thời, cảm thấy lòng hơi đau buồn!
Ở trong mắt bọn hắn, tiểu ma đầu kia luôn mang theo sắc thái truyền kỳ, chỉ tiếc nửa đường chết yểu...
Mà lúc này, các đệ tử cổ thế gia xem đấu pháp, thần sắc đều có chút ngưng trọng.
Lần này bọn họ mời đám người Kim Ô, kỳ thật là vì hóa giải ân oán, tối thiểu nhất để bọn hắn tạm thời bỏ đi suy nghĩ đối địch với cổ thế gia, để tránh lần thứ hai vào Bách Đoạn Sơn lấy tạo hóa xảy ra nhiễu loạn, mặc dù ẩn ẩn chuẩn bị lấy thế đè người, nhưng không dám không nể mặt mũi, cho nên lần này Hàn gia tiểu bối và đệ tử Phương Hành đấu pháp, ngược lại phù hợp ý tứ của bọn họ, vô luận thắng thua, đều không đến mức để chiến hỏa mất khống chế, hơn nữa trong lòng bọn họ nghĩ, Hàn gia tiểu thiếu gia không thể nghi ngờ sẽ thắng chắc, con cháu cổ thế gia Thần Châu Trung Vực, đều là thiên chi kiêu tử, có một không hai bốn Vực, lúc nào ở cùng thế hệ đấu pháp thua qua?
Nhưng nhìn cục diện trong sân, lại có chút không ổn...
Sắc mặt của Thần Tử Hàn gia Hàn Kiếm Linh đã có chút xanh mét, nếu Hàn gia tiểu thiếu gia thua, thậm chí không cần thua, chỉ hòa, vậy mặt mũi của Hàn gia cũng mất không sai biệt lắm, cũng không thể để cho người ta ra ngoài nói con cháu Hàn gia bản lĩnh còn không bằng đệ tử của ma đầu kia chứ? Cổ thế gia để ý nhất mặt mũi, mất đi mặt mũi còn nghiêm trọng hơn mất mạng!
Trường Tôn Thanh Lưu đã ẩn ẩn nhếch miệng, hiển nhiên không hài lòng với kết quả này.
- Ngươi có dũng khí xem nhẹ ta?
Hàn gia tiểu thiếu gia hình như đã nhận ra ánh mắt người chung quanh nhìn mình, càng phẫn nộ, khàn giọng rống giận, thân hình đột nhiên ở giữa nhảy lên không trung, sau đó đáp xuống, ném đi đoản thương trong tay, vậy mà một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, qua giây lát hóa ra thương ảnh đầy trời, theo hắn từ trên trời giáng xuống, phô thiên cái địa vọt về phía Tiểu Nhất, trong miệng hét lớn:
- Phá Vân Thương...
- Bí thuật Hàn gia!
Mọi người xem cuộc chiến, thần sắc đều ngưng trọng lên.
Hàn gia tiểu thiếu gia thi triển ra chiêu này, đã nói hắn động sát tâm, không muốn quần đấu nữa.
- Thập Vạn Bát Thiên Kiếm...
Lúc này, Tiểu Nhất cũng thấp giọng quát khẽ, hai tay bóp pháp quyết, thình lình thi triển ra bí pháp của Cô Nhận Sơn, điểm điểm Hồ Hỏa ngưng tụ, hóa thành hai đại cánh, ở sau lưng động một cái, xông thẳng về giữa không trung, tốc độ cực nhanh, phần lớn thương ảnh đều bị nàng tránh thoát, xem như có chút không ngăn nổi, cũng bị hai cánh đẩy ra chung quanh...
Oanh!
Trong sân tràn ngập khói lửa, cát bay đá chạy, thật lâu mới rơi xuống.
Không trung, hai bóng người một trái một phải đối lập, một cái là Hàn gia tiểu thiếu gia thở hồng hộc, một cái là Tiểu Nhất váy trắng bồng bềnh, mới nhìn lại là hồ nữ Tiểu Nhất điềm tĩnh hơn, quần áo phần phật, khí độ bất phàm.
Trên thực tế, vừa rồi một thức kia, Tiểu Nhất hiểm tới cực điểm, bất quá nàng dùng bí thuật Bằng tộc tăng thêm bí pháp Hồ tộc, trốn khỏi một kiếp này, nhìn từ bề ngoài, thì càng thêm bình tĩnh hơn Hàn gia tiểu thiếu gia, như nàng ổn chiếm thượng phong.
- Ha ha, hảo nha đầu, không có làm mất mặt sư phó ngươi...
Kim Ô cười ha ha, đi tới trong sân.
Lệ Hồng Y tâm lý nắm chắc, cũng cười nhạt nói:
- Đã đấu 100 chiêu, không cần tái đấu, liền dùng bình thủ kết thúc đi?
Sắc mặt đám người Thần Tử Hàn gia Hàn Kiếm Linh đã trở nên cực kỳ khó coi.
Trăm chiêu thoáng qua, Hàn gia tiểu thiếu gia còn chưa thể thắng đối phương, ngược lại làm mình mệt mỏi quá sức!
Thế này sao là thế hoà không phân thắng bại?
Rõ ràng là Hàn gia ăn một tát nha?
Bất quá hết lần này tới lần khác, đối mặt đám người Kim Ô và Lệ Hồng Y, bọn họ tâm tư do dự, không biết nên ngăn cản hay không.
Nếu ngăn trở, song phương oán hận càng sâu, không hợp với dự tính ban đầu của bọn hắn.
Mà Hàn gia tiểu thiếu gia thì đầu đầy mồ hôi, thần sắc ảo não, thậm chí mang theo ủy khuất.
Dựa vào cái gì, rõ ràng là mình tu vi cao hơn, thuật pháp cũng thần diệu hơn, cảm giác tiếp qua mấy chiêu sẽ thắng...
- Ha ha, thắng bại chưa phân, cần gì phải lấy thế hòa kết thúc?
Lúc này, có một giọng nói vang lên, chính là Trường Tôn Thanh Lưu, nàng chậm rãi bước vào trong sân, khí cơ trên người bừng bừng phấn chấn, vừa lúc ngăn ở trước đám người Lệ Hồng Y, đồng thời lại có một đạo thần niệm nhàn nhạt bắn về phía Hàn gia tiểu thiếu gia, mang theo ý vị đùa cợt:
- Ngươi không có tí sức lực nào rồi hả? Mặt mũi của Hàn gia đều bị ngươi vứt sạch...
Hàn gia tiểu thiếu gia nghe vậy, sắc mặt càng biến thành màu đỏ tía, bỗng nhiên hét lớn:
- Còn không có kết thúc, chúng ta tiếp tục chiến!
Đột nhiên nghe được hắn nói, Tiểu Nhất vốn định rời vòng chiến nao nao, quay đầu nhìn hắn.
- Tiểu Nhất về đi, ngươi đã giúp sư phó tranh giành khẩu khí, không cần tái đấu!
Sắc mặt đám người Lệ Hồng Y khẽ biến, nhìn Tiểu Nhất quát nói.
- Ha ha ha ha, đệ tử của ma đầu kia nhát gan như vậy? Mới chỉ đấu 100 chiêu, liền không dám tiếp tục đấu nữa sao? Đệ tử hèn nhát, có thể thấy được sư phó cũng là đồ bỏ đi, phế vật bực này, chết 100 lần cũng chê ít, lại còn có người hoang đường buồn cười nói cái gì uy danh của ma đầu kia, phế vật như vậy ngay cả gia nô của Hàn gia ta cũng không bằng, lại có thể có uy danh gì?
Thấy Tiểu Nhất do dự, Hàn gia tiểu thiếu gia dứt khoát chửi ầm lên, con mắt màu đỏ tươi, giống như sung huyết.
- Ngươi còn dám khinh miệt sư tôn ta... Tốt, tốt, hôm nay ta cùng ngươi phân cái sinh tử!
Hồ nữ tiểu nghe hắn mắng to, đã kìm nén không được, quát lạnh một tiếng, không ngờ quay đầu lại.
- Lần này, ta tất sát ngươi!
Hàn gia tiểu thiếu gia đại hỉ, trong tiếng hét vang, cầm thương xông tới...
- Lớn mật!
Đám người Kim Ô xông lên, không muốn để bọn hắn tiếp tục đấu nữa, bình thường theo quy củ, chỉ cần không phải sinh tử đại thù, đấu pháp trăm chiêu là đủ, Hàn gia không có khả năng không biết quy củ này, vậy mà kích lửa giận của Tiểu Nhất, rõ ràng đã quá giới hạn, nếu thật để Tiểu Nhất tiếp tục đấu pháp, vậy chỉ sợ kết cục...
- Ha ha, tiểu bối đấu pháp, chúng ta không cần nhúng tay nữa!
Nhưng lúc này, Hàn gia Hàn Kiếm Linh cùng với con cháu thế gia khác đồng thời bay lên, ngăn ở trước đám người Kim Ô, Hàn Kiếm Linh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng lộ ra đã hạ quyết tâm, mặc dù sự tình là Trường Tôn Thanh Lưu gây ra, nhưng đối với mình mà nói, trước phải giữ gìn mặt mũi của Hàn gia làm trọng, trận chiến này, thật nên để bọn hắn tiếp tục đấu.
- Không sai, đệ tử ma đầu kia và tiểu bối Hàn gia đấu pháp, các ngươi xen tay vào làm gì?
Trường Tôn Thanh Lưu cười lạnh nói:
- Thật cảm thấy không có phần thắng, vậy đổi lại một đệ tử đi lên đi...
Đám người Lệ Hồng Y giận dữ, liếc nhau một cái, đã quyết định xuất thủ.
- Đi thôi...
Lúc này, trong đám người, lão đầu coi bói ngồi ở trên lưng lừa khẽ thở dài nói.
Con lừa quay đầu, tựa hồ có chút nghi ngờ nhìn hắn.
- Quả thật có chút ảnh hưởng kế hoạch của chúng ta...
Lão đầu coi bói thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Bất quá mặt mũi nha... chết cũng phải tranh một lần!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất