Người đăng: VeHuyenHy
Thời gian như con thoi đưa, ngày hẹn đã đến.
“Sư đệ, hướng này!” Thẩm Vân Mai nhận ra dáng vẻ của Hứa Tử Du từ đằng xa, gương mặt liền rộ một nụ cười cuốn hút, mỗi tội không duy trì được lâu.
Hứa Tử Du vác nguyên một bao tải lớn, từ xa có thể không để ý lắm nhưng lại gần sẽ không giấu nổi “mai rùa”. Hắn chắp tay hành lễ với từng người một, thái độ thành khẩn.
Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai gặp Hứa Tử Du nhiều rồi nên khá khách sáo, Ma Trường Tô không như vậy. Từ khi thấy “mai rùa”, hắn đã có cảm giác hơi chướng chướng.
“ Ngươi mang theo thứ gì thế?” Hắn hất đầu hỏi.
“Ma sư huynh vạn an.” Hứa Tử Du lễ phép đáp: “Ta mang theo trận kỳ để đề phòng tình huống bất trắc, mỗi tội túi trữ vật kín chỗ rồi nên phải mang theo như này. Nếu sư huynh không thích, ta cũng không có biện pháp.” Hắn lúng túng gãi đầu.
Ma Trường Tô nheo đôi mắt sắc lẻm như kiếm rồi tặc lưỡi.
“Đừng kéo chân sau chúng ta là được.”
Lạc Tông Trạch hòa nhã bảo: “Tập hợp đủ rồi thì chúng ta đến Chấp Sự Đường thôi. Lúc này còn sớm, nhân lúc không có bao nhiêu người…”
“Luyên thuyên chi bằng nhanh chân. Nói nhiều vô ích.” Thẩm Vân Mai chủ động ôm tay Hứa Tử Du rồi kéo hắn đến Chấp Sự Đường, bước bộ nhanh tới nỗi trông từ ngoài ai cũng thấy hắn bị lôi đi. Tất nhiên, giờ này mặt trời còn chưa lên nên không có bao người thấy.
Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô theo sau, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau đúng một gang tay nhưng trong lòng lại phòng bị rất chặt chẽ, như thể chỉ cần phát sinh mâu thuẫn là sẽ ra tay giết ngay người đang đứng cạnh mình.
“Mới sáng sớm mà sát khí của ngươi nặng quá đấy.” Lạc Tông Trạch cười khẩy.
“Tiểu bí lần trước ta không có cơ hội đánh với ngươi, lần này đánh cược một ván không?” Ma Trường Tô thản nhiên lên tiếng: “Ta và ngươi so ai giết nhiều yêu thú hơn. Thế nào?”
Lạc Tông Trạch bật cười.
“Nếu ta thắng thì sẽ được cái gì?”
“Chỗ ta có một bình Tẩy Tủy Đan của Thiên Lôi Tự.” Ma Trường Tô bảo.
Gương mặt Lạc Tông Trạch thoáng ngưng lại. Hắn dừng bước chân, mi tâm nhíu chặt.
“... Ma đạo hữu, nếu ngươi đang đùa thì lời đùa này nhạt nhẽo lắm đấy.”
Ma Trường Tô ném bình ngọc vừa lấy từ túi trữ vật ra cho đối phương.
Lạc Tông Trạch vội bắt lấy để kiểm tra. Mùi hương ngào ngạt của nó không lẫn vào đâu được. Hắn nhanh chóng đậy kín nút bình nhưng dư hương vẫn còn lưu trong không khí.
“Vì một ván cược nhỏ mà ngươi chơi lớn đến thế?” Lạc Tông Trạch nhíu mày.
Ma Trường Tô nhếch mép, vừa đi vừa nói: “Tu vi chúng ta đều đã chạm trần Định Pháp cảnh, sau khi trở về chỉ còn nước bế quan đột phá. Khi đấy, tranh giành vị trí đệ nhất ngoại môn đã không còn nghĩa lý gì nữa. Trước thời điểm đó, ta muốn phân thắng bại với ngươi.”
Ma Trường Tô và Lạc Tông Trạch nhập tông cùng lúc, tuổi tác và thiên phú ngang nhau. Chưa kể, Ma gia và Lạc gia đều là thế gia ma đạo có tiếng của Ngự Ma Tông nên từ nhỏ bọn hắn đã so kè với nhau từng chút một. Đôi lúc người này thắng, có khi người nọ thắng, nhập nhằng mãi đến sau này tranh tiểu bí và đại bí mới phân chia vị thứ rõ ràng.
Lạc Tông Trạch vững ngôi đệ nhất, còn Ma Trường Tô lại luôn loay hoay phía sau.
Đấu đá mấy năm trời với nhau, đè đầu cưỡi cổ Lạc Tông Trạch đã trở thành chấp niệm của Ma Trường Tô. Không thắng được đối phương, địa vị trong nhà của hắn sẽ giảm sút.
“Nghĩ kỹ rồi chứ?” Lạc Tông Trạch bình thản nói: “Ta đồng ý là không rút lại được đâu đấy.”
Ma Trường Tô hừ lạnh.
“Ma kiếm gia ta không nói hai lời.”
“Thành giao.” Lạc Tông Trạch sảng khoái tiếp nhận: “Sẵn tiện đây, ta giữ Tẩy Tủy Đan…”
Lưỡi kiếm sắc lạnh thình lình gác ngay cổ hắn.
Ma Trường Tô lạnh giọng: “Giữa kiếm của ta và tay ngươi, muốn biết bên nào nhanh hơn thì cứ việc thử. Ta không ngại giải quyết ngươi ngay tại đây, Lạc Tông Trạch.” Hàn mang tỏa ra từ lưỡi kiếm. Cùng lúc đó, ma khí cũng chạy dọc trên báng kiếm, sát khí không lộ mà uy.
Lạc Tông Trạch nheo mắt lại, bầu không khí đôi bên lập tức rơi vào một quãng lặng.
“Đùa ngươi thôi.” Hắn trả lại bình đan dược: “Có điều, mang theo thứ quý giá như thế ở bên mình, ngươi tốt nhất nên giữ cho kỹ. Ta đoán… ngươi chỉ có một viên thôi nhỉ?”
Ma Trường Tô giật bình ngọc trở về rồi tra kiếm vào vỏ.
“Ngươi không cần quan tâm.”
Tẩy Tủy Đan là đan dược nổi danh của Thiên Lôi Tự, công hiệu tẩy kinh phạt tủy, thanh lọc tạp chất trong xương cốt và phục hồi ám thương trong suốt quá trình tu hành. Hiệu quả đan dược thể hiện rõ ngay từ giây phút phục dụng nên loại đan dược này rất có tên tuổi.
Lạc Tông Trạch nghe nói do thiếu hụt tài nguyên nên mỗi năm Thiên Lôi Tự chỉ luyện được vài viên và chỉ giao cho những thế lực đã giao kèo từ trước. Có người đã đặt trước mười năm mà đến giờ còn chưa được nhận, nói gì những kẻ còn chưa biết mùi đan dược tầm cỡ này.
Lạc Tông Trạch giật mình cũng phải.
Thiên Lôi Tự là thế lực chính đạo, cho dù Ma gia nổi danh cũng không đời nào có giao tình với bọn họ. Đồng nghĩa, Ma gia đã cướp bóc thế lực mua viên đan dược này.
Giết người cướp của là đặc trưng của tu hành giới nhưng không phải ai cũng có lá gan cướp bóc công khai. Ma kiếm gia là một gia tộc có được bản sự ấy. Hơn nữa, độ hống hách của nhà này cực kỳ nổi danh, đến chính đạo xa xôi cũng phải nghiêm túc nhìn nhận.
Ma gia thế hệ đương đại có ba người con trai sở hữu tư chất tu hành cao, trùng hợp lại cùng chung một nhà. Ma Trường Tô là người trẻ nhất, thiên phú thấp nhất nên Lạc Tông Trạch chưa từng nghĩ các trưởng lão gia tộc sẽ đưa Tẩy Tủy Đan cho hắn. Song, nếu đã chọn hắn thì chứng tỏ hai vị huynh trưởng Ma gia đã được phục dụng từ sớm rồi và loại họ dùng chắc chắn có chất lượng cực kỳ cao, hơn xa cái loại đang nằm trong bình ngọc ban nãy.
Lạc Tông Trạch đột nhiên dừng chân. Hắn nghĩ một lúc lại nói: “... Bán thành phẩm?”
Ma Trường Tô hơi khựng lại một lát, không nói gì cả.
“Ta hiểu rồi.” Lạc Tông Trạch nói tiếp: “Khổ cho ngươi.”
“Ai mượn ngươi an ủi.” Ma Trường Tô đá chân đối phương.
Lạc Tông Trạch vừa né vừa bảo: “Ta hiểu cảm giác của ngươi, trong nhà ta cũng có một tỷ tỷ như vậy.” Hắn thở dài: “Cảm giác bị người khác đè đầu không dễ chịu gì hết.”
Ma Trường Tô vẫn tiếp tục gạt chân, Lạc Tông Trạch vận bộ pháp tránh né, hai người vờn qua vờn lại như mèo đuổi chuột, cơ thể sinh ra ảnh thân, đi tới đâu bóng mờ kéo tới đấy.
“Này, hai người các ngươi đang làm cái trò quái gì đấy?”
Thẩm Vân Mai đã lấy được lệnh bài nhiệm vụ. Nguyên bản là cả đám cùng nhau trình diện, kết quả chỉ có mỗi cô và Hứa Tử Du đến báo danh, còn hai ông thần này thì đang bận đuổi bắt. Cô lười chờ đợi nên báo luôn một thể, lúc trở ra ai ngờ cả hai vẫn còn cách một đoạn dài.
“Lệnh bài xuất tông đây rồi, đi thôi.”
Thẩm Vân Mai ném lệnh bài nhiệm vụ cho Lạc Tông Trạch. Hắn xếp đầu trong mấy kỳ tiểu bí liền nên sẽ phù hợp với vai trò dẫn đội. Bọn hắn đã bàn trước nên chẳng cần lăn tăn.
Ngặt nỗi, bàn trước là chuyện của ba người, Hứa Tử Du không liên quan.
Hắn chỉ nhớ là vừa gặp mặt, Thẩm Vân Mai đã lôi hắn đến Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ, còn lão chấp sự thì nhìn hắn với ánh mắt tương đối đểu, như thể đang hỏi có phải hắn gian díu với vị Thẩm tiểu thư này không. Hắn xin thề, ánh mắt lão lúc đấy rất gợi đòn. Đáng tiếc là hắn không có thời gian phân bua do cả bọn đang vội.
May mà Chấp Sự Đường khi đó không đông, không thì ngoại môn lại đồn lung tung.
Hứa Tử Du chỉ muốn lặng lẽ sống qua ngày. Quãng thời gian này tên tuổi hắn lên cao quá nên nhiều người bắt đầu chú ý. Thiên tài bị để ý thì không sao, ngược lại còn là cơ hội leo cao hơn, nhưng ngụy linh căn thì khác. Bị để mắt chẳng khác gì lâm vào cửa tử.
Tốc độ tiến cảnh của Hứa Tử Du hơi bất thường với một ngụy linh căn nên sẽ dẫn đến những ánh mắt không đứng đắn. Trong trường hợp tệ nhất, hắn sẽ bị dòm ngó, mọi hành động sau này sẽ vướng bận con mắt của người ngoài.
Những kẻ đấy sẽ nghĩ hắn có bảo vật trợ giúp tu hành. Phế vật ngụy linh căn nhờ vào bảo vật còn tu luyện nhanh như thế thì thiên tài sở hữu sẽ như thế nào?
Với Hứa Tử Du, viễn cảnh đấy còn tồi tệ hơn cả cái chết.
Tiếc thay, hắn bị đưa vào tròng rồi nên phải ngoan ngoãn tát nước theo mưa. Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô đều đến từ đại thế gia tu hành nên kết giao với bọn họ hắn cũng không thua thiệt. Hiện tại có thể chưa nhận được miếng ngon nhưng vẫn có thể kỳ vọng vào tương lai.
“Thuê ngựa hay pháp khí phi hành?” Lạc Tông Trạch hỏi.
“Ngựa đi, ba người chúng ta bay trên trời rất dễ bị chú ý.” Ma Trường Tô đáp.
Hứa Tử Du: “...” Ta vô hình rồi à?
Thẩm Vân Mai vỗ vai hắn: “Sư đệ, ba người chúng ta đi thuê ngựa rất dễ bị chú ý, phiền sư đệ đi một chuyến.” Cô liếc mắt bao tải sau lưng, cười tủm tỉm: “Nếu thấy vướng víu quá…”
“Cảm ơn ý tốt của sư tỷ nhưng ta luyện thể, ngần này không nhằm nhò gì.” Hứa Tử Du gãi đầu cười tít mắt: “Ta sẽ đi thuê hãn huyết bảo mã, ba mươi trượng phía trước có chỗ dừng chân, ba vị sư huynh, sư tỷ đến đó trước đi, ta sẽ mang ngựa đuổi theo sau.”
Nói xong, hắn đã lon ton chạy khỏi tầm mắt bọn họ.
“Hứa sư đệ nhạy bén thật đấy, chưa gì đã rõ vai trò của mình rồi.”
Thẩm Vân Mai cười khanh khách rồi vén tóc mai, cơ thể tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ.
Không biết từ bao giờ Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô đã giữ khoảng cách với cô, dù không thân thiết nhau nhưng khi cô giở trò, chẳng một ai trong bọn họ nguyện dây vào.
“Luồn cúi quen thân, không biết mới lạ.” Ma Trường Tô bảo.
“Ngươi biết Hứa sư đệ à?” Thẩm Vân Mai hỏi.
Ma Trường Tô cười khẩy: “Thoạt đầu không để ý, đi dọc đường ta mới nhớ ra hắn. Hồi trước từng thấy mấy lần ở Tụ Linh Sơn. Nếu ta nhớ không nhầm thì…”
Hắn đột nhiên không nói nữa.
“Nói cho hết câu.” Thẩm Vân Mai gắt gỏng.
Khóe miệng Ma Trường Tô giương cao, ý vị mỉa mai.
“Sao ta phải nhớ một kẻ như hắn chứ.”..