Người đăng: VeHuyenHy
Tiềm Hư cảnh sở hữu thọ nguyên vượt qua hai trăm năm, nhục thân khác biệt người bình thường. Cho dù chết đi, nhục thân cũng sẽ tồn tại nguyên trạng trong vài năm.
Hứa Tử Du không thể giấu xác Hồ trưởng lão, kiểu gì cũng bị lộ. Ăn thịt cũng có giới hạn do năng lượng tích trữ của Tiềm Hư cảnh quá lớn. Hắn cố ăn sạch thì cũng bạo thể chết tươi. Chưa kể, tu hành giả có nhiều thủ đoạn để truy nguyên, nếu có mỗi mình hắn ăn thịt Hồ trưởng lão thì chối đằng trời. Giấu lá phải giấu trong rừng, ăn thịt cũng nên chia khẩu phần cho toàn tông.
Hứa Tử Du quen biết nhiều người ở nhà bếp. Trước khi đến Tụ Linh Sơn, nơi này là chỗ làm việc của hắn. Tay nghề nấu nướng của hắn không tốt nhưng cắt thái lại ổn. Hắn biết nên cắt thớ thịt như thế nào để nấu nhanh nhất có thể. Các đệ tử ngoại môn tu hành khắc khổ, cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng đói lã, nếu luyện thể thuật như hắn nữa thì tính háu ăn càng cao.
Không nấu nhanh thì bản thân sẽ thành miếng thịt trong miệng bọn họ.
Hứa Tử Du đã quen với kiểu sinh hoạt như vậy. Song nhờ thế mà hắn nắm rõ cơ chế hoạt động của nhà bếp. Trước khi nấu nướng, Bàn Tử kiểu gì cũng kiểm tra nguyên liệu qua một lượt. Gã chỉ nấu nguyên liệu đạt chuẩn, không thì có chết cũng chẳng động dao.
Bàn Tử có thể phân biệt thịt người và thịt yêu thú nên đưa thịt Hồ trưởng lão vào trước khi nấu là quyết định sai lầm. Thời điểm tốt nhất là trở thành đầu bếp, nhân lúc không ai để ý liền cho thịt vào trong chảo, nấu với lửa lớn kèm một lượng lớn gia vị khử mùi.
Hứa Tử Du quen biết Bàn Tử nhưng để hợp lý hóa kế trà trộn, hắn cần một chim mồi hoàn hảo.
Nghe nói mẹ già của tiểu Lộc tử đã bệnh nhiều ngày liền không khỏi, đại phu dự đoán không thể sống quá một tháng nữa hắn buộc phải trở về chăm bệnh. Ngặt nỗi, tông quy nghiêm ngặt, tiểu Lộc tử không thể trốn việc, cũng không thể xin phép Chấp Sự Đường.
Sinh mệnh phàm nhân nhỏ nhoi, tu hành giả nào để tâm.
Nhận được tin báo, Hứa Tử Du liền rộng tay giúp đỡ. Kế hoạch thoát tội đại khái cũng thành công, dẫu cho cơ thể đầy thương tích, nhưng không chết là tốt rồi.
Rời khỏi nhà bếp, Hứa Tử Du hướng về Ngự Thư Cốc.
Hứa Tử Du nghe nói Ngự Thư Cốc ở ngoại môn chỉ là một phiên bản tinh giản quy mô và chất lượng so với trong nội môn nên không kỳ vọng nó quá lớn. Song khi đứng trước một sơn cốc rộng lớn với đầy rẫy sương mù, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Ngự Thư “Cốc”. Hóa ra “Cốc” này là nguyên một cái cốc thật.
“Đệ tử Hứa Tử Du xin thỉnh an trưởng lão.”
Hứa Tử Du trình mộc bài công pháp và ngọc bài của Từ trưởng lão.
Hữu trưởng lão đang rít điếu tẩu chợt thay đổi nét mặt. Y ngoắc ngón tay, cả hai tấm bài liền bay lên trước mặt. Một bên mày chợt nhướng cao, con rắn đen đang cuốn trên cánh tay phải liền bò ra khỏi quầy rồi hướng đến chỗ đối phương. Chầm chậm, chầm chậm.
Hứa Tử Du không dám cử động bậy bạ.
“Tiểu hắc, về đây.” Hữu trưởng lão lên tiếng, cách không bóp vụn hai tấm bài trước mặt rồi ném hai tấm ngọc giản về phía hắn: “Ngươi có hai canh giờ để lựa chọn. Thấy công pháp nào phù hợp thì trực tiếp áp ngọc giản lên, nó sẽ sao chép lại cho ngươi. Một tháng sau, dù ngươi luyện được hay không, ngọc giản cũng sẽ trở thành bụi phấn. Ngoài ra, khi ngọc giản rời khỏi Ngự Ma Tông, nó sẽ thành một lời nguyền ếm chết người mang nó đi.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy chúng rồi đáp lại: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
Hữu trưởng lão gật gù, tiếp tục rít tẩu thuốc. Đợi khi Hứa Tử Du vừa đi ngang qua quầy, y đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đột phá Định Pháp trung cảnh từ bao giờ thế?”
Thình thịch. Nhịp tim Hứa Tử Du vang mạnh. Hắn nhắm mắt, thành khẩn trả lời:
“Khởi bẩm, đệ tử đột phá mới đây không lâu.”
Hữu trưởng lão nhếch mép, phì phèo khói thuốc rồi xua tay đuổi người. Hứa Tử Du không dám lưu lại, vội vàng hướng vào trong cốc để tìm công pháp tu hành.
“… Không nói dối, nhưng cũng chẳng nói thật.” Hữu trưởng lão vừa ngẫm vừa vuốt ve con rắn đen: “Tiểu hắc, ngươi nói lão phu nghe xem.”
Con rắn đen ngẩng đầu cao, trực tiếp trườn lên đầu vai y rồi nhả ra một làn khói đen. Thấy thế, đuôi mắt y liền nhảy, con ngươi mở trừng. Y liền cười khúc khích.
“Ra vậy, cuối cùng cũng có kẻ ngoại lai sinh ma khí trước Tiềm Hư.”
Sơn cốc rộng thênh thang, sương mù bao phủ cũng dày đặc chẳng kém. Bình thường đi lại trong này hai canh giờ thôi còn không đủ, đằng này phải tìm cả công pháp nên viễn cảnh trước mặt có vẻ hơi vô vọng. Hứa Tử Du cứ tưởng được chọn hai công pháp, võ kỹ là lợi lắm rồi, ai dè lại hại.
Hai canh giờ trong này chưa chắc tìm nổi một, nói gì hai.
“… Từ trưởng lão cố ý sao?”
Hứa Tử Du lẩm bẩm một lúc liền lắc đầu. Hiện giờ không phải lúc đinh ninh chuyện đó. Hắn phải nhanh chân tìm ra công pháp phù hợp trước khi hết thời gian.
Hứa Tử Du bắt đầu chạy đến các hốc đá trong sơn cốc. Công pháp võ kỹ trong đó nhiều vô kể. Tự Quỷ Quyết, Lục Dục Thất Tình Công, Nội Sinh Ma Đan Công, Song Tu Mị Thanh Khúc,… Công pháp nào nghe cũng kêu tai nhưng không có loại nào phù hợp với hắn. Bởi hắn đang tìm công pháp thể thuật.
Chạy loạn rồi trông cậy vào vận may không phải cách hay, vừa tốn sức vừa không hiệu quả. Hứa Tử Du phải lắng tinh thần của mình lại rồi chậm rãi quan sát. Theo hắn thấy, trước khi hắn vào ít nhất cũng có tận hai người, một trung cảnh, một sơ cảnh. Người trước hắn không so đo, nhưng hắn không tin mình chậm hơn người sau.
Hơn nữa, thời gian ra vào chênh nhau không quá một phút, nên khả năng cao có phương thức truyền tống ngay bên trong sơn cốc. Rõ ràng là phạm trù trận pháp.
“May mà có nghiên cứu.”
Hứa Tử Du thầm nhủ may mắn, bắt đầu nghiên cứu cách thức hoạt động của dòng dịch chuyển linh khí trong sơn cốc để xác định vị trí kỳ trận. Nhưng cố quá lại quá cố. Tốn nửa canh giờ hắn chẳng tìm thấy thứ gì cả. Đã thế, dòng dịch chuyển linh khí trong này lại rất hỗn loạn.
Trận pháp yêu cầu tính trật tự rất cao, cho dù là đại trận hộ tông cũng không ngoại lệ.
Hứa Tử Du không nghĩ trận pháp truyền tống trong này lại bỏ qua nguyên tắc ấy. Cái gì có thể tự do, riêng trận pháp buộc phải tuân thủ quy luật tự nhiên thì mới phát huy năng lực.
… Tự do?
Hứa Tử Du đột nhiên nhìn hai miếng ngọc giản: “Không lẽ… đây là kỳ trận?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đánh liều truyền pháp lực ít ỏi của mình vào bên trong. Một vầng sáng chợt hiện, nhanh chóng bao lấy người hắn rồi kéo thẳng về sâu trong cốc.
Bên ngoài, Hữu trưởng lão bỗng nhướng mày cao: “Học trận pháp có khác.” Y mỉm cười.
Trên đời không có gì là miễn phí. Ngự Ma Tông cho các đệ tử cơ hội lấy công pháp trong Ngự Thư Cốc nhưng không phải ai cũng tìm ra công pháp phù hợp ngay trong lần đầu.
Bảy phần đệ tử ngoại môn phải chọn đại công pháp vì không đủ thời gian tìm kiếm. Hai phần rưỡi nhờ vào vận may tìm ra công pháp tương ứng thuộc tính linh căn. Nửa phần còn lại mang tính chủ động hơn do phát giác bản chất của trận pháp truyền tống trong Ngự Thư Cốc.
Có người nhờ quan hệ đồng môn, có người dựa vào gia tộc chỉ điểm, có người mua chuộc chấp sự và cũng có người tự mày mò nhờ thực lực tự thân.
Tỷ lệ của nhóm người sau cùng thường thấp nhất nhưng lại là nhóm thiên tài.
Hữu trưởng lão rít nhẹ khói trắng: “Ngươi sẽ chọn công pháp nào đây, Hứa Tử Du.”
Định Pháp trung cảnh đã có ma khí, thể chất đã phá giới hạn nhân thể thông thường, lại thêm tài năng trận pháp thô sơ học trong một năm rưỡi. Ngần này biểu hiện là quá đủ để Hữu trưởng lão đánh giá tiềm năng của Hứa Tử Du, thể nào cũng sẽ vào nội môn.
Theo ghi chép Ngự Ma Tông, phàm đệ tử sinh ma khí trước Tiềm Hư thường sẽ vào nội môn trong vòng hai năm. Ma tam thiếu đã sinh ma khí từ nửa năm trước, thực lực tăng mạnh đến đỉnh thượng cảnh, sau tiểu bí có khi đạt viên mãn để bắt đầu xung kích Tiềm Hư. Thành tựu Tiềm Hư, trực tiếp vào nội môn. Tầm Hứa Tử Du chắc sẽ lâu hơn do hắn mới trung cảnh.
Có điều, lý thuyết là thế và thứ để giúp thực tế tiếp cận lý thuyết là công pháp. Nếu Hứa Tử Du chọn sai, thời gian vào nội môn của hắn sẽ dài hơn trung bình.
Vốn dĩ tu hành đã theo con đường thẳng. Rời khỏi con đường đó buộc phải đi lại từ đầu. Ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng không ai dám phạm sai lầm ở tu hành.
Đinh ninh, ngờ vực, lo lắng, đa nghi,… là những cảm xúc sẽ tác động tới việc chọn công pháp đầu tiên trong đời ngoài Tiểu Ma Công. Hữu trưởng lão đã nhìn thấy rất nhiều người tự đoạn con đường tu hành của mình, lúc cắn răng đi lại đã quá trễ, thời điểm tu hành hoàng kim cũng sớm qua nên thành tựu chẳng có gì đáng nhắc tới.
Lâu lắm mới có người thú vị như Hứa Tử Du, Hữu trưởng lão liền kỳ vọng. Thậm chí, y còn cá cược với con rắn đen, xem thử hắn có chọn đúng công pháp hay không.
“Sao ngươi lại chọn thứ này?” Hữu trưởng lão nhíu mày.
Kỳ vọng nhiều quá y lại đâm ra khó hiểu sự lựa chọn của Hứa Tử Du.
Hắn gãi đầu: “Thời gian có hạn, đệ tử chỉ chọn được một bộ quyền pháp phù hợp. Thứ còn lại… dựa vào trực giác. Mong trưởng lão không trách phạt.”
Hữu trưởng lão liếc nhìn ngọc giản. Thiết Ma Quyền và Lục Thông Thức.
“Lão phu không trách ngươi.” Y lắc đầu: “Không phải người nào cũng tìm ra bí mật Truyền Tống Trận trong Ngự Thư Cốc ngay lần đầu. Ngươi giải quyết không tệ, lão phu có lời khen.”
“Đa tạ trưởng lão đã khích lệ.” Hứa Tử Du khom mình, chợt hắn hỏi: “… Thưa trưởng lão, đệ tử có một thắc mắc. Đệ tử đã thử quan sát ngọc giản, quy luật truyền tống được ếm lên không quá phức tạp, chỉ cần trận pháp sư thông hiểu Truyền Tống Trận cũng có thể làm giả. Nếu có người cố tình tạo thêm một ngọc giản để sao chép công pháp của tông môn thì sao ạ?”
Hữu trưởng lão khẽ “ồ” một tiếng. Đúng là loại thắc mắc hiếm có.
Y định trả lời, nhưng thấy bóng dáng tay đệ tử ra trước Hứa Tử Du thì khóe miệng lại vểnh nhẹ: “Hắn sẽ cho ngươi câu trả lời.” Y hất đầu.
Hứa Tử Du gãi đầu, xoay người ra đằng sau, ở đấy chỉ có một đệ tử đang hướng ra ngoài sơn cốc. Là tu hành giả Định Pháp trung cảnh trước đó.
Có lẽ ý của Hữu trưởng lão là hỏi đồng môn. Hứa Tử Du nghĩ vậy nên đuổi theo, nhưng chưa kịp gọi thì đối phương đã ra ngoài sơn cốc. Theo sau đó là một tiếng “Oành” cực vang. Máu thịt văng ngược lại bên trong, ruột non còn lăn tới dưới chân hắn.
Hứa Tử Du sững người tại nguyên địa, bờ môi mấp máy không thành lời.
Làn khói trắng của tẩu thuốc chợt vờn qua người hắn, hóa thành một đám khô cốt lao tới chỗ xác thịt, ngấu nghiến không chừa lại một giọt máu, cục xương.
Hữu trưởng lão rít nhẹ điếu thuốc, bước đến bên hắn, mỉm cười hỏi tiếp:
“Ngươi đã có câu trả lời chưa?”
Hứa Tử Du cắn chặt răng, lập tức chắp tay khom mình.
“Đ-đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm.”..