Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 170

Trong lúc Hách Tri Nhiễm suy nghĩ trong lòng thì Bành Vượng không nhịn được mà hỏi.

"Đệ muội, dựa vào sự hiểu biết của ca ca về ngươi thì ngươi không phải là kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, thế tại sao lại muốn cứu người đó chứ?"

Chuyện này vốn dĩ xuất phát từ tâm tư riêng nên Hách Tri Nhiễm đương nhiên sẽ không trả lời thật lòng.

"Loại người ta không ưa nhất chính là loại ỷ đông h.i.ế.p yếu, cho nên ta không nhịn được mà muốn nhúng tay vào chuyện không đâu thôi."

Bành Vượng hoàn toàn không tin vào lời của nàng nhưng nếu người ta đã không muốn nói thì hắn ta cũng không thể tiếp tục truy hỏi nữa.

Đi được gần mười phút, Bành Vượng chỉ vào một gian hàng trông có hơi tâm thường mà nói:

"Hàng hoành thánh kia ăn rất ngon, còn có món thịt kho gia truyền nhà họ nữa, có muốn thử không?"

Hách Tri Nhiễm lúc này đói muốn xỉu nên không hề yêu cầu cao sang gì, hiện tại chỉ cần có thể lấp no cái bụng là được.

Huống chỉ khi nghe thấy lời của Bành Vượng có ý là gian hàng đó hắn ta từng ghé qua, đã từng ăn mà vẫn muốn ăn nữa thì chắc hẳn cũng không tệ.

"Ta không có ý kiến, Bành đại ca chọn sao thì nghe vậy."

Quan sai cũng phụ họa: "Thủ lĩnh nói ăn gì thì ăn đó."

Thấy hai người bọn họ đều không có ý kiến gì, Bành Vượng liền đi đầu dẫn đến gian hàng hoành thánh.

Gọi ba chén hoành thánh và thêm một đĩa thịt kho lớn.

Hách Tri Nhiễm nếm thử một miếng, cho dù là hoành thành hay thịt kho thì mùi vị đều có thể nói là không tệ. Nhưng so với những món ngon trước kia ở kiếp trước mà nàng đã từng ăn thì thế này vẫn không hơi kém một chút.

Có điều với điều kiện ở thời cổ đại nguyên liệu thiếu thốn mà nói thì thức ăn có thể nấu được mùi vị này thì cũng đã rất khá rồi.

Thời tiết vốn đã nóng, ăn một chén hoành thánh khiến trán cả ba người đều đổ mồ hôi hột.

Quan sai nhìn thấy mặt trời ở bên ngoài lớn đến vậy thì cũng có hơi kháng cự.

"Thủ lĩnh, mặt trời hôm nay to đến thế, hay là chúng ta tìm một nơi để nghỉ ngơi một lát đi ạ?"

Bành Vượng cũng có ý định này. Trước đây khi bọn họ trên đường áp giải phạm nhân nếu gặp phải thời điểm buổi trưa trời nắng nóng quá thì đều sẽ chọn tìm một chỗ để hóng mát rồi buổi chiều tiếp tục lên đường.

"Ở bên kia có một quán trà, đến đó uống chút trà lạnh, sẵn tiện nghỉ chân một lát."

Hách Tri Nhiễm cũng muốn uống trà lạnh nhưng trong thâm tâm nàng biết đây là cơ hội duy nhất để nàng hành động một mình, vì thế không được bỏ lỡ.

"Bành đại ca, ta không sợ nóng, trùng hợp thay ta muốn mua một số thứ nên các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, ta mua đồ xong thì sẽ đến quán trà tìm các ngươi?"

Qua những chuyện xảy ra gần đây, Bành Vượng sớm đã không gây khó dễ đối xử với Hách Tri Nhiễm như phạm nhân lưu đày nữa. Hắn ta cũng tin tưởng nhân phẩm của nàng.

Với yêu cầu nhỏ nhoi đó đương nhiên Bành Vượng sẽ không phản đối, huống chỉ hắn ta cũng không muốn trong thời tiết nóng nực này mà phải đi mua cùng Hách Tri Nhiễm.

"Thế cũng được, chúng ta đi nghỉ chân trước, đệ muội đi mua đồ đi."

Hách Tri Nhiễm và hai người họ bây giờ mỗi người đi mỗi hướng, nàng một lần nữa đi tìm một cửa hàng vải.

Nàng suy nghĩ người nhà đều không có thay quần áo, trời nóng bức thế này thì trên người sẽ có mùi hôi, lúc có điều kiện thì chuyện này phải giải quyết đã.

Vì vậy trước khi ra ngoài, nàng dự định mua một ít vải mang về, nhân dịp mấy ngày nay không cần đi đường sẽ may vài bộ quần áo cho các tẩu tẩu.

Đi được không xa thì nàng liền thấy một cửa hàng vải.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất