Người đăng: VeHuyenHy
Con người luôn luôn có những ham muốn bất khả kháng như sắc dục, thực dục và thụy dục. Trong đó, sắc dục là loại ham muốn nổi bật nhất do nhắm vào bản năng nguyên thủy của muôn loài: sinh sản. Vì vậy, bất chấp tu vi cao cường nhường nào, sắc dục vẫn luôn tồn tại.
Mặc dù hoan thuật không được sáng tạo với mục đích sinh sản nhưng nó vẫn là công pháp khuếch đại tính ham sắc của người luyện. Một khi tu luyện hoan thuật, tu hành giả định kỳ phải thực hiện giao hợp với người khác để ổn định pháp lực trong cơ thể.
Ngự Ma Tông không thiếu người luyện hoan thuật nhưng ở ngoại môn, Thẩm Vân Mai là người duy nhất đạt đến cấp độ có thể sử dụng hoan thuật trong chiến đấu.
Ma Trường Tô biết tính cô cẩn trọng nhường nào nên không có chuyện cô chưa giải quyết vấn đề giao hợp trước khi lên đường. Nhưng chuyện gì cũng sẽ tồn tại những phát sinh ngoài ý muốn. Trong trường hợp cô không khống chế được công pháp hoan thuật, hắn không ngại trở thành đối tác của cô trong một đêm, dù sao dáng vẻ cô bây giờ vẫn rất mê người.
Thẩm Vân Mai bình thường là một nữ nhân nguy hiểm nhưng khi bị nắm thóp rồi thì ai lại ngại chấp nhận cô cơ chứ. Nữ nhân câu dẫn như thế này là vưu vật trời sinh.
Không còn ảnh hưởng của mùi hương kích dục, hãn huyết bảo mã liền ngoan ngoãn trở lại. Thẩm Vân Mai nhanh chóng thúc ngựa trở về doanh trại, cơ hồ không để tâm đồng bọn.
Lạc Tông Trạch muốn hồi doanh trại nghỉ ngơi nên không nghĩ nhiều, cứ thế mà đuổi theo. Ma Trường Tô tin vào suy đoán của bản thân, trong bụng ôm một ý đồ xấu xa. Còn Hứa Tử Du đi sau cùng, hắn lại cười thầm trong lòng, vừa thúc ngựa vừa cười tủm tỉm.
Hắn đoán Thẩm Vân Mai đã nhìn ra vấn đề của bản thân rồi, mỗi tội hơi trễ một chút.
“Đan dược của tứ sư huynh kinh khủng thật đấy, về sau nên nịnh nọt nhiều hơn mới được.”
Hứa Tử Du thầm nghĩ.
Đan dược tứ sư huynh để lại sau gốc cây cho Hứa Tử Du đêm đó là một bình đan dược dung hòa khứu giác với mùi hương của hoan thuật. Nếu người tu luyện hoan thuật phục dụng cùng lúc với những người khác, bọn họ sẽ tạm thời miễn nhiễm với mùi hương trong một quãng thời gian nhất định. Sau quãng thời gian hạn định, nếu vẫn muốn tránh ảnh hưởng thì vẫn nên lặp lại quá trình dùng đan được, dùng tới khi nào chính thức kháng lại mùi hương mới ngừng.
Nhìn chung, loại đan dược này không có bao lợi ích, xem như bán trên phường thị cũng không thu hút bao nhiêu người mua. Nói gì thì nói, hạ thuốc tu hành giả nào dễ thế.
Dẫu thế, trong một số trường hợp đặc biệt, miễn nhiễm mùi hương kích dục của hoan thuật đã là một lợi thế rất lớn. Tứ sư huynh đưa đúng thứ Hứa Tử Du cần, hắn rất cảm kích.
Nói như vậy, Hứa Tử Du đã hạ thuốc bằng cách nào?
Nếu chỉ hạ thuốc với một mình Thẩm Vân Mai thì Hứa Tử Du khó lòng nào thoát khỏi nghi ngờ nên hắn phải hạ luôn cả Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô. Điều kiện để cả bốn có thể ngồi cùng nhau chính là ăn tối. Cái đùi yêu thú nướng tối hôm đó chính là con mồi.
Hứa Tử Du nghiền đan dược tứ sư huynh đưa thành bột rồi hòa vào trong gia vị để tẩm ướp. Khi nướng lên, mùi thơm của thức ăn sẽ át đi mùi của đan dược. Chưa kể, Hứa Tử Du ngày trước còn từng làm trong nhà bếp nên hắn tự tin vào tài nghệ nấu nướng của mình lắm.
Đến thịt người hắn còn tẩm ướp cho không còn vị lạ được cơ mà.
Ước tính thời gian, Hứa Tử Du đoán có lẽ sẽ phải hạ thuốc thêm hai, ba lần nữa mới thực sự thoát khỏi ảnh hưởng mùi hương của hoan thuật trong quãng thời gian khốn khó này.
Sau khi trở về doanh trại, Lạc Tông Trạch nhanh chóng mang theo vài túi linh thú đi báo cáo với cao tầng, sẵn tiện thăm dò xem có thể kết thúc nhiệm vụ được hay chưa. Trong khi đó, Thẩm Vân Mai lại tức tốc bỏ một lượng linh thạch để thuê động phủ tu hành tạm thời.
Ma Trường Tô tính đi theo nhưng vì bị cô lườm nguýt nên đành phải quay về lều.
“Hứa sư đệ, bữa tối nay lại nhờ ngươi rồi.” Hắn bảo.
Hứa Tử Du vừa thu xếp chăn nệm vừa đáp: “Trong túi linh thú vẫn còn thịt của Yêu Dương, sư huynh muốn ăn chứ? Hay là chúng ta đổi khẩu vị?”
“Ăn uống tùy tiện thôi, dù sao có cái gì để nhai vẫn tốt hơn là ăn Ích Cốc Đan.” Ma Trường Tô xua tay: “Ta cần đả tọa, nếu ngươi không còn việc gì thì tạm lánh mặt một chút.”
Hứa Tử Du phủi tay rồi mỉm cười ôm quyền.
“Ta sẽ ngồi canh bên ngoài, nếu có gì cần dặn dò, sư huynh đừng ngần ngại.”
Hắn vén màn bước ra, chưa kịp thả thì giọng Ma Trường Tô đã vang lên.
“... Vừa rồi cảm ơn ngươi.”
Hứa Tử Du thoáng nhếch mép nhưng lại khéo giấu đi. Hắn nghiêng đầu ra sau, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết: “Ta chỉ làm những chuyện trong khả năng mà thôi.”
Kẻ mang tâm thế cao ngạo không đời nào bày tỏ sự cảm kích với những người mình khinh thường. Một tiếng “cảm ơn” này đã cho thấy Ma Trường Tô thay đổi cách nhìn với Hứa Tử Du.
Vì thế, chặng đường kế tiếp của hắn sẽ trở nên thoải mái hơn.
Rời khỏi lều trại, Hứa Tử Du tiếp tục đi loanh quanh một vòng để thăm dò tin tức, sẵn tiện kiếm củi và gia vị để chuẩn bị bữa tối, không quên truyền thư thông báo với Thẩm Vân Mai.
Muốn hạ thuốc thành công, Thẩm Vân Mai bắt buộc phải dùng bữa chung với bọn hắn.
“Ngươi cần thêm Tán Hương Đan sao?” Tứ sư huynh cao giọng.
Hứa Tử Du lại gặp riêng đối phương trong rừng sâu. Hắn vừa cúi đầu nhặt củi vừa tiếp chuyện: “Vâng, nhưng nếu cao tầng phê chuẩn nhiệm vụ lần này thì không cần cũng được.”
“Không có chuyện các ngươi được phê chuẩn sớm như thế.” Y tặc lưỡi: “Đợt bạo động lần này nằm ngoài dự tính của tông môn, đến Kim Đan cảnh cũng bị điều tới trợ trận, tầng cấp như ngươi có thể thoát khỏi kiếp làm bị thịt hi sinh đã là may lắm rồi.”
Hứa Tử Du cả kinh: “Kim Đan cảnh?! S-sư phụ cũng tới chứ?”
Tứ sư huynh nhếch mép: “Ngươi tưởng sư phụ dễ xuất động đến thế ư? Mơ đi, lão nhân gia không thích tham gia mấy chuyện tập thể. Người đến lần này là kẻ khác.”
Hứa Tử Du vuốt ngực thở phào. Hắn nói tiếp:
“Sư huynh, lần này quyền nói chuyện của huynh vẫn còn cao chứ?”
Tứ sư huynh nheo mắt lại. Hắn bóp tay vào thân cây, tiếng nứt vọng vào đôi tai Hứa Tử Du.
“Ngươi không cần lo chuyện đấy. Cho dù không bị xếp vào nhóm nguy hiểm thì ngươi vẫn sẽ có xác suất gặp những mối nguy tương tự thôi. Chuyến vừa rồi là một bài học đấy.”
Hứa Tử Du gãi đầu: “Dẫu thế, cơ hội sống vẫn cao hơn.”
Y tặc lưỡi: “Ta không thể giúp ngươi mãi được, cao tầng bên này sẽ nghi ngờ. Ngày nào chưa vào nội môn, ngày nấy giấu mình cho tốt.” Y dừng lại một chút: “Không phải ngươi sinh tồn giỏi lắm à? Cơ hội cho ngươi phát huy năng lực đấy.”
Hứa Tử Du: “...” Sinh tồn gì trong cái hoàn cảnh Tiềm Hư cảnh cũng rén vậy hả?
Hứa Tử Du lén lút hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tứ sư huynh nhưng mặt ngoài lại không thể hiện bất cứ điều gì cả. Hắn quay lại chủ đề Tán Hương Đan để tránh khiến y tức giận hơn. Dù sao thì ở doanh trại này, y là người duy nhất hắn có thể dựa dẫm.
Mặc dù miệng luôn càm ràm nhưng tứ sư huynh vẫn để lại một bình Tán Hương Đan cho hắn, số lượng nhiều gấp đôi lần trước, liếc mắt hắn cũng đoán được thời gian lưu lại đây.
Hai tháng.
Hứa Tử Du sẽ còn mắc kẹt với nhiệm vụ trường kỳ này thêm ít nhất hai tháng nữa.
“Cái gì cơ?! Những hai tháng á?!”
Hay tin Lạc Tông Trạch thuật lại, Ma Trường Tô nhịn không được mà lớn tiếng.
“Đợt bạo động lần này khiến cao tầng tông môn có nhiều suy đoán, trước mắt không dễ rời đi đâu. Song ít ra hạn mức treo thưởng nhiệm vụ cũng được nâng lên nên không đến nỗi thiệt.”
Ma Trường Tô nghiến răng: “Ta nào để ý đến chuyện đấy…”
Nhiệm vụ chỉ là cái cớ, mục đích chính của lần xuất tông này vẫn luôn là đào bảo. Nếu bọn hắn mắc kẹt lại đây thêm hai tháng, ngoại giới liền có cơ hội thêm hai tháng.
“Ta biết ngươi lo lắng chuyện gì nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, không được phép kháng cự.”
“Cái đám đứng đầu doanh trại này vốn dĩ không xem chúng ta ra gì, lưu lại đây thêm hai tháng quá nguy hiểm.” Ma Trường Tô hừ lạnh.
Lạc Tông Trạch mỉm cười: “Ta biết ngươi bực nhưng tình hình không đến nỗi bết bát như vậy. Sự tình Ma Uyên lần này vừa hay đủ lớn nên phía gia tộc cũng đã cho người đến đây hỗ trợ. Có tộc lão tọa trấn, ta ngươi còn sợ gì cường quyền chứ.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Ma Trường Tô liền giãn ra.
“Thật vậy sao?”
“Ban nãy ta đã nhận được truyền thư của gia tộc, phía Ma gia có lẽ cũng tới nhanh thôi.” Lạc Tông Trạch xua tay rồi nhìn ra bên ngoài lều, đôi mắt lấp lóe tinh quang.
Ma Trường Tô nhìn ra dị động của đối phương, tự nhiên biết đang định nói cái gì.
“Ma đạo hữu, nơi này không có người nào…”
“Ta biết rồi.” Ma Trường Tô gắt nhẹ rồi ném bình Tẩy Tủy Đan cho đối phương.
Lạc Tông Trạch cười ha hả nhận lấy, không quên kiểm tra một lượt rồi cho vào túi trữ vật.
Bọn hắn đã đánh cược với nhau, kết quả là Lạc Tông Trạch thắng hiểm một con yêu thú. Nguyên bản, số lượng yêu thú bọn hắn giết ngang nhau nhưng vì Lạc Tông Trạch giết phải một con yêu thú đang mang thai nên được tính là hai sinh mạng. Tất nhiên, thai thú đã sớm thành hình nên mới được tính. Cá nhân hắn cũng phải chật vật lắm mới giết được.
Yêu thú nguy hiểm nhất khi đang bảo vệ cho con cái của mình. Sức chiến đấu của chúng vào những thời điểm như thế thực sự rất kinh khủng. Bất chấp ảnh hưởng đến từ Mê Vụ Trận và Huyễn Trận, con yêu thú đó đã khiến Lạc Tông Trạch có một quãng thời gian không dễ chịu.
Song, kết quả mang lại rất vừa ý nên tâm trạng của hắn cũng tốt hơn.
Về phía ngược lại, Ma Trường Tô rất khó chịu trong lòng. Hắn không tính đến trường hợp yêu thú mang thai nên mới thua trận này, nhưng thua không thì thôi đi, đằng này còn lỗ nguyên một bình Tẩy Tủy Đan. Chuyến này kiểu gì hắn cũng bị mẫu thân mắng một trận.
Nhìn bóng lưng bước ra ngoài của Lạc Tông Trạch, Ma Trường Tô bất giác nheo mắt lại.
Hay là đâm lén một kiếm nhỉ?..