Editor: Kingofbattle
Hồi tưởng lại những thứ trong đầu, Vệ Phàm nhận ra rằng 20 năm công lực không phải là vô dụng, chỉ là số lượng công lực bỏ vào vẫn chưa đủ để tạo ra đao ý.
“Cũng phải thôi, Cự Hùng Chân Ý đã tốn 30 năm công lực.”
Vệ Phàm tiếp tục thêm công lực, chỉ cần không hoàn toàn vô dụng thì hắn có thể tiếp tục.
【30 năm công lực, đao của ngài như bộ phận cơ thể, nhân đao hợp nhất, nhưng vẫn còn xa mới đạt đến trình độ đao ý】
【40 năm công lực, tinh thần và ý chí của ngài tập trung, không có tạp niệm, trong lòng chỉ còn đao】
【60 năm công lực, ngài luyện đao như cuồng, si mê đao, thành công ngưng tụ ra đao ý】
【Đao ý (Nhập môn)】
【Công lực hiện tại: 63 năm】
Thành công rồi!
Vệ Phàm chỉ cảm thấy tinh thần của mình ngưng tụ lại, ý chí rung động, tinh khí thần của hắn ngưng kết thành một bảo đao không gì không phá.
Ngay lập tức, từ trên người hắn phát ra một luồng đao ý kinh người, ánh mắt hắn lướt qua, khiến không khí phát ra tiếng rít, như thể bị đao cắt ngang.
Rắc...
Chiếc ghế hắn đang ngồi và chiếc bàn trước mặt không chịu nổi sự xâm nhập của đao ý, lập tức vỡ thành vụn cám.
Vệ Phàm nhận ra ngay, liền vội vàng thu đao ý lại, khí thế trên người hắn mới dần yên tĩnh.
“Vệ bộ đầu, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Một nha dịch thấy chiếc bàn của Vệ Phàm nứt ra, không khỏi thắc mắc hỏi, Vệ Phàm trả lời qua loa vài câu, rồi đứng dậy bê chiếc bàn ghế vỡ ra ngoài vứt đi.
“Quả nhiên ta đã lĩnh ngộ được đao ý rồi!”
Hắn biết suy đoán trước đây của mình là đúng, bàn tay vàng cũng không thể thôi diễn ra võ học, Thiên Cương Nhiên Huyết Đao là loại tâm pháp thuần tuý, dù hắn có cộng thêm bao nhiêu công lực thì cũng vô ích.
Nhưng đối với võ học đao pháp mang tính kỹ thuật, chỉ cần hắn sẵn lòng dồn công lực, chắc chắn sẽ có những thu hoạch mới.
Đao ý!
Đây là thứ khác biệt với Cự Hùng Chân Ý trước đây, mặc dù đều là ý, nhưng Cự Hùng Chân Ý chỉ có thể phối hợp với Cự Hùng Chưởng, nếu đổi sang một môn chưởng pháp khác, Cự Hùng Chân Ý sẽ vô dụng.
Nhưng đao ý thì khác, cho dù hắn sử dụng bất kỳ môn đao pháp nào, đao ý đều có thể được cộng hưởng với đao pháp, gia tăng sức mạnh sát thương của đao.
Chân ý cần phải sử dụng cùng với võ học cụ thể, nhưng đao ý lại có thể cường hoá uy lực cho bất kỳ môn võ học nào.
“Không hổ danh là thứ tốn mất 60 năm công lực để nhập môn, uy lực thật đáng sợ.”
Vệ Phàm nhặt lên một cành cây, nhẹ nhàng vạch qua một tảng đá, ngay lập tức tảng đá nứt ra không một tiếng động.
Trong quá trình đó, hắn không hề sử dụng sức lực vạn cân, cũng không vận dụng chân khí, chỉ cần kích hoạt đao ý là tảng đá đã bị chém đôi.
“Ninh huynh, thương thế có khá hơn chút nào chưa?”
Vệ Phàm gõ cửa phòng của Ninh Hiên và thấy sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều.
Ninh Hiên bị Hổ Vương chém một nhát, vết thương vốn không nặng, nhưng trong lúc dưỡng thương, nghe lời nói của Vệ Phàm mà chọc cười, khiến chân khí bị lệch, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.
“Thêm ba, bốn ngày nghỉ ngơi nữa là ổn.”
Ninh Hiên mời Vệ Phàm vào phòng và rót một ly trà: “Ơ… mới có hai ngày không gặp, Vệ huynh lại càng thêm xuất sắc.”
Sau khi lĩnh ngộ đao ý, Vệ Phàm đã có sự thay đổi lớn về tinh thần, trông hắn lạnh lùng hơn, sắc bén hơn, ánh mắt càng thêm sắc sảo.
Tuy rằng Ninh Hiên không biết Vệ Phàm đã lĩnh ngộ đao ý, nhưng vẫn nhận ra sự thay đổi trong tinh thần và khí chất của hắn.
“Ninh huynh thật có tầm nhìn, ta có chút đột phá nhỏ trong võ học, không ngờ lại bị huynh nhận ra.”
Vệ Phàm nhấp một ngụm trà, nhiều người trong nha môn không nhận ra sự thay đổi của hắn, nhưng Ninh Hiên là người đầu tiên phát hiện.
Một lúc sau, nghe thấy động tĩnh, Tô Tuyết Dung cũng đến phòng Ninh Hiên.
“Xem ra ngươi rất nóng lòng muốn gia nhập Trấn Ma Ty!”
Tô Tuyết Dung không cho Vệ Phàm sắc mặt tốt, vì vẫn còn tức giận chuyện Vệ Phàm từng chê nàng lớn tuổi, khi nói chuyện với Vệ Phàm, nàng không thèm gọi tên hắn.
Vệ Phàm đoán rằng mục đích của nàng ta: muốn xem liệu Ninh Hiên có hồi phục hay chưa, nếu khỏe thì nhanh chóng về Tô Thành để báo cáo tình huống Vệ Phàm cho người dẫn đường.
Vệ Phàm gật đầu: “Đúng là ta rất muốn vào Trấn Ma Ty, hiện tại tu vi của ta đã đạt đến chân khí tầng chín, nhưng vì không có công pháp tấn thăng lên Ích Huyệt Cảnh, nên mãi không thể đột phá.”
Hai người đều gật đầu, hiểu được cảm giác của Vệ Phàm.
Ninh Hiên nói: “Vệ huynh không cần quá vội, ngươi có thiên phú xuất chúng, nhưng theo ta thấy, chân khí của ngươi vẫn chưa đủ hùng hậu, có lẽ vì đan điền của ngươi không đủ rộng, tối đa chỉ chứa được khoảng 10 năm công lực."
"Theo ý ta, hiện tại ngươi nên tìm cách tìm một bộ công pháp có thể mở rộng đan điền, để chứa thêm nhiều chân khí."
"Nếu đan điền của ngươi có thể mở rộng gấp hai, gấp ba lần, thì khi gia nhập Trấn Ma Ty, ngươi có thể sánh vai với những thiên tài yêu nghiệt trong đó."
"Nếu bây giờ không mở rộng đan điền, khi đột phá lên Ích Huyệt Cảnh, đan điền sẽ bị cố định, không thể thay đổi được nữa."
"Ngươi không biết đâu, những thiên tài yêu nghiệt trong Trấn Ma Ty, họ chính là vì không vội vàng đột phá trong giai đoạn chân khí, mà sống chết mở rộng đan điền đến mức có thể chứa năm, sáu mươi năm công lực. Nhờ vậy, bọn họ mới xây dựng được vị thế của yêu nghiệt, vô địch cùng cấp, không ai có thể sánh bằng, chỉ cần dùng chân khí hùng hậu là có thể quét ngang đối thủ.”