Lược Thiên Ký

Chương 967: Nữ nhi của Phương Hành

Chương 967: Nữ nhi của Phương Hành

Liên tiếp tam vấn, vô luận là Nam Chiêm Bộ Châu, Yêu Địa, Tiểu Tiên Giới hay Tịnh Thổ, thình lình không một người nguyện ý xuất chiến, này khiến cho ánh mắt của Phù Tô công tử có chút tịch liêu, nhưng hắn hơi nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở ra, trên mặt lại dâng lên nụ cười thản nhiên, khe khẽ lắc đầu, nói:
- Liên tiếp tam vấn, đều không có người nguyện đánh với Viên mỗ một trận sao? Ha ha, xem ra chư vị đồng đạo đều hậu ái Viên mỗ, chỉ tiếc, nếu ngay cả một trận chiến cũng không đánh, liền nhận lấy khôi thủ, Viên mỗ cảm thấy hơi có chút băn khoăn!
Nghe lời này, không biết bao nhiêu người đều dâng lên không cam lòng, nhưng hơi chút cổ động liền lại xì hơi.
Tiên Anh sao mà chính thịnh, ai nguyện ý đi tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Ta ta ta, ta đến đánh với ngươi một trận.
Bất quá thời điểm mọi người an tĩnh, đột nhiên có tiếng kêu to vang lên.
Các tu sĩ kinh hãi, chỉ thấy ở phương hướng Dao Trì Cung, vậy mà đang có một bóng trắng như điện chớp vọt ra, người ở trên không trung đã hét lớn, lộ ra cấp bách đến cực điểm, bất quá theo nàng xông lại, đằng sau lại theo sát xông ra bốn năm đạo thần quang, trên không trung kết thành tấm lưới, cưỡng ép kéo nàng xuống, bóng người kia rơi vào trong lưới, nhưng vẫn còn ra sức hét lớn:
- Thả ta ra, ta muốn đi đánh với hắn một trận, dựa vào cái gì hắn làm khôi thủ liền có thể cưới ta, vậy ta dứt khoát đi chiếm khôi thủ là được.
Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Không nghĩ tới lúc này, vọt ra lại là Dao Trì tiểu công chúa, bất quá xem ra nàng không hài lòng với hôn sự này.
Dao Trì Vương Mẫu thấy nàng, cũng tức đến biến sắc, quát lạnh lên:
- Làm sao để nàng đi ra, nhanh chóng mang về cung đi!
- Tiểu thư, cùng chúng ta trở về đi
Những người đuổi tới kia, từng người thấp giọng cầu khẩn, muốn kéo nàng trở về.
- Ta không về!
Tiểu công chúa lại giãy dụa lợi hại hơn, ở trong thần quang tả xung hữu đột, vừa khóc vừa kêu to:
- Các ngươi thả ta ra, nói cho các ngươi biết, ta đã chịu đủ rồi, ta chịu đủ sắp xếp của các ngươi rồi, trước đó các ngươi gắn công lao ở trên đầu ta, ta đã không hài lòng, về sau có người tìm tới cửa, các ngươi lại hy sinh Phương Hành, hắn đã từng cứu mạng ta a, các ngươi làm việc sao không biết xấu hổ như vậy, việc này truyền ra ngoài ta sẽ mất mặt như thế nào, ta không làm, ta kiên quyết không nghe các ngươi an bài.
Nghe nàng nói, ánh mắt các tu sĩ trong sân cực kỳ phức tạp.
Hạng người tin tức linh thông tự nhiên biết ẩn ý trong lời nói của nàng, là trước khi Tiểu Tiên Giới trở về, tiểu ma đầu kia cùng vị tiểu công chúa này vô tình bắt gặp Ly Hận Thiên tế tự, cuối cùng tiểu ma đầu dựa vào khí tức kết anh của mình, đưa mấy lão thần tiên tới, thay Thần Châu tránh đi một trận đại họa, bất quá sau đó công lao này lại tụ hết ở trên người tiểu công chúa, ma đầu lại bị người quên lãng, bất quá để cho người ta không nghĩ tới là, sau khi Huyền Quan rơi xuống, Tiểu Tiên Giới vẫn trở về, muốn truy cứu việc này, lúc đó các cổ thế gia lại quên tiểu công chúa, ném tiểu ma đầu ra làm dê thế tội.
Không thể không nói, chuyện này chính là vết nhơ của cổ thế gia và Dao Trì Cung, ai nói ra người đó chết!
Nhưng lúc này, tiểu công chúa tự mình lột trần, khiến cho một số người hiểu ý hơi nở nụ cười.
- Im ngay!
Dao Trì Vương Mẫu nghe không nổi nữa, nghiêm khắc quát một tiếng, hư không biến sắc, vân khí tụ tán, các tu sĩ bị hù không dám thở mạnh.
- Ta không câm miệng!
Nàng có thể hù sợ các tu sĩ, lại doạ không được tiểu công chúa, làm nàng kêu la lợi hại hơn:
- Ta chịu đủ sắp xếp của các ngươi rồi, nói cho các ngươi biết, lần này ta chết cũng không gả, coi như ta gả cho hỗn đản kia, ta cũng không gả cho khôi thủ mà các ngươi tuyển ra.
- Làm càn!
Dao Trì Vương Mẫu nghe vậy, sắc mặt đại biến, vỗ bàn ngọc, chân thân bay lên hư không, hung hăng điểm tới một chỉ, trực tiếp đánh vào mi tâm của tiểu công chúa, vậy mà ngạnh sanh đánh ngất xỉu nàng, sau đó đưa tay ôm lấy, trở xuống Tiểu Hoa phong, hung hăng trừng đám lão bộc không có trông kỹ nàng, sắc mặt cực kỳ âm trầm, không nói một lời.
Ngay cả Phù Tô công tử, nụ cười thản nhiên trên mặt cũng đã biến mất, ẩn ẩn phát xanh, vị tiểu công chúa này nói giống như lưỡi đao, hung hăng đâm vào trái tim của hắn, để hắn cảm thấy rất mất mặt, vốn mình chính là Tiên Anh đệ nhất nhân, mang khí thế vô địch đi lên lôi đài, không có đạt được vinh quang như trong tưởng tượng thì thôi, thậm chí ngay cả tiểu công chúa cũng đi ra nói loại lời này.
Cái gì thà rằng gả cho tiểu ma đầu kia cũng không gả cho mình, nàng biết tính nghiêm trọng của lời nói này sao?
Mặc dù Vương Mẫu đã đánh ngất xỉu nàng, không để cho nàng nói tiếp, nhưng Phù Tô vẫn cảm thấy, ánh mắt người chung quanh nhìn mình, đều đã tràn đầy ác ý, cái này khiến hắn không thể duy trì bộ dáng phong khinh vân đạm, chỉ cảm thấy nội tâm uất ức khó tả.
Người người đều đang nói tiểu ma đầu kia!
Hắn có gì tốt?
Bất quá là một đứa nhà quê giỏi về đầu cơ trục lợi mà thôi, hơn nữa hắn đã chết!
Mình là ai?
Tiên Anh đầu tiên từ thượng cổ tới nay, vốn nên được người người kính ngưỡng, thậm chí được người kính sợ, nhưng vì sao bọn hắn lại khinh bỉ mình?
Đủ loại suy nghĩ, khiến cho tâm thần của hắn nhất thời thất thủ, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, thấp giọng mở miệng:
- Ha ha, vị Thập Cửu đệ kia của ta, thật sự là một phương nhân kiệt, cho tới bây giờ, còn có rất nhiều người nhớ kỹ hắn, ngược lại để ta cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu không phải hắn đi lên tà đạo, chia rẻ Tiểu Tiên Giới và đạo thống Thần Châu trước, một người làm loạn Thần Châu ở sau, tội không thể dung, thì ngay cả ta cũng thay hắn tiếc hận, có lẽ nếu như hắn còn tại thế, ta còn có thể đánh với hắn một trận, để cho thế nhân minh bạch, đến tột cùng ai mới có thể đại biểu Viên gia.
- Phù Tô, đừng nói nữa!
Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu quát lạnh:
- Nghiệt chướng kia đã chết, đừng nhắc chuyện cũ!
Mà lúc này, Viên lão thần tiên đang ngồi ngay ngắn trong sân có chút xuất thần, thật lâu không nói một câu.
Phù Tô công tử nao nao, cũng cảnh tỉnh lại, nhìn về phía phụ thân thi lễ, không lên tiếng nữa.
Hắn trong vô thức cực hận Phương Hành, tiểu ma đầu kia đã chết, nhưng vẫn để hắn cảm giác khó chịu, hận không thể tìm ra thi cốt nghiền thành phấn, cũng chính là nguyên nhân này, hắn theo bản năng muốn cho thấy, tiểu ma đầu kia không tính là gì, hắn coi trời bằng vung, tội đáng chết vạn lần, hơn nữa coi như hắn không chết, cũng không phải là đối thủ của ta, chỉ bất quá, hắn nói đường hoàng, cũng hợp tâm ý của các thế gia, ở mấy chục năm thậm chí là trăm năm sau, có lẽ sẽ biến thành sự thật chân chính, nhưng bây giờ vẫn không nói được.
Ngay cả Hàn gia tiểu thiếu gia nói câu này, cũng chọc tới tai kiếp, một số người có địch ý với cổ thế gia đều ở trong bóng tối nói hắn đáng đời, tự rước lấy nhục, mà bây giờ mình nói như vậy, ở trong lòng một số người càng là buồn cười!
Hắn khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng:
- Các vị đạo hữu hậu ái, như vậy chức thủ khoa, Viên mỗ từ chối thì bất kính!
Dứt lời, tay áo hắn nhẹ nhàng phất một cái, muốn quay người rời đi.
- Chậm đã…
Bất quá lúc này, đột nhiên có một thanh âm bi phẫn vang lên, Phù Tô ngừng chân, nhìn về phía sau, liền nhìn thấy trong trận doanh Thần Châu, địa phương thuộc về Bắc Vực, trong đạo thống Thiên Nhất cung, đang có một nữ tử bạch y dáng người cao gầy đứng lên, ở trong ngực nàng, còn ôm một bé gái chừng năm sáu tuổi, nàng đạp trên hư không đi đến, tiến thẳng vào lôi đài, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, lộ ra bi thương và kiên nghị mờ mờ ảo ảo khó mà hình dung, đi thẳng về phía Phù Tô.
- Phù Tô công tử xin dừng bước, nữ nhi của ta có vài câu muốn hỏi ngươi!
Cô gái mặc áo trắng nhẹ nhàng nói, để tiểu nữ hài ở trên mặt đất, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Mà tiểu nữ hài kia, thì quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Phù Tô công tử, giống như cố lấy hết dũng khí, do dự nửa ngày mới sợ hãi mở miệng nói:
- Ngươi nói phụ thân ta ly gián quan hệ giữa các đạo thống Thần Châu và Tiểu Tiên Giới, vậy ta muốn hỏi các ngươi một câu, đạo thống Thần Châu và Tiểu Tiên Giới đều là một đám ngu ngốc sao?
Thanh âm của nữ hài không lớn, nhu nhu nhược nhược, nhưng dùng tu vi của các tu sĩ, tự nhiên có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Trong lúc nhất thời, không một tiếng động, không người mở miệng.
Có một bộ phận người thuận theo tiểu nha đầu này nói suy nghĩ, liền nhìn ra sơ hở lớn nhất trong lời nói của Phù Tô, chính là đạo thống Thần Châu và Tiểu Tiên Giới, chẳng lẽ thật là kẻ ngu ngốc sao, bị người tùy tiện ly gián, liền diệt Ly Hận Thiên?
Chỉ bất quá, nhiều người hơn thì bị xưng hô của nữ hài này dọa ngây người!
Cha?
Nữ hài này xưng ma đầu kia là cha?
Tiểu ma đầu kia có hài tử rồi?
- Nữ nhân kia là Thương Lan Hải trưởng công chúa Ngao Trinh.
Có người nhận ra, thấp giọng kêu to, trong lời nói tràn đầy khiếp sợ.
Đám người Kim Ô kinh hãi đến trực tiếp nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn nữ hài, thật lâu nói không ra lời.
Hồ Cầm lão nhân và Đại Bằng Tà Vương cũng mở mắt, nháy cũng không nháy nhìn tiểu nữ hài trong sân.
Đám người Tiểu Nhất và Phương Thanh La cũng nhìn về phía tiểu nữ hài, một câu nói không nên lời.
Trong lòng bọn họ, chỉ có một ý niệm quanh quẩn: Phương Hành lại có hài tử rồi?
Sắc mặt của Phù Tô công tử âm tình bất định, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Ngao Trinh, quát lên:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Nữ tử bạch y nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó khí tức trên người mãnh liệt thả ra, giữa hư không, thình lình có một long ảnh hư ảo quanh quẩn, khí tức kia thậm chí ngay cả tiên uy của Phù Tô công tử cũng bị trấn áp, mà thanh âm của nàng, thì kiên định để mỗi người đều nghe được rõ ràng:
- Ta chính là Thương Lan Hải trưởng công chúa Ngao Trinh, thê tử của Phương Hành, hôm nay tới đây, chính là muốn hỏi Viên gia các ngươi một câu, tính mệnh của phu quân ta bị các ngươi hại, thanh danh bị các ngươi hủy…
Ánh mắt nàng vượt qua Phù Tô công tử, thẳng tắp nhìn về phía Viên lão thần tiên, trong thanh âm tràn đầy quyết tuyệt và cừu hận:
- Thời điểm các ngươi đổi trắng thay đen, vu khống công lao của hắn thành sai lầm, trong lòng có từng hổ thẹn không?
Có gió lạnh gào thét thổi qua, hư không vắng vẻ, chỉ có thanh âm của Long Nữ quanh quẩn.
- Bắt nữ nhân này!
Trên Tiểu Hoa phong, sắc mặt Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu đột biến, vội vã truyền âm cho Phù Tô công tử.
Phù Tô công tử cũng phản ứng lại, vội vã bước lên một bước, quát lên:
- Long Nữ, lúc trước Thương Lan Hải các ngươi ruồng bỏ minh ước với Thần Châu, nhiễu loạn đại kế Huyền Quan, sau đó lại trốn đi, không có một người lộ diện giải thích việc này, bây giờ ngươi rốt cục hiện thân, vừa vặn bắt ngươi, hảo hảo thẩm vấn một phen, lúc trước bán Thần Châu, sau đó lại trốn trốn tránh tránh, đến tột cùng là bị người nào sai sử, có âm mưu gì!
Dứt lời, một thân pháp lực cuồn cuộn như mây, phô thiên cái địa trấn áp về phía Long Nữ.
Bất quá lúc này, ngoài lôi đài, ở phương hướng sườn núi, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi, sau đó chỉ thấy một bóng người như điện chớp vội vã vọt vào lôi đài, thuận thế đạp Phù Tô bay về phía sau, giữa hư không, giống như vang lên thanh âm lôi đình phích lịch, lực lượng cuồng bạo dọa sắc mặt Phù Tô đại biến, hai tay quét ngang, ngăn cản một cước này, sau đó chấn hắn liên tiếp lui về phía sau.
Mà bóng người đạp hắn đến liên tiếp lui về phía sau kia, lại căn bản không có thừa thắng truy kích, mà ngơ ngác xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Nữ, trong thanh âm thậm chí còn mang theo chút hoảng sợ, run giọng kêu lên:
- Ta có hài tử rồi?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất