ma chủng

chương 26: doanh trại

Người đăng: VeHuyenHy

“Mùi hương ban nãy… hình như là của hoan thuật?”



Hứa Tử Du vừa dắt ngựa vừa nghĩ thầm.



Cơ thể con người không có mùi hương nào quá đặc trưng trừ phi bị bệnh liên quan đến mùi. Nhưng Thẩm Vân Mai lại rất thơm. Giọng nói, ngữ điệu và tiếng cười của cô ghé tai hắn như một cơn gió thoảng, chưa gì đã làm hắn rạo rực. Hắn mà không trốn vội thì có chuyện ngay.



Thẩm Vân Mai đẹp thật, Hứa Tử Du ít khi gặp được nữ nhân có sắc có tài toàn vẹn như cô. Song người như thế cũng không phải đối tượng an toàn.



Trong quãng thời gian sinh tồn tại hang động của lò luyện cổ, Hứa Tử Du đã tự rèn khả năng tập trung vào khứu giác và thính giác nên hắn nhạy cảm hơn người bình thường ít nhất gấp đôi. Sau khi bắt đầu luyện thể, khả năng đấy của hắn còn được khuếch đại hơn.



Hứa Tử Du nhận ra mùi hương trước cả Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô. Lấy thực lực của hắn hiện tại, lưu lại đó thêm một giây chắc sẽ ngây ngây ngẩn ngẩn mất.



“Nguy hiểm thật.” Hứa Tử Du xoa xoa đũng quần để bình tâm.



Cá nhân hắn muốn trốn vào chỗ kín kín nào đó để trút bầu tâm sự nhưng lại không muốn chậm trễ chuyến hành trình của bọn họ. Không lấy lòng được thì thôi, hắn chẳng muốn rước thêm phiền phức. Vì thế, hắn vừa dắt ngựa vừa chạy hòng chuyển dịch sự chú ý.



Nhiệm vụ của bọn hắn là tiêu diệt tàn dư yêu thú ở quận Mã Lâm, Kỳ Quốc. Từ Ngự Ma Tông đến đó cũng phải mất bảy ngày đường, thay đổi ba lượt hãn huyết bảo mã.



Kỳ Quốc không phải quốc gia lớn lắm nhưng cương thổ có tổng cộng năm thành lớn. Tầm ảnh hưởng của Ngự Ma Tông bao trùm lên hai thành phía tây, phần đông đệ tử trong tông cũng có xuất thân từ nơi này. Tất nhiên, không phải tất cả. Chí ít Hứa Tử Du không ở đây.



Quận Mã Lâm có địa hình đồi núi là chủ yếu nên di chuyển cũng tương đối khó khăn. Dẫu thế, địa hình cũng là yếu tố giúp quận này an toàn trước sự bạo động của yêu thú.



Các bức tường tự nhiên đã giúp nhân loại câu thời gian chờ đợi tu hành giả đến giúp đỡ. Song không phải ai cũng chờ được và yêu thú cũng không quanh quẩn mãi một chỗ.



Mỗi lần Ma Uyên bạo động, thú triều vẫn luôn là cơn thảm họa tự nhiên của tu hành giới.



“Khởi bẩm sư thúc, ngoại môn Ngự Ma Tông đến giúp sức.”



Đoàn người Hứa Tử Du tập kết tại doanh trại tu hành giả của quận Mã Lâm. Người đông như kiến cỏ, y phục lại không đồng nhất với nhau. Dẫu thế, nhìn qua vẫn có thể thấy được ưu thế nhân lực của Ngự Ma Tông, quân số phải hơn một phần ba.



Lạc Tông Trạch đảm nhiệm chức trách báo danh, còn Ma Trường Tô đi thăm dò tình hình xung quanh. Trong khi đó, Thẩm Vân Mai và Hứa Tử Du lại đi chuẩn bị chỗ ở tạm thời.



Màn đêm sắp buông xuống rồi, bọn hắn cũng nên nghỉ ngơi sau bảy ngày đi đường.



“Sư tỷ, chỗ đấy của Lạc sư huynh.” Hứa Tử Du mang đệm vào trong lều trại, nhẹ nhàng nhắc nhở Thẩm Vân Mai rồi vỗ vào tấm chỗ tấm đệm vừa đặt xuống: “Ta thấy ngoài trời có sương giá, đêm nay sẽ lạnh lắm, sư tỷ nằm chỗ này cho ấm.”



Thẩm Vân Mai nằm nghiêng người, y phục hớ hênh, trâm cài đầu tháo xuống khiến mái tóc buông thả. Hương thơm vấn vương thấp thoáng đâu đây.



“Sư đệ, trời lạnh thế này chi bằng nằm với ta thì thế nào?” Cô nháy mắt.



Khóe miệng Hứa Tử Du khẽ run, nơi nào đó bất giác phản ứng.



Không gian trong lều không quá lớn vô tình tạo ra lợi thế cho mùi hương câu dẫn của hoan thuật. Hứa Tử Du vào lều cũng được một lúc nên chịu ảnh hưởng không hề nhỏ.



Kiềm chế bản năng không phải chuyện dễ dàng, hắn lại đang ở tuổi phát dục mạnh nhất nên càng quẫn trí hơn. Hắn muốn cắn lưỡi mình lắm nhưng làm thế sẽ khiến Thẩm Vân Mai nghĩ ngợi. Trong mắt hắn, vị sư tỷ nhìn như tùy ý này mới là người nguy hiểm nhất.



Đang lúc Hứa Tử Du không biết nên phản ứng như thế nào, Lạc Tông Trạch đột nhiên vén màn bước vào, thản nhiên hỏi: “Ta nằm chỗ nào vậy?”



Hứa Tử Du vội thoát khỏi Thẩm Vân Mai rồi chỉ chỗ cho Lạc Tông Trạch, sẵn tiện lấy cớ ra ngoài kiếm củi để mượn sương giá nguôi ngoai dục hỏa sắp sửa bùng nổ.



Nhìn Hứa Tử Du lật đật chạy ra ngoài, Thẩm Vân Mai chợt ngã người ra sau, thản nhiên ngồi vắt chân khoe đùi trắng nuột trước con mắt Lạc Tông Trạch.



“Ngươi phải phá ta cho bằng được à?”



“Thẩm đạo hữu, đừng quên mục đích chính của chúng ta. Không có khả năng phá trận của Hứa sư đệ, chúng ta sẽ ra về tay trắng đấy.” Lạc Tông Trạch hạ giọng, đôi mắt chợt híp lại trên làn da mướt của đối phương: “Nếu đạo hữu không ngại, ta và Ma đạo hữu…”



“Hai người các ngươi dám à?” Thẩm Vân Mai cười khúc khích.



Lạc Tông Trạch nhướng mày rồi bật cười: “Hiển nhiên dám nhưng bọn ta không dại dột.”



Thẩm Vân Mai có tài luyện đan nên mới được Dư trưởng lão Dược Y Đường thu nhận nhưng bản sự tài nhất của cô lại không nằm ở đó. Hoan thuật trong tay cô như cá gặp nước, phối hợp với ngoại hình quyến rũ vốn có thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Từ trước đến nay, nam nhân bị cô nhắm trúng đều không có kết cục tốt. Có kẻ bị nuốt trọn tu vi, có kẻ mất tích trường kỳ, có kẻ may mắn sống sót nhưng từ nay về sau mất đi bản năng của đàn ông.



Không ai biết Thẩm Vân Mai đã làm cái trò gì nhưng cô là một tu hành giả cực kỳ tồi tệ.



Trong mắt Lạc Tông Trạch, nét đẹp của Thẩm Vân Mai đáng để thưởng thức, nếu hắn có thể phong ấn hoan thuật của cô, hắn không ngại điên long đảo phượng vài đêm.



Chỉ là Thẩm Vân Mai không phải nữ nhân dễ bị chế ngự. Lạc Tông Trạch hay Ma Trường Tô tuy đều sở hữu thực lực mạnh hơn nhưng lại không áp đảo tuyệt đối. Giữa bọn hắn vẫn tồn tại một khoảng cách cho phép san bằng thực lực lẫn nhau.



Lạc Tông Trạch nhắm mắt dưỡng thần, Thẩm Vân Mai cũng không trêu hắn nữa. Cô thu hoan hương của mình về rồi chỉnh trang y phục, trong lòng có chút tiếc nuối vì không câu dẫn được Hứa Tử Du nhưng nhìn phản ứng nửa muốn tránh nửa muốn lao vào của hắn khá thú vị nên cô quyết định tha cho hắn một quãng thời gian.



Không dễ gì kiếm được món đồ chơi vừa ý, Thẩm Vân Mai quyết định chơi từ từ. Phá hỏng sớm quá cô sẽ lâm vào tình trạng buồn chán mất. Huống hồ, Hứa Tử Du chủ trương luyện thể nên tinh lực của hắn chắc chắn rất dồi dào, nếu cô tận dụng tốt thì có lẽ sẽ đột phá vào Tiềm Hư cảnh hoàn mỹ nhất, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với mấy tên phía trên.



“Vừa rồi nguy hiểm thật.”



Hứa Tử Du vừa đi vừa vuốt ngực. May mắn là sương giá về đêm dày nên có thể giúp hắn nguôi ngoai dục hỏa. Dẫu thế, đêm nay còn phải về lại lều nên cũng khó cho hắn đây.



Đang lúc nghĩ cách kiếm cớ, đôi tai Hứa Tử Du bỗng động đậy. Hắn dừng bước chân, nhanh chóng hòa mình vào dòng người rồi vòng ra sau một cái lều để thoát vào trong bóng tối.



Một lát sau, hắn dừng chân bên một gốc cây.



“Tứ sư huynh vạn an.” Hứa Tử Du chắp tay.



“Không có lệnh của sư phụ, ngươi đến đây làm gì?”



Sau gốc cây vang lên tiếng người. Thanh âm trầm khàn mang dáng vẻ của thanh niên, lẫn vào đó còn có chút giọng điệu phiền hà, nghe cũng biết là rất lười nhưng buộc phải làm việc.



“Ta bị cưỡng ép tham gia nhiệm vụ tập thể, không đồng ý e đã không còn mạng. Ta sẽ trở về trong thời gian ngắn nhất có thể, mong sư huynh có thể báo lại sư phụ giúp ta.”



Hứa Tử Du thuật lại yêu cầu của Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai. Tất nhiên, hắn giấu chuyện động phủ của cổ tu hành giả. Ai cũng có bí mật, hắn không muốn tiết lộ chuyện này với đối phương. Tứ sư huynh của hắn mà biết được thì chuyến này hóa công cốc.



“Khôi hài thật, cảnh giác như ngươi mà còn bị đưa vào tròng.” Tứ sư huynh mỉa mai.



Hứa Tử Du cười khổ: “Đề phòng mấy cũng có lúc hớ hênh, chuyến này là bài học ta đáng phải nhận. Về phía sư phụ, mong tứ sư huynh nói giúp vài câu.” Hắn lấy túi linh thạch đoạt được từ Đinh Vụ rồi đưa cho đối phương: “Của ít lòng nhiều, ta hiếu kính huynh.”



Tứ sư huynh nhìn số lượng linh thạch với con mắt sáng ngời. Y cười khẩy.



“Gần đây bội thu quá nhỉ.”



“Lượm lặt từ vài con chim lạc đường mà thôi.”



Tiếng tung hứng vang lại, linh thạch va lạch cạch vào nhau.



“Sư đệ đã có lòng như thế thì ta sẽ nói đỡ vài câu. Có điều, tính khí sư phụ thế nào ngươi biết rồi đấy. Người không vừa lòng, ta cũng không dám nói thêm câu nào.”



“Đã vậy, xin sư huynh nói chuyện ta vừa kể cho sư phụ nghe.” Hứa Tử Du nói.



Y nhíu mày: “Sư phụ sẽ nghe sao?”



“Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô dù gì cũng là thiên tài thế gia ma đạo. Ta đoán sư phụ cũng không muốn dây vào hai gia tộc này đâu.” Hứa Tử Du đáp.



“Cũng có lý.” Tứ sư huynh gật gù: “Đã vậy, ta sẽ sắp xếp để nhóm của ngươi đảm nhiệm khu vực nhẹ nhàng nhất có thể. Tính kiên nhẫn của sư phụ không tốt, hi vọng ngươi biết nắm bắt thời gian.” Cơn gió lạnh thoảng lại, y rời đi trong chớp mắt.



Hứa Tử Du nhìn ra sau, không thấy ai hết liền thở dài.



Tuy nhiên, dưới đất có một bình đan dược và một mảnh giấy nhắn.



Hứa Tử Du cầm lên xem qua một lúc, đôi mắt liền lóe lên tinh quang.



Hắn nhoẻn miệng chắp tay: “Đa tạ tứ sư huynh chỉ điểm.”



Hứa Tử Du nhanh chóng tiêu hủy mảnh giấy nhắn rồi cất bình đan dược vào trận bàn.



Thời gian không còn dài, hắn vội vàng đi lấy củi đốt, không quên kiếm một ít đùi yêu thú về để nướng cho mấy người kia ăn, tiện đường nghe ngóng một ít tình hình.



Ma Trường Tô tuy đã đảm nhận việc này nhưng Hứa Tử Du không tin tưởng lắm.



Ở giữa chốn ngư long hỗn tạp, đặt niềm tin vào người khác là chuyện rất ngu xuẩn. Huống hồ, vị Ma tam thiếu kia không coi hắn ra gì nên chưa chắc sẽ nói toàn bộ.



Hứa Tử Du bất giác thở dài.



Không có thực lực là vậy đấy...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất