Lược Thiên Ký

Chương 966: Tam vấn vô địch

Chương 966: Tam vấn vô địch

Lữ Phụng Tiên áp chế lôi đài, khiến cho các tu sĩ kinh ngạc không thôi, không biết có bao nhiêu người nhíu mày, tuyệt đối không nghĩ tới, con rơi Lữ gia không biết từ chỗ nào nhảy ra kia, vậy mà có bản sự bực này, thắng liên tiếp chín vị cao thủ trong Chư Tử Đạo Tràng, trong đó thậm chí còn bao gồm Thần Tử Mạnh gia, có lẽ từ tu vi chân chính đến xem, hắn không phải mạnh nhất, nhưng trời sinh thần lực cộng thêm oán khí đầy cõi lòng, thật đúng là để người đau đầu, trong lúc nhất thời, căn bản nghĩ không ra nên làm sao đối phó quái nhân kia.
Lúc đầu nhìn hắn đại náo Dao Trì diễn võ hội, lại liên tiếp đánh bại chín người, trong lòng đã nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, hơn nữa hắn cuối cùng lấy ra bình rượu, tế điện người nào đó, thì càng khiến cho đạo thống Thần Châu lửa giận vạn trượng, thậm chí trong lòng bọn họ, còn dâng lên nghi hoặc
Là người ai cũng không quên tiểu ma đầu kia?
Như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một người chết mà thôi.
Những bằng hữu của hắn nhớ mãi không quên thì thôi, làm sao ngay cả địch nhân cũng chạy tới làm như thế?
Trong nghi hoặc, nộ khí không thể nghi ngờ sẽ sâu hơn.
Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu chau mày, đã không muốn chờ đợi thêm nữa, trầm thấp kêu một tiếng:
- Phù Tô!
- Vô Đạo minh bạch!
Phù Tô công tử nghe vậy, mở hai mắt ra, nhẹ nhàng gật đầu, tay áo bồng bềnh, đạp không đi đến.
- Phù Tô công tử muốn xuất thủ!
Không biết là ai mắt sắc, thấy được Phù Tô công tử đứng dậy, vừa kinh vừa vui, há miệng kêu to.
Bá bá bá bá bá!
Trong nháy mắt, chung quanh tất cả đỉnh núi, không biết bao nhiêu người nhìn hắn, ánh mắt kính sợ, như nhìn thiên thần.
Tiên Anh!
Sau thượng cổ, mấy vạn năm qua, trong giới tu hành xuất hiện Tiên Anh thứ nhất!
Chân chính siêu việt dĩ vãng, đại biểu cho thời đại hoàng kim của giới tu hành phủ xuống, Tiên Anh tu sĩ rốt cục muốn xuất thủ.
Có người chờ mong, có người kích động vạn phần!
Mà lúc này, ngay cả các cổ thế gia có chút bất mãn với Viên gia độc, cũng khẽ thở dài một cái, như từ bỏ thứ gì.
- Chư Tử Đạo Tràng, nạp thiên hạ anh tài, còn đại biểu các truyền thừa thế gian, ngàn vạn đại đạo, có lẽ thực lực cao có thấp có, nhưng ở dưới Thánh Nhân dạy bảo, chí ít đều hiểu được đạo của mình ở phương nào, có lẽ có người bây giờ thực lực không hiện, nhưng tương lai cảnh giới đại thành, thì nhất định có thể nhất phi trùng thiên, vị đạo hữu này, bất quá là ỷ vào mấy phần man lực, may mắn thắng mấy trận, liền dám cuồng ngôn, không để Chư Tử Đạo Tràng vào mắt, thật có chút hoang đường buồn cười, cũng được, ngươi đã muốn chiến, vậy Viên mỗ đến bồi ngươi chiến một trận.
Nhẹ nhàng nói chuyện, Phù Tô công tử tay áo bồng bềnh, chậm rãi phủ xuống lôi đài.
Chung quanh đều trong nháy mắt an tĩnh, không biết bao nhiêu người ánh mắt sốt ruột, muốn chờ nhìn Phù Tô công tử hàng phục dã tu kia!
Mà lúc này Lữ Phụng Tiên tế điện xong, thuận thế ném bình rượu đi, lắc đầu, thần sắc rất tịch liêu.
- Tới đi.
Phù Tô công tử chậm rãi giơ lên một cánh tay, thần sắc rất nhẹ nhõm, nhưng khí tràng tán phát ra, quanh người tự có tiên phong lăng không, hóa thành đạo đạo mây trôi, dị thú, tiên hạc, kỳ hoa… ở bên cạnh hắn tụ tán không chừng, giống như đại đạo hiển hóa, trong lúc vô hình, khí thế tụ lên, thậm chí không thua Nguyên Anh viên mãn, để cho người ta vô ý thức kính sợ.
- Ha ha…
Nhưng lúc này, Lữ Phụng Tiên giống như mới vừa vặn chú ý tới Phù Tô công tử, nhíu mày, đánh giá hắn vài lần.
Bất quá cuối cùng, hắn vẫn không có nhấc lên Phương Thiên Họa Kích trong tay, mà lắc đầu nói:
- Ta không đấu với ngươi.
- Cái gì?
Khí thế của Phù Tô công tử đã bừng bừng dâng cao không khỏi trì trệ, theo bản năng mở miệng hỏi.
Lữ Phụng Tiên híp mắt nhìn hắn, tay phải chậm rãi siết lại, hình như nghĩ hận cũ, nhưng cừu hận này không có để hắn xuất thủ, mà trong ánh mắt tràn đầy mỉa mai, mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, nhìn Phù Tô vài lần, mới lẳng lặng mở miệng nói:
- Lữ mỗ đến, là để chứng minh cảnh giới tương đồng chiến một trận, cái gì Chư Tử Đạo Tràng, cái gì Thánh Nhân môn đồ, có lẽ thực lực không bình thường, bất quá coi như Lữ mỗ bị người trong thiên hạ vứt bỏ, như chó nhà có tang, nhưng cùng thế hệ chiến một trận, lại tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào, mà ngươi, ha ha, chỉ ỷ vào Tiên Anh tới khiêu chiến ta, ở trong mắt Lữ mỗ đã tính không được anh hùng, ah, ngươi muốn chiến, vậy chờ Lữ mỗ đột phá Nguyên Anh cảnh, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi chiến một trận, nhưng bây giờ, ta dựa vào cái gì để ngươi chiếm tiện nghi?
- Ngươi…
Ánh mắt Phù Tô công tử lạnh lẽo, lửa giận lên cao, từ trong mắt Lữ Phụng Tiên thấy được khinh miệt.
Lữ Phụng Tiên lại chưa nói xong, vẫn không nhanh không chậm nói:
- Còn nữa, nhìn bộ dáng của ngươi, hình như rất tự ngạo Tiên Anh của mình nha, chỉ là mượn ngoại lực kết thành Tiên Anh, thật không biết ngươi ngạo ở nơi nào! Viên gia thật có một người đáng để ta coi trọng, chỉ tiếc, hắn trở thành vật hi sinh để các ngươi thỏa hiệp, ai, đáng tiếc, đáng tiếc, hắn vốn nên cùng Lữ mỗ công bằng chiến một trận, sau đó chết ở dưới Phương Thiên Họa Kích của ta, nhưng bây giờ Viên gia lại không anh hùng, trên đời không còn thiên kiêu!
Dứt lời, hắn cầm Phương Thiên Họa Kích chậm rãi đi xuống lôi đài, vậy mà không nhìn Phù Tô một cái.
Phù Tô công tử nghe được lời này, đã tức đến lông mày dựng thẳng, lửa giận thiêu đốt, nhìn bóng lưng của Lữ Phụng Tiên, hận không thể một tay chộp tới, cưỡng ép trấn áp, nhưng nghĩ đến chung quanh nhiều người nhìn như vậy, còn cưỡng chế lửa giận, không có xuất thủ!
Các tu sĩ đều trầm mặc, tâm tình cực kỳ cổ quái!
Vốn cho rằng sẽ có một trận long tranh hổ đấu xuất hiện, lại không nghĩ rằng, Lữ Phụng Tiên trực tiếp đi, không đánh với Phù Tô một trận!
Hơn nữa, Lữ Phụng Tiên đã liên chiến chín người, hắn muốn rút lui, cũng không ai có thể cưỡng ép bức hắn chiến một trận.
Thậm chí hắn nói, cũng dẫn tới không ít người rõ ràng.
Đúng vậy, ngươi một Nguyên Anh cảnh, tới ra vẻ cái gì, chúng ta Kim Đan cảnh ở chỗ này diễn võ, còn không phải Phù Diêu Cung chiếu cố ngươi, mới có quy củ gì "hạn thọ tam giáp", dựa theo truyền thống trước kia, ngươi căn bản không có tư cách ra sân, thật muốn đọ sức, vậy ngươi có gan chờ mấy năm, chờ chúng ta thành Nguyên Anh, chưa chắc sẽ thua ngươi.
Mà Phù Tô mang khí thế vô địch ra sân, lại không có đối thủ, cũng có một loại cảm giác một quyền đánh hụt, trong lòng khó chịu đến cực điểm, giống như bị người gọt uy nghiêm, đứng ở trên đài chờ nửa ngày, lại không ai lên đài, cuối cùng hắn cũng bình phục tâm tình, đứng chắp tay, chậm rãi nhìn chung quanh, đảo qua các tu sĩ, nhàn nhạt hỏi:
- Có người nguyện đánh với Viên mỗ một trận không?
Chung quanh lẳng lặng, không một người mở miệng!
Ai con mẹ nó nguyện đánh với ngươi, trước mặt nhiều người như vậy bại ở trong tay ngươi rất có mặt mũi sao?
Thật lâu không người lên đài, khiến cho cảm giác vắng vẻ trong lòng Phù Tô công tử nặng hơn, ánh mắt hắn nhìn về phía Đại Tuyết Sơn:
- Có người nguyện đánh với Viên mỗ một trận không?
Chỗ đạo thống Đại Tuyết Sơn, thật lâu không người đáp lời, đám người Kim Ô đều ánh mắt quái dị, nửa ngày sau, Kim Ô mới dắt cuống họng kêu lớn:
- Ta nguyện đánh với ngươi một trận…
Lời này vừa ra, đáy mắt Phù Tô công tử hiện ra vẻ vui mừng, nhưng còn không kịp nói, Kim Ô đã lại hô lên:
- Chờ Kim gia kết thành Nguyên Anh đi, ha ha ha ha, nhà ta không có trưởng bối giúp ta kết thành Tiên Anh, toàn dựa vào chính mình tu hành, tốc độ chậm chút, không có cách nào nha, trước để cho ngươi tùy tiện vài ngày đi.
- Ha ha…
Bên cạnh có một người cười ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa đấm bàn, lại là tiểu quỷ vương Lệ Anh.
Lệ Hồng Y đập hắn một cái, giáo huấn:
- Khiêm tốn một chút.
Lệ Anh vội vàng ngậm miệng, ánh mắt u oán nhìn tỷ tỷ của mình:
- Ta biểu hiện mình khinh thường một chút cũng không được sao?
Lệ Hồng Y thản nhiên nói:
- Không cần, hảo hảo tu hành, tương lai trách nhiệm hủy diệt Mạnh gia chính là ngươi, cần gì phải vào lúc này đấu khí nhất thời? Ha ha, đạo thống Thần Châu quá coi thường chúng ta, chỉ cho rằng chúng ta nhất thời phẫn uất, dạy dỗ ra một vị Tiên Anh, muốn thừa cơ hội này trấn áp chúng ta, áp chế chấp niệm phục thù, lại không nghĩ rằng, phục thù chính là phục thù, thật muốn phục thù, chính là đại thù hủy diệt đạo thống, sao có thể là một trận lôi đài có thể giải quyết? Thật cho rằng chúng ta chỉ là con nít sao?
Ánh mắt mỉa mai của Đại Tuyết Sơn, khiến cho trong lòng Phù Tô công tử không thoải mái hơn, cưỡng chế hận ý, tử ý trong mắt càng thịnh, lành lạnh nhìn về phía Tiểu Tiên Giới, nhàn nhạt hỏi:
- Có người nguyện đánh với Viên mỗ một trận không?
Bên Tiểu Tiên Giới, ngồi xếp bằng một thanh niên thon gầy, tóc vàng, trong con ngươi có từng tia từng tia lôi điện quấn quanh, lộ ra cực kỳ quái dị, hắn thấy ánh mắt của Phù Tô công tử nhìn tới, khóe miệng hơi câu, cũng lộ ra nụ cười lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Nhân tộc Tiên Anh? Ha ha, ta cũng muốn thử một lần, Tiên Anh này có thể có mấy phần thần uy?
Ở bên cạnh hắn, một lão giả thần sắc run lên, vội vàng khuyên nhủ:
- Thần Chủ, chớ có xúc động.
- Được rồi được rồi!
Người trẻ tuổi kia uể oải phất tay nói:
- Nói cũng phải, không thể ở chỗ này động thủ, dù sao sớm muộn gì cũng có cơ hội!
Mà Phù Tô công tử, thấy Tiểu Tiên Giới cũng không có người đáp, lông mày nhăn càng chặt hơn, lại quay đầu nhìn về phía các tu sĩ Tịnh Thổ, trong thanh âm đã có vẻ không kiên nhẫn:
- Các vị đạo hữu, có người nguyện đánh với Viên mỗ một trận không?
Bên Tịnh Thổ yên tĩnh đến cực điểm, không người đáp.
Liên tiếp tam vấn, không có người đáp.
Trong rừng, đã có người trêu chọc hỏi lão đầu coi bói:
- Lão gia ngài là thiết khẩu trực đoạn, thử nói xem vị này vận mệnh như thế nào?
Lão đầu coi bói khoát tay áo, khinh thường nói:
- Mệnh bị chết thảm, có cái gì để tính toán chứ?
Các tu sĩ đều lạnh lùng chế giễu, cười nói:
- Lão già này điên rồi sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất