Chương 4
Không biết là ai đã bắt đầu trước.
Tôi bị đẩy vào tường. Cơ thể nặng nề và nóng bỏng của anh ép chặt lấy tôi, đè lên tôi. Toàn bộ hơi thở đều bị cướp đi, chân mềm nhũn gần như không đứng vững. Trong cơn trời đất quay cuồng, tôi bị ném lên giường.
Anh như một con dã thú vây chặt lấy tôi trong lòng, không hề che giấu sự chiếm hữu và khao khát dành cho tôi. Hận không thể nghiền tôi vào trong xương cốt của anh. Tiếng thở dốc tràn ra từ đôi môi quấn quýt. Giữa lúc nồng nhiệt nhất, khó mà tách rời, anh vùi đầu vào cổ tôi. Bỗng nhiên, anh ôm tôi thật chặt, khẽ cất tiếng: “Đủ rồi.”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh chống người dậy, lấy chăn quấn chặt lấy tôi.
“Hả?” Tôi mơ mơ màng màng vòng tay qua cổ anh, khẽ cọ vào má anh. Giọng nói của anh lơ lửng bên tai, tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thậm chí còn muốn hôn lên môi anh. Nhưng anh lại dùng khớp ngón tay ấn vào khóe môi tôi. Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi dần tỉnh táo.
Tôi không bỏ lỡ đôi mắt nửa cụp xuống của anh, sự yếu đuối thoáng qua trong đó.
Khuôn mặt ửng hồng của tôi dần dần tái đi: “Sao thế anh?”
Đầu ngón tay anh lướt trên trán tôi, giọng nói run rẩy: “Uyên Uyên, đủ rồi.”
Tim tôi trĩu nặng, hoảng hốt. Rõ ràng tôi có thể cảm nhận được sự khao khát trỗi dậy của anh. Vì sao anh thà chịu đựng nỗi đau cũng phải kéo giãn khoảng cách vừa mới gần gũi được với tôi?
“Anh sẽ giao dự án đó cho cậu ta.”
“Gì cơ?” Chủ đề thay đổi quá đột ngột, tôi không kịp phản ứng.
Vẻ mỉa mai trong giọng anh không thể che giấu: “Anh biết, đây là lý do em chọn anh lần này.”
Nhìn đôi mắt đau khổ của anh, hơi thở tôi dồn dập. Thời gian quay ngược. Dường như trở về cái mùa hè rực lửa năm ấy.
…
Sự nghiệp của nam chính Tạ Thần Vũ bắt đầu phất lên như diều gặp gió khi anh ta giành chức vô địch cuộc thi máy tính do nhiều trường đại học liên kết tổ chức. Anh ta không chỉ có được số tiền đầu tiên trong đời mà còn nhân cơ hội này kết giao được với rất nhiều nhân vật có tiếng trong ngành. Nhưng trong cốt truyện chỉ viết kết quả, không hề nhắc đến lúc đó anh ta vẫn còn một khoảng cách không thể vượt qua để đến với chức vô địch.
— Bóng dáng của Lục Trạch Xuyên chắn ngang phía trước anh ta.
Sáng kiến và những thứ khác của Tạ Thần Vũ ở đâu cũng không thể sánh bằng Lục Trạch Xuyên. Vì thế, anh ta lo lắng đến mức đầu tắt mặt tối, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
Còn tôi, tôi không thể chịu được khi nhìn thấy anh ta thất bại và chán nản. Vì vậy, tôi đã lợi dụng Lục Trạch Xuyên. Tôi bắt đầu đối xử với anh bằng thái độ hòa nhã, giọng nói dịu dàng, thậm chí còn chủ động quan tâm anh. Biểu cảm được nuông chiều mà kinh ngạc của anh in sâu trong tâm trí tôi. Cứ nghĩ tôi phải dùng đến mười vạn phần diễn xuất để đối phó với anh. Nào ngờ, chỉ cần tôi cười với anh, anh đã giương cờ trắng đầu hàng. Anh dường như biết tôi giả dối. Nhưng sự phòng bị của anh lại quá yếu ớt, hoàn toàn không thể chống cự lại sự tiếp cận của tôi.
Giữa bao ánh mắt, giữa anh và Tạ Thần Vũ, tôi đã kiên định chạy về phía anh. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tạ Thần Vũ xuất hiện trong thế giới của tôi. Tôi không để ý đến hốc mắt đỏ hoe của anh, chỉ cảm thấy thời cơ đã đến. Nhìn anh dịu dàng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thậm chí còn không muốn che giấu.
“Anh có phải bạn trai em không?”
“Nếu em công nhận anh thì chính là.”
“Vậy anh có nghe lời em không?”
“Có.”
“Được, anh hãy rút lui khỏi cuộc thi lần này, nhường chức vô địch cho Tạ Thần Vũ đi.”
Món quà anh định tặng tôi vẫn còn trong tay, nhưng giờ khắc này nó đã rũ xuống đầy chán nản. Con búp bê mà tôi rất thích nhưng đã tiêu hết tiền cũng không gắp được, giờ lăn lóc trên đất, dính đầy bùn đất. Ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ lá, không chút nương tình đâm vào anh, anh đứng bất động. Khuôn mặt thanh tú ấy tái nhợt bất thường, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Uyên Uyên, đây là lý do em chọn anh sao?”