Diệp Phong nghe vậy trong lòng cả kinh, đại khái nghĩ ra nguyên nhân của câu chuyện, bất quá nhìn Chu Trường Minh với bộ dạng ra vẻ khó hiểu như trước, hỏi:
" Muốn ta nói về sự giả mạo, ngươi có ý gì đó?""Ha ha, lấy đầu óc gian xảo này của tiểu quỷ ngươi, có thể nghe không hiểu ý tứ của lão nhân gia ta sao? Đừng giả bộ nữa, Lôi Ân -Pháp Lôi Nhĩ và Chu Ngọc Long đều không phải là thân phận thật của ngươi!" Lão già nhếch nhác Chu Trường Minh nhìn Diệp Phong ha ha cười to:
" Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?""Mẹ kiếp, thần của thế giới này thật đúng là lợi hại nha, lão tử chân chính không phải là Lôi Ân, bọn họ cũng có thể biết. Nha cái này cũng là mẹ hắn cái gì cùng thần nào đó cao cao tại thượng, lại điều tra con người của ta …" Diệp Phong trong tim hung hăng đem chư thần tứ phương ân cần gửi lời hỏi thăm một lần, nhìn Chu Trường Minh, phất tay điểm thụy huyệt (huyệt ngủ) của Tiểu Thuận Tử thần sắc đang chấn kinh, làm gã hôn mê ngã xuống đất, mới cười lạnh nói:
"Lão già, lão phụng chỉ Thiên Đế tới tìm ta, chỉ là muốn hỏi ta là người nào sao?""Đúng vậy, hắc hắc, chư thần tứ phương vì muốn biết rõ lai lịch của ngươi, cơ hồ đã vận dụng toàn bộ biện pháp hiện có. Đáng tiếc đến nay vẫn không thể biết. Sự tĩnh lặng nhàm chán ngàn năm của thần giới tứ phương rốt cuộc cũng khiến các vị thần cùng nhau giải quyết sự mới mẻ này. Vương giả trong tứ phương thần, thậm chí còn dùng trò chơi đánh cuộc của nhân loại mà ngươi vừa mới chơi. Thiên Đế bệ hạ anh minh thần vũ của Đông Phương bọn ta, vì muốn thắng cược để lộ thần uy của phương đông bọn ta, liền để cho ta tự mình tới hỏi ngươi, đứa cháu giả mạo này!" Chu Trường Minh vừa chứng kiến Diệp Phong chỉ một ngón tay điểm đến tiểu thái giám, thoáng kinh ngạc, bất quá cũng không để trong lòng, hưng phấn nói:
" Mau, đứa cháu giả mạo, mau nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai. Lão nhân gia ta trở về lĩnh thưởng ha ha…""Cáp, lại phái một lão già miệng đầy hơi rượu đến làm việc, cái lão Thiên Đế kia đúng là ngu ngốc hay là khinh thường ta đây? Ít nhất cũng phải gửi tới ta người tốt hơn, tìm một MM thần tiên xinh đẹp đến. Thật sự là một điểm cũng không hiểu được lòng người, lão tử nói ra mới là lạ!"Tiểu lưu manh vừa nghe Chu Trường Minh nói rõ chư thần tứ phương điều tra không ra lai lịch của hắn, lại mang hắn ra đánh cuộc, linh cơ vừa động, cảm giác được đây là một cơ hội tốt để bắt bí, lúc này cười xấu xa tà dị nói:
"Tử lão đầu, quai tôn của lão sớm đã chết, tạm thời ta giả trang làm hoàng đế. Ta thừa nhận ta không phải là Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, nhưng mà lão tiểu tử ngươi nếu muốn biết ta là ai, cũng không có cửa, nằm mơ đi!""Cái gì? Tiểu tử ngươi lại dám nói chuyện với ta như thế sao, chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi sao?" Chu Trường Minh mắt thấy Diệp Phong kiêu ngạo ngang ngược không chịu nói cho lão, lúc này lấy khẩu khí tức giận ra uy hiếp:
"Tiểu quỷ, ta tuy là thần tiên, không nên ép ta giết ngươi, nói mau!""Cáp, thần tiên không phải hướng đến từ bi mà ôm ấp, cứu khổ cứu nạn sao? Sao thần tiên như ngươi lại bởi vì ta không chịu nói bí mật của mình mà giết người? A, lời này của người nếu truyền ra ngoài, dân chúng nhân gian sẽ bình luận như thế nào về thần tiên các ngươi? Chư thần tam phương khác sẽ nhạo bang các ngươi như nào?" Diệp Phong nghiêng nghiêng đầu ngó Chu Trường Minh mỉm cười nói.vẻ mặt tràn đầy sự thần sắc khinh thường, như heo sắp chết không sợ nước sôi.
"Ách…tiểu quỷ đừng vội trổ tài miệng lưỡi lợi hại, nếu lại không trả lời vấn đề, đừng trách lão nhân gia ta động thủ đối với ngươi!" Chu Trường Minh nghe xong câu trả lời của Diệp Phong, trong lòng cũng có điều cố kị, nhưng vì phải hoàn thành sự mệnh, lão nhân này vẫn như trước quật cường uy hiếp.
Nguồn: http://truyen360.com"Được thôi, động thủ đi. Nếu lão không bắt được ta, không đầy nửa tháng, ta cam đoan chuyện hôm nay sẽ truyền khắp đại lục, làm cho thần, mọi người thế gian đều biết hành vi độc ác của đông phương thần tiên ngươi!" Diệp Phong hắc hắc cười, vẻ mặt lộ ra bộ dạng vô lại.
"Ghê tởm! Tiểu tử thối này, theo lời đồn đại quả nhiên khó đối phó, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết lai lịch?""
Chư thần tứ phương muốn biết lai lịch của Diệp Phong, tất nhiên đã điều tra không ít điều về hắn. Chu Trường Minh trước khi đi cũng đã biết con người này là người hiếm thấy đang cùng tu luyện cả chính tà, có thể dễ dàng ngăn cả sự trừng phạt của trời, thực lực đã gần chạm tới tam lưu tiểu thần của lão, tất biết nếu động thủ khẳng định không dễ dàng bắt được. Lời vừa rồi chỉ là sự đe dọa cho có mà thôi, không nghĩ đến đối phương một chút cũng không sợ lão.
"Thật ra, lai lịch của ta không phải là không thể nói cho các ngươi. Nhưng chuyện này sẽ nói như thế nào, đều là việc riêng tư cá nhân của ta, toàn bộ không thể cho các ngươi biết, liền tùy ý nói ra sao? Quay về thăm dò lại tính khí của ta, mới tới tìm ta nói chuyện tiếp!
"
Bí mật của mình, nói cái gì Diệp Phong cũng không tiết lộ. Mà tên gia hảo lớn gan này vì muốn được chút bảo pháp của thần tiên, đã nghĩ sau này nói dối cho tốt, bây giờ hoàn toàn là bịa chuyện đánh bịp.
"Điều tra tính cách của ngươi? Lưu manh, vô lại, âm hiểm, tham lam, háo sắc, có vẻ như là phẩm chất của ngươi, còn nữa không có đứng đắn..
" Chu Trường Minh nghe vậy trầm tư nói thầm, linh cơ vừa động, trừng mắt nhìn Diệp Phong nói:" Tiểu tử ngươi không định tống tiền lão nhân gia ta chứ?
"
"Đừng nói tống tiền khó nghe như vậy, đây gọi là giao dịch!
" Diệp Phong nhìn Chu Trường Minh hắc hắc cười gian xảo, "thỏa mãn ích lợi trước mắt, ta một chút cũng không thể giữ lại bí mật của mình. Mấu chốt là lão có muốn cùng ta giao dịch điều kiện hay không thôi!
"
"Tiểu tử ngươi thật tâm đùa giỡn lão nhân gia ta ư? Ngươi ở Đông Tây đại lục có được lãnh thổ rộng lớn, chiếm đoạt mỹ nhân toàn xinh đẹp như thiên tiên. Kim tiền, mỹ nhân, quyền thế, ngươi cái gì cũng không thiếu, ta còn có cái gì có thể cùng ngươi trao đổi?
" Chu Trường Minh thổi râu mép trừng mắt nhìn Diệp Phong gầm lên, trong lòng mắng to tiểu tử này như gian thương!
Diệp Phong gian tà cười nói:"Kim tiền, mỹ nhân, quyền thế, những cái tốt như vậy lại có không ít ngươi chê sao? Đương nhiên, nếu lão chỉ dùng đồ vật tầm thường trao đổi cùng ta, đó là không có cửa, đưa pháp bảo tiên đan của thần tiên các ngươi mang ra có lẽ ta sẽ đáp ứng!
"
"Cái gì? Tiểu tử ngươi rõ ràng là đang tống tiền ta!
" Chu Trường Minh phẫn nộ hét lớn. Diệp Phong thấy thế bĩu môi, quay đầu nắm Tiểu Thuận Tử đang nằm trên đất, cất bước đi, trong miệng cười xấu xa nói:" Nếu lão không muốn giao dịch, vậy vĩnh viễn đừng biết nữa. Dù sao còn chư thần tam phương khác sớm muộn sẽ tự mình đến hỏi ta, hắc hắc..
"
"Thời đại thật sự là biến đổi rồi, con người có thể vô sỉ đến mức này!
" Chu Trường Minh tức giận khiên gương mặt già nua phải đỏ bừng, nhìn bóng lưng của Diệp Phong quát: "Tiểu Tử, ngươi dừng lại, ta dùng cái bầu rượu này có thể thu luyện yêu ma quỷ quái trao đổi với ngươi!
"
"Thu luyên yêu ma quỷ quái? Là cái hồ lô nhỏ này sao?
" Diệp Phong nhìn cái tiểu hồ lô màu đỏ trong tay Chu Trường Minh, lắc mạnh đầu nói:" Không đổi, ta không phải là đạo sĩ đuổi ma trừ yêu, phải chơi phí của với cái này thì có tác dụng gì?
"
"Chơi phí của? ngươi lại dám nói chơi phí của bầu rượu trừ tà của ta? Thật là có đạo lý há, chẳng biết tốt xấu gì!
" Chu Trường Minh nghe vậy bị tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ chỉ Diệp Phong, trong bụng thật muốn giáp huấn hắn, nhưng vừa nghĩ đến mệnh lệnh của Thiên Đế, đành cắn răng nhẫn nhịn nói:" Ta chỉ có bầu rượu trừ tà này có được bản lĩnh của pháp bảo, bất quá trong hoàng lăng của Chu thị chúng ta, có thứ như vậy có lẽ ngươi sẽ thích!
"
"Xem ra lão không phải là đại tiên có đồ tốt!
" Diệp Phong hắc hắc cười chế nhạo một câu, tò mò hỏi:" Trong hoàng lăng của Chu thị có thứ gì tốt?
"
Chu Trường Minh trừng mặt nhìn Diệp Phong một cái, nghiêm mặt như chưa từng có nói:" Tượng trưng cho sự ban thưởng của Thiên Đế dành cho Hoàng Đế của sinh linh phương Đông, Thiên tử kiếm!
"
"Thiên tử kiếm?? Hắc hắc, cái này quả thật là đồ tốt. Nhưng muốn dùng nó đổi bí mật của ta, chính là vẫn không đủ phân lượng!"
Thiên tử kiếm có thực lực rất mạnh, có thể đuổi ma trừ yêu, uy trấn nhiếp hồn sinh linh phương Đông, là chí bảo quan trọng có thể kha sáng Thần Châu đế quốc. Ccái này trong lúc Diệp Phong và Liễu Nhược Yên thân mật trong chăn mền khi tán gẫu đã nghe nói qua. Nghe nói sau khi đại đế khai quốc sớm băng hà, Thiên tử kiếm đột nhiên biến mất, không nghĩ tới lại ở trong hoàng lăng.
Thiên tử kiếm tuy tốt, đáng tiếc Diệp Phong nghe đến món hàng này, chỉ biết là thanh Thiên tử kiếm, căn bản không thể làm cho hắn bỏ đi ý niệm bắt bí trong đầu, chư thần tứ phương cũng muốn biết. Đây chính là cơ hội tống tiền rất lớn, nếu bỏ qua hắn khẳng định sẽ hối hận cả đời.
"Tiểu tử thúi, ngươi hơi quá đáng đấy, làm người không thể tham lam đến mức này!!
" Chu Trường Minh gần như gầm lên điên cuồng.
"Tử lão đầu, ngươi tạm thời vì ta đừng rống to vậy. Nhìn coi địa vị ngươi là quốc quân một đời của Chu thị, quay về tìm Thiên Đế của lão thương lượng rồi trở lại cùng ta nói chuyện, tin rằng Thiên Đế ở trên cao nhất định so với lão hào phóng hơn!
" Diệp Phong trong lòng nghĩ ra ý niệm xấu xa, cười dài khoát khoát tay, xách Tiểu Thuận Tử, cất bước đi ra rừng cây.
"Ai, xem ra chỉ có thể trở về thỉnh Thiên Đế định đoạt thôi. Đế quốc Thần Châu cùa hoàng triều Chu thị ta rơi vào tay loại tham lam đồ vật này, rốt cuộc là phúc hay họa đây.." Chu Trường Minh nhìn Diệp Phong đang biến mất trong tầm mắt lão, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài bất đắc dĩ.
Sắc trời đã tối, Diệp Phong rời khỏi rừng cây, giải khai huyệt đạo của Tiểu Thuận Tử. Sau khi nghiêm giọng cảnh cáo không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, hai ngươi đi vào Trường Nhạc thành trọ lại một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai giục ngựa quay về Đế đô. Sau khi gặp Chu Trường Minh, Diệp Phong sớm đã không còn tâm tư đi bộ nữa!
"Hoàng thượng, ngài sao ra ngoài lâu về vậy, làm hù chết thần thiếp
" trong phòng ngủ tạm thời của hoàng hậu, Đức phi Tô Vân thích nhất được làm nũng với Hoàng thượng, khi Diệp Phong vừa mới trở lại, liền làm nũng nhào vào trong ngực hắn, cũng hờn dỗi trách móc.
"Ha ha, ái phi yên tâm, trẫm không có việc gì!
" lưu manh hoàng đế tay trái ôm eo thon của Đức Phi, tay phải vỗ nhẹ hai cái ngoài ngọc đồn, nhìn hoàng hậu và hiền phi ở bên cạnh mỉm cười, đối với người sau hỏi:" không để lộ ra chân tướng chứ?
"
"Không có, tất cả đều thuận lợi.Hoàng thượng ở trong cung khó nén lâu như vậy, ra ngoài đi du ngoạn lại một ngày đã trở về, có phải đã gặp chuyện gì?
" Liễu Nhược Yên đối với tính cách của Diệp Phong rất hiểu rõ, hết sức khó hiểu khi hắn thật vất vả mới tìm được cơ hội đi chơi, vì sao lại chỉ chơi một ngày đã về.
"Hắc, Nhược Yên quả không hổ là tri âm của trẫm, đoán không sai!
" Diệp Phong nhìn Liễu Nhược Yên hắc hắc cười nói:" Trẫm đi ra ngoài lần này, gặp một lão già, phát hiện nơi hạ lạc của Thiên tử kiếm chí bảo khai quốc của Thần Châu đế quốc chúng ta
"
"Thật vậy chăng? Hoàng thượng, vậy Thiên tử kiếm kia hiện ở nới nào?
" Có Thiên tử kiếm, có thế lực trợ giúp Hoàng thượng củng có quyền vua, Liễu Nhược Yên nghe vậy nhịn không được vui mừng hỏi.
"Đừng nóng vội, có câu nói một ngày không thấy như cách ba mùa thu, ba vị mỹ nhân các nàng trước tiên hầu hạ trẫm rồi hãy nói chuyện..ha ha ha" Lưu manh hoàng đế ha ha cười dâm đãng, bắt lấy ba vị tuyệt sắc giai nhân của hắn, tâm tình trong lòng vô cùng sảng khoái, hắn bắt đầu trò chơi hoang dâm!