Editor: Kingofbattle
Đến bước này, hắn cũng không biết liệu có nên tiếp tục thêm công lực vào Hổ Khiếu Kim Chung Tráo nữa hay không, nên trước mắt cứ thêm vào Lưu Ly Bảo Thể và Long Ngâm Toái Thiên Chỉ trước, nếu còn dư công lực thì sẽ tính sau.
“Dùng 10 năm công lực để thêm vào Lưu Ly Bảo Thể!”
Trước hết Vệ Phàm thêm công lực vào môn võ học khổ luyện này.
Võ học khổ luyện khác với tâm pháp chân khí, có thể cùng lúc tu luyện nhiều môn.
Tất nhiên, người bình thường sẽ không làm thế, vì võ học khổ luyện vốn đã khó khăn, luyện một bộ đã là chuyện không dễ dàng, gần như không có ai luyện nhiều bộ cùng lúc.
Nhưng Vệ Phàm thì không như vậy.
“Hãy xem liệu việc đồng thời luyện hai môn võ học khổ luyện có mang lại lợi ích nào lớn hay không.”
Bảng điều khiển bắt đầu nhấp nháy:
【Trừ 10 năm công lực】
【Ngài đã có một môn võ học khổ luyện đạt đến viên mãn, thân thể mạnh mẽ, sau một năm công lực, Lưu Ly Bảo Thể đã đột phá tầng thứ tư】
【2 năm công lực, Lưu Ly Bảo Thể đạt tầng thứ năm, lúc này ngài nhận ra độ khó khi luyện môn võ học này vượt xa Thiết Thân Công, chỉ có thể tiến bộ nhanh chóng khi kết hợp với dược liệu, thật đáng tiếc, ngài không tìm được dược liệu tương ứng, chỉ có thể dùng thời gian để mài luyện, may mà ngài đã có nền tảng từ Thiết Thân Công, nên tiến độ cũng không quá chậm】
……
【7 năm công lực, Lưu Ly Bảo Thể đột phá đến tầng thứ tám, sức mạnh cánh tay đơn đạt tới một vạn ba ngàn cân】
【10 năm công lực, Lưu Ly Bảo Thể viên mãn, sức mạnh cánh tay đơn đạt một vạn năm ngàn cân】
……
Hai môn võ học khổ luyện đều viên mãn, quả nhiên sức mạnh đã được cộng dồn.
Tuy nhiên, sức mạnh tăng thêm từ môn võ học khổ luyện thứ hai chỉ bằng một nửa môn thứ nhất.
“Theo lý thuyết tại Chân Khí Cảnh, giới hạn sức mạnh của thân thể không phải là một vạn cân, nếu còn có các môn võ học khổ luyện khác, sức mạnh cơ thể vẫn có thể tiếp tục tăng thêm.”
Sau khi xác nhận suy đoán này, tinh thần Vệ Phàm trở nên phấn chấn hơn.
Khi chưa vượt qua tâm pháp Chân Khí Cảnh, võ học hổ luyện sẽ là cách khác để hắn nâng cao sức mạnh.
Dù võ học khổ luyện có sức sát thương thấp đối với yêu ma không có máu thịt, nhưng trên thực tế, loại yêu ma không có thân thể máu thịt lại rất hiếm, cho đến giờ hắn vẫn chưa gặp phải loại yêu ma nào như vậy.
Vệ Phàm luôn tập trung vào việc thêm công lực cho võ học của mình, lại không biết Hổ Lục đã cõng hắn đi bao xa.
Khi hắn lấy lại tinh thần, nhìn thấy từ xa xa dưới chân núi xuất hiện một tòa đại viện nguy nga tráng lệ.
Tòa nhà này được xây dựng vô cùng xa hoa, dù là đặt trong Vân Thành, những ngôi nhà như thế này cũng không nhiều.
Không chỉ xa hoa, mà cả vị trí lẫn phong thủy đều rất được chú trọng, chắc hẳn đã mời cao nhân về phong thủy đến xem xét.
“Đó là nhà của mày sao? Bọn mày, những con súc sinh này, học theo loài người ở mọi thứ, nhưng tại sao vẫn ăn thịt người?”
Tòa nhà rất xa hoa, nhưng những kẻ sống trong đó chắc chắn không phải là thứ tốt, cả khu nhà toát lên một cỗ yêu khí.
“Nơi này không phải nhà ta, ta không có tư cách ở đây.”
Giọng Hổ Lục có chút bất mãn.
Trong số các anh em, ngoại trừ những con hổ biết cách lấy lòng Hổ Vương, những con hổ yêu khác đều không được phép ở đây.
Ví dụ như Hổ Cửu, con đầu tiên bị Vệ Phàm chém giết, mới sinh ra được hai ba năm đã bị đuổi ra khỏi nhà, phải đến sống ở thôn Ngũ Lý.
“Ồ... Có ai đó đến trước ta để trừ yêu diệt ma rồi sao?”
Khi tiến lại gần hơn, Vệ Phàm phát hiện cửa lớn của tòa nhà đã bị chém rụng, người hầu trông cửa chết ngay trên bậc thềm, và trong khu nhà vọng ra tiếng đánh nhau.
Sắc mặt Hổ Lục thay đổi, cõng Vệ Phàm qua cửa, dọc đường thấy không ít xác hổ yêu và người.
Sau khi chạy thêm một đoạn, họ cuối cùng nhìn thấy bóng người ở một khoảng trống rộng rãi.
Một nam tử cao lớn, cao gần hai mét, râu quai nón chi chít, tay cầm một thanh đao lớn bằng vàng đang chiến đấu với một nam một nữ, cả hai người đều rất trẻ, trông tuổi tác xấp xỉ Vệ Phàm.
Đao thế của nam tử cao lớn rất bá đạo, thế đao mạnh mẽ, lực lượng cực kỳ khủng bố, mỗi nhát đao vung ra, đều khiến cho cặp nam nữ kia phải lùi lại vài bước để hóa giải lực lượng khủng bố.
“Không xong, sao lại có thêm hổ yêu!”
Ninh Hiên vừa thấy lại có hổ yêu xuất hiện, hơn nữa trên lưng nó còn cưỡi một người, không khỏi hoảng hốt.
Ngay lúc hắn mất tập trung, Hổ Vương chớp lấy cơ hội, vung một nhát đao.
Trong chớp mắt, Ninh Hiên chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, trong miệng phun ra một búng máu, thân thể mất khống chế bay ngược ra sau.
“Ninh Hiên!”
Tô Tuyết Dung hét lên, vung một đạo kiếm khí, thân hình chớp động đã đuổi theo Ninh Huyền đang bị đánh bay.
“Chúng ta không giết nổi Hổ Vương, mau rút!”
Ninh Hiên lại phun ra một ngụm máu, cùng Tô Tuyết Dung phi thân lên mái nhà.
“Hình như bọn họ không phải một phe!”
Giữa không trung, Tô Tuyết Dung quay lại nhìn, phát hiện Hổ Vương không đuổi theo, mà đang đối mặt với nam tử cưỡi hổ yêu.
Hai người không tiếp tục bỏ chạy nữa.
“Ngươi là ai? Dám lấy con ta làm thú cưỡi, gan cũng không nhỏ.”