Editor: Kingofbattle
"Làm cái nghề này, thử nhìn xem có mấy người nghiêm túc giống anh vậy chứ? Những người nghiêm túc đều không còn nữa rồi..."
"Haiz... sau này anh cẩn thận chút nhé, không thể chọc vào Mãnh Hổ bang đâu, chẳng lẽ anh không biết tên của chúng là từ đâu mà có à?"
Không còn sau này nữa!
Bởi vì chủ nhân cỗ thân xác này đã bị cú đánh kia giết chết rồi.
"Mãnh Hổ bang..."
Vệ Phàm trầm ngâm, trong đầu nhanh chóng tìm lại ký ức về Mãnh Hổ bang, nghe đồn rằng bang phái này lấy tên như vậy là vì có liên quan đến hổ yêu.
Mục đích tồn tại của bang này là thu thập bảo vật, mỹ nữ và cung cấp người làm thức ăn cho hổ yêu, nhiều người sau khi đắc tội với Mãnh Hổ bang đều biến mất không dấu vết.
Đừng nói đến loại sai dịch tuần phố như bọn họ, ngay cả những người như bộ đầu cũng không dám đụng đến Mãnh Hổ bang.
"Phải rồi, đầu anh không sao chứ?"
"Không sao!"
Vệ Phàm lắc đầu.
Thật sự là mạng người như cỏ rác, bang phái công khai dùng người làm thức ăn cho hổ yêu như thế mà chẳng ai quản lý.
"Giết người rồi!"
Đột nhiên có tiếng hét vang lên.
Vệ Phàm và Chu Thất nhìn nhau, vội vàng chạy về phía có tiếng thét.
"Tránh ra, chúng tôi là người của nha môn!"
Vệ Phàm đẩy đám đông ra, nhìn thấy dưới đất đã có một vũng máu lớn, vài quả trứng gà bị vỡ và hai đồng tiền nhuốm máu.
Trương lão đầu, người trước đó mang trứng gà đến cảm tạ hắn, hiện tại trên cổ đã bị một đao chém gần đứt lìa, chết không nhắm mắt, ngã trong vũng máu, tay ông vươn về một hướng, như muốn liều mạng nắm lấy thứ gì đó.
"Kẻ giết người chạy về hướng nào?"
Vệ Phàm túm lấy cổ áo một người xem náo nhiệt mà hỏi.
"Bọn chúng vác theo một cô bé chạy về hướng kia!" Người đó chỉ về phía một con hẻm.
Vệ Phàm thả người đó ra, rồi lao về phía con hẻm, trong đầu toàn hình ảnh Trương lão đầu chết không nhắm mắt, ngã trong vũng máu.
"Vệ Phàm đừng đi, bọn chúng đang cố dẫn anh vào bẫy đấy!"
Chu Thất ở phía sau hô lên, nhưng chỉ thấy Vệ Phàm trong nháy mắt đã chạy vào con hẻm.
"Haha... Vệ Phàm, mày đến rồi, tao biết là mày sẽ có gan mà đuổi theo!"
Trong con hẻm, Dương Tuấn cầm một thanh đao nhuốm máu, phía sau hắn là hai gã đàn ông, chúng giữ chặt cô bé nhà họ Trương, cô bé đang khóc lóc đến khản cổ: "Vệ ca ca, bọn chúng giết ông nội, bọn chúng không phải người, hu hu..."
Cô bé giãy giụa dữ dội, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi, làm sao có thể thoát khỏi tay hai gã đàn ông to lớn.
"Dương Tuấn, thả cô bé ra, có gì thì tính với tao này!"
Vệ Phàm cầm đao, từng bước tiến vào con hẻm, Chu Thất do dự một chút rồi cũng theo sau.
"Thả con bé? Chỉ vì hôm qua nó không biết điều, khiến tao lần đầu ngồi tù!
"Còn mày nữa, dám không nể mặt tao, mày cũng đừng mong sống yên, tao sẽ khiến mày hối hận từng chút từng chút vì đã dám chọc vào tao, rồi sau đó tao sẽ ném mày cho Hổ đại nhân làm thức ăn."
Dương Tuấn nói xong, liền vung tay tát mạnh một cái vào mặt cô bé nhà họ Trương, cô bé suýt ngất đi, gương mặt tái nhợt lập tức sưng phồng lên.
"Chẳng phải mày muốn làm đại hiệp à? Lại đây, mày để tao đánh mày, tao sẽ không đánh con bé này!"
"Dương Tuấn, đừng ép tao!"
Vệ Phàm trừng mắt nhìn Dương Tuấn đang hống hách, đột nhiên, những thứ mờ ảo trước mắt từ lúc xuyên không của hắn bỗng trở nên rõ ràng:
【Võ học:】
【Kim Chung Tráo (Chưa nhập môn)】
【Huyết Sát Đao Pháp (Tiểu thành)】
【Công lực: 3 tháng】
【Có thể dồn công lực vào võ học để tăng tiến độ võ học】
【Trảm yêu trừ ma tà, có thể nhận được công lực tương ứng】
...
【Võ học:】
【Kim Chung Tráo (Chưa nhập môn)】
【Huyết Sát Đao Pháp (Tinh thông)】
【Công lực hiện tại: 0】
【Có thể thêm công lực vào võ học để tăng tiến độ võ học】
【Trảm yêu trừ ma tà, có thể nhận được công lực tương ứng】
Hóa ra trước đây mình nhìn mọi thứ mờ ảo, không phải do bị gậy đập trúng đầu làm mắt có vấn đề, mà là do bàn tay vàng này.
Một bàn tay vàng giúp trảm yêu trừ ma, có thể bạo công lực.
Vệ Phàm khẽ cau mày, Kim Chung Tráo của hắn vẫn chưa nhập môn, lúc này đi trảm yêu trừ ma chẳng khác gì tự nộp mạng.
“Mày không nhận ra à? Là tao đang cố ép mày đấy, chính mày đã hại chết lão Trương, đây chính là cái giá phải trả khi mày lo chuyện bao đồng."
"Hôm qua nếu mày không xen vào, cùng lắm tao chỉ lấy thân xác của con bé, giờ thì tao đổi ý rồi, tao sẽ cưỡng bức nó, rồi đem nó cho Hổ Cửu Gia ăn, sau đó từ từ hành hạ mày đến chết."
"Hôm nay mày dám động đến tao thử xem, không cần tao ra tay, bộ đầu của bọn mày cũng sẽ lột da mày đấy."
"Sai dịch? Ngầu lắm hả, khà khà khà”
Dương Tuấn đi tới, giơ tay định tát vào mặt Vệ Phàm, nhưng Vệ Phàm nhanh chóng chụp lấy tay hắn, cú tát này không thể hạ xuống.
Chu Thất vội nói: “Dương Tuấn, ngươi đừng quá đáng, dù gì chúng ta cũng là sai dịch, hôm qua đúng là Vệ Phàm sai, ta thay hắn xin lỗi ngươi.”
Dương Tuấn nghe vậy, trợn mắt quát: “Cút! Nể tình hôm qua mày không ra tay, lão tử tha cho mày một mạng, nhưng còn tên Vệ Phàm này, ai cầu xin cũng vô dụng!”
Vệ Phàm thả tay Dương Tuấn ra, nói: “Tao thừa nhận không thể chọc vào Mãnh Hổ bang, hôm qua là do tao nóng nảy, mày muốn gì mới bỏ qua chuyện hôm qua, tha cho cô bé nhà họ Trương?”