Luyến Niệm

Chương 5

Chương 5
Tôi ngây người đứng tại chỗ, mặt mày lạnh ngắt: “Lục Trạch Xuyên, em xin lỗi…”
Đối với anh, mỗi lần tôi tiếp xúc đều có dụng ý riêng, mỗi lần tôi thể hiện thiện ý đều không có ý tốt, mỗi lần tấm lòng chân thành của anh đều bị chà đạp thành bùn đất.
“Không cần xin lỗi, là anh tự nguyện.” Đầu ngón tay anh chỉ cách tôi gang tấc rồi lại rụt về, thay vào đó đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi run rẩy muốn nhào vào lòng anh, nhưng lại bị anh đẩy vai ra.
Im lặng một lát, đôi tay ấy vẫn lướt qua gò má ướt đẫm của tôi.
“Đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi.” Anh đứng thẳng người dậy, muốn nhường phòng ngủ cho tôi.
Tôi nắm lấy tay anh, giọng mũi nặng trĩu: “Anh đừng đi.”
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu anh, để lại một mảng bóng tối đậm đặc.
“Em ở một mình sợ lắm…”
Tiếng thở của anh rõ mồn một.
Cuối cùng, anh thuận theo lực kéo của tôi mà ngồi xuống.
“Ngủ đi.”
Sáng sớm hôm sau, điện thoại rung bần bật bên gối, tôi dụi mắt, mò mẫm nghe máy.
“Tiểu Uyên, nghe nói em tìm anh khắp nơi à?”
Nghe thấy giọng nói này, tôi bỗng tỉnh táo hẳn.
Mới chỉ mấy ngày trôi qua, anh ta đã khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ, trong lòng không dấy lên một chút gợn sóng nào.
Dường như tất cả những khao khát không thể có được ngày xưa chỉ là một giấc mơ hão huyền.
“Tạ Thần Vũ…”
Nếu không phải vì cốt truyện, làm sao tôi có thể dây dưa với anh ta đến mức sống dở chết dở?
Anh ta không hề cảm thấy có gì bất thường, giọng nói vẫn mang theo ý cười: "Tiểu Uyên, tân hôn không vui vẻ à? Nếu em nhất định muốn gặp anh thì cứ đến, anh đang ở..."
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động nhẹ, tôi ngước mắt lên thì thấy Lục Trạch Xuyên bưng bữa sáng, thân hình cao ráo, đứng thẳng trước cửa.
Tạ Thần Vũ vẫn đang nói gì đó, tôi không nghe lọt một câu nào, trực tiếp cúp máy.
“Gọi xong rồi à?” Lục Trạch Xuyên bước vào, bình thản nói.
Tôi nghẹt thở, có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
“Gọi xong rồi... không đúng, là em cúp máy anh ta, không nói thêm một lời nào.”
Tôi ngồi dậy, nắm chặt chăn.
Cẩn thận nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt anh, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Ăn cơm đi.”
Ba chữ đơn giản được thốt ra, cũng không thể biết được anh tin hay không.
...
Sau bữa cơm, tôi dọn dẹp đơn giản, ngập ngừng nhìn anh, cuối cùng cầm lấy chìa khóa xe: “Đi không anh?”
“Đi thôi.” Giọng tôi và anh trùng khớp với nhau.
Anh không biểu cảm gì, trông lạnh lùng và khó gần.
Tôi sững sờ một chút, theo sát phía sau anh đến trước xe.
Nhìn động tác anh mở cửa xe, tôi đột nhiên nắm lấy tay anh.
“Để em lái cho, tay anh vẫn còn vết thương.”
Sau này tôi mới biết cánh tay anh cũng bị tôi cứa phải, anh chỉ dùng cà vạt quấn tạm lại mà không xử lý tiếp.
“Không nên chậm trễ nữa.”
Suốt quãng đường, tôi lén nhìn anh vài lần, anh đều quay đầu nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.
Không hề phát hiện ra. Tốc độ xe dần chậm lại, tiếng phanh xe vang lên.
Ngón tay anh vô thức co lại, không nói một lời mà bước xuống xe.
“Anh đợi em ở ngoài.”
Tôi không cho anh thời gian phản ứng, nắm lấy cánh tay anh lao vào phòng khám.
“Có phải em bị thương đâu, anh không vào sao mà kê thuốc được.”
Anh khựng lại, đột nhiên ngước mắt lên, nhìn tòa nhà trước mặt, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc hiếm có.
Cánh tay bị tôi ôm càng lúc càng cứng đờ, ngay cả bước chân cũng trở nên chậm chạp.
Tôi nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ than phiền: “Vết thương rỉ máu cũng không nói cho em biết, anh làm bằng sắt à, không biết đau sao?”
“Người lớn như vậy rồi, sao còn sợ đi khám bác sĩ. Chúng ta nhanh lên, số em đặt trên mạng sắp đến giờ rồi.”
Tôi ấn anh ngồi xuống ghế, thở hổn hển tìm bác sĩ.
“Vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không ạ? Ở trán và cánh tay phải, có phải khâu vài mũi không?”
“Vết cắt không sâu, không cần khâu, hai người lấy thuốc xong có thể về nhà.”
Tôi nhíu mày: “Là vết thương từ tối qua, lúc đó không được khử trùng, liệu có để lại di chứng gì không ạ?”
Bác sĩ nhìn chúng tôi, cười bất lực nói.
“Nếu người nhà thật sự không yên tâm, có thể ở lại truyền dịch chống viêm.”
Tôi không chút do dự: “Truyền đi ạ!”
Anh giống như một con rối, mặc cho tôi xoay sở.
Cho đến khi kim tiêm cắm vào mạch máu, anh mới như tỉnh mộng: “Uyên Uyên, em muốn đưa anh đến bệnh viện...”
Tôi hơi tủi thân: “Chứ còn gì nữa? Sáng sớm đã lạnh lùng như vậy. Trên xe cũng không thèm để ý đến em, làm em không dám nói chuyện với anh.”
Giọng anh trầm khàn: “Anh cứ nghĩ em nôn nóng muốn gặp Tạ Thần Vũ.”
Tôi như bị dẫm phải đuôi, lẩm bẩm nhỏ: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi là em sẽ không đi tìm anh ta nữa!”
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống hai cái, giọng nói hơi khàn: “Uyên Uyên, anh xin lỗi.”
“Anh không thể tin em một lần thôi sao?” Tôi hít hít mũi, cúi đầu xuống.
Không khí hơi ngưng đọng. Nhịp thở của Lục Trạch Xuyên trở nên rối loạn.
Anh nghiêng người muốn đến gần tôi, bàn tay đang cắm kim tiêm hơi run rẩy.
Kéo theo cả ống truyền dịch cũng rung lắc.
Cảm nhận được thái độ của anh đang từng chút một nới lỏng.
Tôi thấy vậy thì dừng lại đúng lúc, nắm lấy tay anh: “Đang truyền dịch mà, đừng cử động bừa bãi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất